Họ dùng ánh mắt kính nể nhìn Lăng Hạo sau đó dời mắt nhìn sang Diệp Thành.
“Người đeo mặt nạ này là ai vậy? Sao tóc lại màu trắng?”
“Trông hơi kỳ lạ!”
“Được Lăng Hạo sư huynh đích thân dẫn đường, xem ra lai lịch không vừa đâu”.
Diệp Thành không nghe lời bàn luận của mọi người, lúc này hắn đang ngửa đầu nhìn lên đỉnh linh sơn, nơi đó có một tia sáng to bằng hạt gạo, mặc dù cách rất xa nhưng hắn vẫn nhìn rõ là vật gì, đó là viên linh châu được bao quanh bởi hào quang màu tím.
Viên linh châu tuy nhỏ nhưng lại hội tụ tinh hoa của nhật nguyệt, lơ lửng trên đỉnh núi, giống như một biểu tượng.
“Uy lực thật mạnh”, nhìn nó, Diệp Thành lẩm bẩm, bởi vì viên linh châu ấy mang lại cho hắn cảm giác rất áp lực và ngột ngạt.
“Tần Vũ sư huynh, huynh biết đó là gì không?”, dường như phát hiện Diệp Thành đang nhìn linh châu màu tím,