“Nguyên đan cảnh giới Không Minh”, Chung Giang nheo mắt, trong ánh mắt rõ vẻ lạnh lùng: “Lẽ nào có bao nhiêu người đột phá cảnh giới thế này đều là do Diệp Thành đưa nguyên đan cho bọn họ?”
“Xem ra đây là khả năng lớn nhất”.
“Hắn là Đan Thánh, hắn có thực lực này”.
Khi cả hai người đang nói chuyện thì Diệp Thành vẫn miệt mài luyện đan mấy ngày nay cuối cùng cũng ngã ra đất.
“Tiểu tử, ngươi điên rồi sao? Hoang Cổ Thánh Thể cũng không thể độ cho ngươi nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy”, trong đầu Diệp Thành vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long, “liều mạng sử dụng linh lực là sức mạnh linh hồn như vậy thì sớm muộn ngươi cũng sẽ tổn thương căn nguyên, chẳng phải tự chuốc vạ vào thân sao?”
“Ai bảo ta là Thánh Chủ chứ?”, Diệp Thành lắc đầu, hắn hoa cả mắt rồi lại nhét thêm vài viên linh đan vào miệng.
“Ngươi đúng là một tên điên”.
“Yên tâm, ta không chết được đâu”, Diệp Thành mặt mày tái nhợt, hắn lên tiếng hỏi: “Nghe nói mấy ngày trước có người thần bí suýt chút nữa giết được Huyền Linh Chi Thể, ngươi có biết chuyện này không?”
“Ta biết, sao có thể không biết được chứ?”, Diệp Thành nghe thấy tiếng tặc lưỡi của Thái Hư Cổ Long.
“Ta cảm thấy rất kì lạ, một Đại Sở bé nhỏ như vậy lấu đâu ra nhiều huyết mạch nghịch thiên đến thế?”, Thái Hư Cổ Long cau mày: “Huyền Linh Chi Thể, Thái Âm Chân Thể, Hoang Cổ Thánh Thể, còn có Tịch Diệt Thần Thể đó nữa, những huyết mạch này mà xuất hiện ở thời Hoang Cổ thì đúng là hiếm có”.
“Tịch Diệt Thần Thể?”, Diệp Thành cau mày, “những huyết mạch này cũng là huyết mạch nghịch thiên sao?”
“Đương nhiên rồi, những huyết mạch này mặc dù không bằng Hoang Cổ Thánh Thể nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ, bọn họ kế thừa thần tàng cổ xưa, tiêu diệt chính đạo, trong lịch sử còn ghi chép Tịch Diệt Thần Thể từng tuyệt sát Chuẩn Đế, thời Viễn Cổ còn có một Tịch Diệt Thần Thể từng suýt chút nữa trở thành Đại Đế, nhưng ngặt nỗi tạo hoá không đủ”.
“Giết hại chính đạo?”, Diệp Thành cau mày.
“Đợi đấy mà xem, không lâu sau đó có lẽ ngươi sẽ gặp kẻ đó thôi”, Thái Hư Cổ Long mỉm cười rồi nghiêm túc nhắc nhở: “Cẩn thận Phi Lôi Thần Quyết của hắn, chỉ cần bất cẩn một chút thôi thì cho dù là ngươi cũng có khả năng bị giết, đừng sơ ý, tuyệt đối đừng coi thường hắn”.
“Ta chưa bao giờ đánh giá hắn thấp cả”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, mới chỉ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất mà còn suýt nữa diết hại Chung Ly, một kẻ như vậy khiến Diệp Thành phải kiêng dè chứ không thể coi thường được.
Khi đang nói chuyện, Diệp Thành điên rồ lại tới trước lư luyện đan.
Hắn nhắm nghiền đôi mắt, hít vào một hơi thật sâu rồi lại lần nữa xán tay áo bỏ linh thảo vào bên trong.
Lần này Diệp Thành chỉ luyện sáu ngày thì dừng. Mặc dù hắn rất muốn luyện mười ngày tới nửa tháng nhưng ngặt nỗi linh thảo luyện đan đã không còn đủ, những trưởng lão hắn phái đi cũng chỉ mang về được ít nguyên liệu.
“Nên xuất quan rồi”, Diệp Thành say trán, hắn chỉ cảm thấy người nhẹ như không, mấy ngày nay hắn đã hao tổn quá nhiều rồi.
Có điều Diệp Thành còn chưa ra khỏi không gian thì giọng nói của Chung Ly đã lại vang lên trong đầu hắn: “Người của Thiên Tông thế gia đến rồi”.