“Chưa từng nghe tới Pháp Luân Vương? Ngươi từng nghe nói tới Chiến Vương chưa?”
Chiến Vương?
Nghe hai từ này, Diệp Thành chỉ cảm thấy lòng chợt run lên: “Đương nhiên ta từng nghe nói, đây chính là tu sĩ mạnh cái thế mà sử sách của Đại Sở ghi chép lại rằng ông ta không hề thua kém Phụ Hoàng Huyền Hoàng của cô, truyền thuyết nói rằng ông ta cũng từng là một người thống nhất Đại Sở”. . Truyện mới cập nhật
Nói tới đây, Diệp Thành hiếu kì nhìn sang Nam Minh Ngọc Thu: “Chiến Vương và Huyền Hoàng của cô, người nào nhiều tuổi hơn?”
“Đương nhiên là Chiến Vương rồi”, nghe Diệp Thành hỏi vậy, Nam Minh Ngọc Thu khẳng định chắc chắn: “Chiến Vương là người thống nhất Đại Sở bảy nghìn năm trước, còn Phụ Hoàng của ta là người thống nhất Đại Sở năm nghìn năm trước, cũng giống với Phụ Hoàng của ta, Chiến Vương năm xưa cũng là tu sĩ ở cảnh giới Thiên duy nhất của Đại Sở. Cửu Huyền Chiến Thiên ngươi từng nghe nói chưa? Chính là do Chiến Vương sáng lập ra. Sau khi ônng ta mất, Cửu Huyền Chiến Thiên Tông dần lụi tàn, mãi tới khi khi tan rã, tới khi Đại Sở hỗn chiến cả hàng nghìn năm và tới khi Phụ Hoàng ta thống nhất Đại Sở thì mới kết thúc tai hoạ cả hàng nghìn năm.
“Vậy thì có liên quan gì đến Pháp Luân Vương?”, Diệp Thành gãi đầu.
“Đương nhiên có liên quan rồi”, Nam Minh Ngọc Thu nói tiếp: “Bảy nghìn năm trước, Pháp Luân Vương và Chiến Vương đều là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Hoàng đỉnh phong, cũng là hai người có nhiều khả năng tiến giới tới cảnh giới Hoàng nhất, vì Pháp Luân Vương kiểm soát rất nhiều thi thể cổ đại của tu sĩ mạnh, từng ép đến mức Chiến Vương phải tới vùng biên cương xa xôi của Đại Sở, thế nhưng có lẽ chính vì vậy nên mới khơi dậy huyết mạch của Chiến Vương, ông ta lấy chiến chính đạo, cứ thế tiến giới tới cảnh giới Hoàng”.
Nam Minh Ngọc Thu dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Chiến Vương tiến giới tới cảnh giới Hoàng trước sau đó sát phạt khiến Pháp Luân Vương đại bại, thống nhất Đại Sở, còn bí thuật điều khiển thi thể cổ xưa của Pháp Luân Vương cũng bị liệt vào hàng cấm thuật”.
“Còn có chuyện thế này kia à, ta thật sự được mở mang tầm mắt”, Diệp Thành tặc lưỡi.
“Thế còn ngươi, vì sao ngươi lại biết đến Âm Minh Tử Tướng, ngươi từng gặp sao?”
“Đương nhiên ta từng gặp rồi, ta từng dùng Tiên Luân Cấm Thuật diệt một tên, cũng chính vì dùng tới Tiên Luân Cấm Thuật nên mới chết và bị cướp xác, cũng mới có những chuyện rắc rối về sau”.
“Hoá ra là vậy”, Nam Minh Ngọc Thu gật đầu, cô lại nhìn về phía Âm Minh Tử Tướng trước mặt rồi trầm ngâm: “Hắn chính là người tới Thập Vạn Đại Sơn ba trăm năm trước, xem ra thời đại này vẫn có người tu luyện bí thuật tà ác đó”.