Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 650: Chương 650: Tinh nguyên đại địa”.  




Nghe tiếng bàn tán xung quanh, Diệp Thành cũng né sang bên, hắn không sợ gã thanh niên kia nhưng hắn lại không muốn gặp chuyện ở đây, dù sao nơi này cũng là nơi lạ, nhẫn nhịn một chút vẫn hơn.

Thế nhưng hắn không gây chuyện không có nghĩa là không có chuyện xảy ra.

Chỉ thấy con sư tử Xích Diệm kia lao tới, khi lao qua Diệp Thành nó đột nhiên dừng lại, mũi hếch lên như ngửi thấy một mùi mà mình rất thích: “Tinh nguyên đại địa”.

Vả lại thêm linh lực trong cơ thể Diệp Thành khiến nó bất giác liếm lưỡi, trong đôi mắt hiện lên vẻ hung tàn và thèm khát.

“Tương đương với tầng thứ sáu cảnh giới Linh Hư”, khi sư tử Xích Diệm nhìn Diệp Thành thì hắn cũng nhìn nó, thầm nghĩ linh thú này thật sự bất phàm, có nó làm linh thú, hắn có thể tưởng tượng ra được thân phận của gã thanh niên mặc y phục trắng kia tôn quý tới mức nào.

Nghĩ tới đây, Diệp Thành liếc nhìn gã thanh niên kia, khí tức của hắn cũng hết sức mạnh mẽ, chẳng trách mà được chọn làm đồ đệ của Thương Minh Thượng Nhân của Thị Huyết Điện.

“Muốn ăn thì ăn đi, không cần phải sợ”, gã thanh niên nhìn Diệp Thành, sau đó vỗ vào con linh thú.

Nghe vậy, những người xung quanh đều xôn xao. Hắn làm gì vậy chứ? Thả linh thú của mình ăn thịt người giữa ban ngày sao?

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn Diệp Thành, trong ánh mắt rõ vẻ thương hại, rất nhiều người tức tối muốn xông lên nạt nộ nhưng lại sợ thế lực đứng sau gã thanh niên kia nên không ai dám cử động.

Phía này, đôi mắt bình thản của Diệp Thành loé lên ánh nhìn lạnh lùng.

Ta đây nói mà không làm được sao? Mẹ kiếp, muốn ăn thì ăn đi.

Gừ!

Có được mệnh lênh của chủ nhân, sư tử Xích Diệm lập tức rống lên, trong tiếng rống còn mang theo sự bạo ngược, cơ thể khổng lồ của nó cứ thế cuộn lên, nhảy vọt lên trời bổ nhào về phía Diệp Thành như muốn xé tan xác hắn ra.

Haiz!

Thấy cảnh này, rất nhiều người quay đầu đi như thể không dám nhìn cảnh tượng máu me tiếp theo.

Phụt!

Ngay sau đó, máu tươi bắn vọt ra.

Có điều cảnh tượng Diệp Thành bị xé xác lại không hề xảy ra, đợi tới khi mọi người đưa mắt nhìn thì đều thẫn thờ, con sư tử Xích Viêm khát máu bạo tàn kia toàn thân đẫm máu, đến cả gã thanh niên là chủ nhân của nó cũng ngã dụi xuống đất.

“Đòi ăn thịt ta, phải trả cái giá đắt”, Diệp Thành vặn cổ, hắn vẫn đứng ở chỗ cũ không di chuyển, có thể thấy trên nắm đấm của hắn còn dính máu tươi, nhưng máu đó không phải của hắn mà là của con sư tử kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.