Hắn không ngờ nhà họ Hùng của mình cũng tham gia vào lần đấu giá này, vả lại ra tay còn hào phóng như vậy tạo cho các thế gia khác áp lực lớn, như vậy thì Nhất Dương Chỉ mà hắn hằng mong chẳng cần bỏ tiền mà vẫn có thể học được. Diệp Thành thấy vậy cũng chộn rộn trong người, nhờ vào mối quan hệ giữa hắn và Hùng Nhị thì học Nhất Dương Chỉ cũng không phải việc gì khó khăn.
Trên lầu hai, lão già mặc đồ xám của nhà họ Tề tối sầm mặt, nhìn Nhị Đại Gia của Hùng Nhị sau đó lạnh lùng nói: “Hùng Đại Sơn, ông đúng là có gan đấy”.
“Có gan thì ông trả giá tiếp đi”, Hùng Đại Sơn nói một câu khiến nhà họ Tề nghẹn lời.
“Nhà họ Hùng và nhà họ Tề có thù hận sao?”, từ lời nói của Hùng Đại Sơn và trưởng lão nhà họ Tề, Diệp Thành dấy lên thắc mắc.
“Đương nhiên”, Hùng Nhị mắng chửi: “Hai gia tộc từ đời ông tổ của ta đã kết thù, vì một quặng sắt thiên nhiên mà đấu tranh không ít lần”.
“Hoá ra là vậy”.
“Năm trăm nghìn, còn ai trả giá hơn không?”, trên cao đài, Dương Các Lão liếc nhìn về phía nhà họ Tề rồi lại nhìn những khách quan khác.
Tam tông và Thị Huyết Điện cuối cùng cũng không ai tham gia vào, điều này khiến Diệp Thành và Hùng Nhị thở phào.
Cộp!
Trên cao đài, Dương Các Lão gõ búa, thu lại cổ quyển Nhất Dương Chỉ. Ông ta lại lấy ra một tấm ngọc giản, trên ngọc giản còn viết ba chữ: Lăng Thanh Bộ.
“Đều là những người giàu có mà”, Diệp Thành uể oải, số linh thạch trong túi đựng đồ khiến hắn không tiện lên tiếng, mỗi lần ra tay đều như bị người ta khâu miệng lại vậy.
“Thiên Canh Côn Trận, đạo hữu nào chủ tu binh khí tu côn thì có thể suy nghĩ”, trên cao đài, Dương Các Lão lại rút ra bộ cổ quyển: “Giá khởi điểm ba mươi nghìn, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một nghìn linh thạch, bắt đầu”.
“Côn pháp?”, Diệp Thành đập bàn, hắn ngẩng đầu nhìn lên cao đài.
“Ngươi cũng có tu côn pháp đâu, kích động thế làm quái gì?”, Hùng Nhị liếc nhìn Diệp Thành.
“Ta không dùng đến nhưng Hổ Oa lại cần đến nó”.