Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 381: Chương 381: Thật sự là nhìn không ra!




“Đầu thật to!”

“Sao tay trái cậu nhóc lại có màu đen, cả đôi mắt nữa, sao lại có màu đỏ máu chứ?”

“Người này…”, Đan Thần nhìn thiếu niên kia, hai mắt hơi híp lại, lông mày cũng cau chặt.

“Sao ta cứ có cảm giác đã gặp người này ở đâu rồi nhỉ?”, Diệp Thành sờ cằm, trong mắt loé lên tia sáng không rõ, cảm giác đầu tiên thiếu niên này mang lại cho hắn là dường như đã gặp ở đâu.

“Linh hồn cảnh giới Địa”, Huyền Nữ bên cạnh cũng hơi cau mày.

“Hắn là Huyết Đồng, luyện đan sư mới của Thị Huyết Điện ta”, khi mọi người còn đang xôn xao thì Thị Huyết Đạo Nhân đã mỉm cười u ám, giới thiệu với mọi người.

“Đã tới rồi thì đều là khách, mời vào trong”, Đan Thần cười nhã nhặn, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại.

Thị Huyết Đạo Nhân ngồi vào chỗ, Huyết Đồng cũng ngồi xuống bên cạnh lão.

Sau đó lại có người tới, hơn nữa cơ bản đều là những luyện đan sư nổi tiếng.

Một nhóm bạn già tụ họp, đương nhiên sẽ không thiếu màn chào hỏi và tâng bốc lẫn nhau.

Bên này, Diệp Thành vẫn đang lau linh châu của mình.

Nhưng chẳng mấy chốc hắn lại cau mày, vì hắn cảm thấy có ai đó đang nhìn trộm mình.

Hắn lập tức ngẩng đầu, nhìn quanh đám người một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Huyết Đồng, phát hiện hắn ta đang cười mình với, mà nụ cười ấy rất dị thường, khiến hắn rợn tóc gáy.

Thấy thế hắn lại chuyển tầm mắt, trong mắt loé lên tia sáng khó hiểu, cảm giác quen thuộc càng ngày càng rõ.

Màn đêm buông xuống, rất nhiều luyện đan sư đã lần lượt giải tán, đa phần họ đều được sắp xếp ở lại Đan phủ.

Diệp Thành cũng đứng dậy, hắn lấy lý do đi vệ sinh nhưng thực ra là rời khỏi Đan phủ.

Huyền Nữ - chủ nhân tương lai của Đan Thành và Đan phủ đã lên tiếng không cho hắn và Lạc Hi quá thân thiết, từ một góc độ nào đó thì đây chính là lệnh đuổi khách, cho dù mặt hắn có dày hơn nữa cũng không tiếp tục ở lại đây.

Huống hồ hắn vẫn còn chuyện khác phải làm, đó là mua linh dược kéo dài tuổi thọ.

Phải nói rằng đường phố Đan Thành về đêm vô cùng náo nhiệt, đáng lẽ ra ban đêm sẽ tối om nhưng cả Đan Thành lại được bao phủ một tầng ánh sáng rực rỡ, y như ban ngày, người qua người lại trên đường rất nhộn nhịp.

Diệp Thành không nghĩ nhiều, bước chân vào con phố sầm uất, hắn nhìn thoáng qua sạp hàng hai bên đường rồi đi vào một cửa hàng nhỏ.

Điều khiến hắn ngạc nhiên là nhìn từ bên ngoài thì cửa hàng này rất nhỏ, nhưng khi thực sự bước vào hắn mới phát hiện diện tích của cửa hàng tới cả nghìn trượng, hơn nữa mặt hàng bày bán rất đa dạng, linh quả, linh khí, linh ngọc, đan dược… không thiếu thứ gì.

“Không biết tiểu hữu muốn mua gì?”, khi Diệp Thành đang nhìn xung quanh thì một người đàn ông trung niên mặc đồ tím đã bước tới. Người này có dáng người cao ráo, khí tức trầm ổn trông có vẻ rất điềm đạm.

“Tiền bối, chỗ người có bán linh dược kéo dài tuổi thọ không ạ?”, Diệp Thành hỏi thử.

“Đương nhiên là có”, người đàn ông trung niên mỉm cười: “Sinh Linh Quả kéo dài một năm tuổi thọ, Tuyết Vực Linh Chi kéo dài ba năm tuổi thọ, còn có Tục Mệnh Đan kéo dài năm năm tuổi thọ. Không biết tiểu hữu muốn loại nào, nhưng ta nói trước nhé, linh dược kéo dài tuổi thọ thông thường đều rất đắt!”

“Rất đắt là bao nhiêu ạ?”

“Sinh Linh Quả một trăm nghìn một viên, Tuyết Vực Linh Chi hai trăm nghìn một cây, Tục Mệnh Đan ba trăm nghìn một viên”.

Ừng ực!

Ba viên Sinh Linh Quả, hai cây Tuyết Vực Linh Chi, hai viên Tục Mệnh Đan, cộng lại cũng hơn một triệu linh thạch! Con số khổng lồ như thế, dù là ông ta cũng không dễ có được.

Thật sự là nhìn không ra!

Nhìn Diệp Thành lấy tiền, người đàn ông trung niên mặc đồ tím bất giác cảm thán, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong, tuy người ta ăn mặc xuề xoà nhưng chi tiêu lại cực kỳ hào phóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.