Rầm! Bịch! Đùng!
Âm thanh ầm vang vang lên không ngớt, Doãn Chí Bình vẫn đang nhanh chân bỏ trốn, khoé miệng mang theo nụ cười tôi độc.
Phía sau, Diệp Thành phẫn nộ, khí thế sục sôi, hắn thật sự giống như vị Ma Vương cái thế.
“Diệp Thành thành ma rồi, Diệp Thành thành ma rồi”, phía trước, Doãn Chí Bình vẫn đang dùng bí pháp truyền đi câu nói này.
“Giết”, mắt Diệp Thành đỏ ngầu, hắn điên cuồng sát phạt lên phía trước, một chưởng đánh vào hư không.
Thế nhưng đúng vào lúc này, một đạo kiếm mang sắc bén chém xuống.
Phụt!
Một bên cánh tay của Diệp Thành bị chém đứt.
“Nghiệt súc, còn không chết đi”, phía đông vang lên giọng nói giận dữ, hư không như nổ tung, hàng trăm bóng hình lần lượt xông ra, người nào người nấy cưỡi linh thú, khí thế sục sôi, sát khí ngút trời, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người nhà họ Tề ở Nam Cương.
“Không tu chính đạo, dám đi theo con đường tà ma, hôm nay ta phải giết ngươi”, phía tây, mây mù bao phủ, hàng trăm bóng hình cưỡi mây đạp gió bay tới, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người nhà họ Vương ở Bắc Xuyên.
“Cả đời tu sĩ của ta không thể dung tha cho ma đạo làm loạn chính đạo được”, phía nam, mấy trăm đạo thần hồng bay ra, các thế lực hùng hồn, trong mắt tất cả đều mang theo cái nhìn lạnh lùng, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người của Thanh Vân Tông.
“Tu ma đạo, không giết ngươi thì trời đất khó dung”, phía Bắc, hàng trăm đạo thần kiếm vung ra, trên mỗi thanh phi kiếm đều có một người đứng đó, nếu nhìn kĩ thì đây chính là người của Chính Dương Tông, đi đầu là Ngô Trường Thanh.
Ở một bên khác, thấy Diệp Thành như vậy, Doãn Chí Bình nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng trắng bóc, mắt hắn mang theo cái nhìn tôi độc.
Diệp Thành ôm vai cố gắng đứng vững, hắn đảo mắt nhìn tứ phía, chỉ có một phần tỉnh táo khiến hắn hiểu ra rằng sự việc ngày hôm nay chính là âm mưu nhằm vào hắn.
“Nghiệt súc, còn không chịu chết đi”, Ngô Trường Thanh cao cao tại thượng đột nhiên gằn giọng.