Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 552: Chương 552: Bách Vị Lâu




“Mau mau tránh ra, đừng chắn đường.” Kim Phi Dao khiêng Bạch Giản Trúc đang tan chảy chạy như điên trong Khê Thần thành ở Thủy Tạ Thần giới. Nơi này không thể ngự kiếm phi hành, nàng chỉ có thể chạy thật nhanh tìm kiếm Thế Đạo Kinh.

Đứng trên đường thành náo nhiệt, nàng khiêng một chiếc băng quan đã tan chảy một nửa, bên trong còn có một nam nhân đang ngủ, muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu. Nhìn chung quanh, Kim Phi Dao vội gọi lại một tu sĩ Nguyên Anh kỳ: “Đạo hữu, có biết Thế Đạo Kinh ở đâu không?”

Tên tu sĩ kia sửng sốt một chút rồi giơ tay chỉ về một hướng, không đợi hắn kịp nói gì, Kim Phi Dao đã ném lại một câu đa tạ rồi khiêng băng quan chạy theo hướng đó, kéo theo một đường nước đá.

Thật sự đúng là giành giật từng giây, rốt cục phía trước cũng xuất hiện cửa hàng của Thế Đạo Kinh, Kim Phi Dao bước dài vọt tới. Đạp cửa chạy vào, nàng ném Điểm Sự phù cho người bên trong: “Mau, đưa người này ra sau đi.”

Người bên trong đưa tay nhận Điểm Sự phù, nhìn lướt qua rồi để người nâng băng quan vào, sau đó Kim Phi Dao mới ngồi xuống, thở hổn hển nói: “Mau mau đưa thù lao nhiệm vụ ra đây. Ngươi không được nói với người này là vừa mới được đưa tới, phải nói là đã tới hai mươi mấy ngày. Thân phận của hắn là Bạch Giản Trúc, nhiệm vụ Địa cấp, là người Đông Ngọc Hoàng phái yêu câu chăm sóc, người bên trên hẳn là thông suốt, các ngươi biết phải làm sao rồi đấy.”

“Uhm, đã tra ra.” Người quản lý Thế Đạo Kinh nhanh nhẹn tìm được nội dung nhiệm vụ, thấy Kim Phi Dao đang gấp liền đưa thù lao cho nàng. Tuy linh thảo và đan dược không phải là thứ như Đông Ngọc Hoàng phái nêu ra nhưng chỉ cần giao phó vật cùng phẩm chất là được, nếu không thì riêng việc vận chuyển thù lao cho tu sĩ cũng là một chuyện phiền toái.

Nhìn lướt qua thù lao, thấy không có vấn đề gì, Kim Phi Dao cầm lấy rồi vội vã chạy ra cửa. Bạch Giản Trúc thì được an trí ở hậu viện Thế Đạo Kinh, chỉ cần bông tuyết trên người tan chảy hết là hắn có thể tỉnh lại.

Ra khỏi Thế Đạo Kinh, Kim Phi Dao hỏi thăm xem Bách Vị lâu ở chỗ nào rồi lên một con thuyền ở trước cửa Thế Đạo Kinh để người ta đưa nàng tới Bách Vị lâu.

Vừa đặt chân tới Thủy Tạ Thần giới nàng đã dặn dò với mấy người kia, một lát nữa gặp nhau ở Bách Vị lâu, nàng phải mau chóng đưa Bạch Giản Trúc đã sắp tan chảy tới Thế Đạo Kinh, đông người chạy sẽ trông rất quái dị, sợ bị người ta hiểu lầm mà ngăn cản. Hiện tại đã ném người ở Thế Đạo Kinh rồi, nàng liền chuẩn bị tới Bách Vị lâu, cũng không biết bọn họ có nhân lúc nàng không có mặt mà ăn cả phần đồ chua của nàng không.

Thủy Tạ Thần giới là thủy quyển, nơi nơi đều có sông suối nhỏ, chia cả Thần giới ra nhất nhiều mảnh. Không ít chỗ có các thế lực, môn phái sửa chữa và chế tạo nhà cửa, mà Khê Thần thành nằm ở phía bên phải của Thủy Tạ Thần giới. Trong thành khắp nơi đều là sông suối nhỏ và tiểu kiều. Ngoài những con đường cho người đi bộ ra thì ngồi thuyền chính là phương thức di chuyển tiện nhất ở Khê Thần thành.

Thế Đạo Kinh mở trên một con phố náo nhiệt cho nên ở dòng sông trước cửa có không ít thuyền đậu chờ chở người. Kim Phi Dao nhảy đại lên một con thuyền. Liều mạng chạy như vậy một chuyến, cuối cùng cũng đưa người tới Thế Đạo Kinh trước khi băng tan chảy toàn bộ, dọc đường đi tiêu hao quá nhiều linh thạch, hiện tại nàng cảm thấy thật mỏi mệt.

Thuyền nhỏ di chuyển trong hệ thống thủy đạo quanh co khúc khuỷu, rất nhanh đã tới trước một thang đá, nam tử lái thuyền cung kính nói: “Tiên tử, đây chính là Bách Vị lâu.”

Kim Phi Dao đưa năm khối linh thạch hạ phẩm cho hắn, sải bước lên thang đá.

Đứng bên thủy đạo, nàng liếc mắt một cái đã thấy thực thần và hai người Hoa Uyển Ti đứng chờ ở trước cửa một tòa kiến trúc. Ngẩng đầu nhìn, Kim Phi Dao khựng lại, đây là Bách Vị lâu?

Một tòa lầu cao đến ba mươi tầng đứng sừng sững phía sau mấy người thực thần, ba quang ảnh màu vàng vĩ đại tự động bay ở ngoài lâu, là ba chữ “Bách Vị lâu”, mỗi khi có gió thổi qua, ba quang ảnh này sẽ hơi hơi chớp lên. Chỗ cửa lớn người đến người đi, tiếng chào mời khách không ngừng vang lên, hoàn toàn khác xa với tiểu lâu hai tầng mà thực thần nói đến, tòa nhà này nhìn thế nào cũng thấy là một tửu lâu làm ăn siêu tốt.

Nàng vui vẻ chạy qua chỗ thực thần, mở miệng hỏi: “Thực thần, không phải ngươi nói Bách Vị lâu chỉ có hai tầng, sao hiện tại lại cao như vậy?”

Thực thần bất mãn hừ hừ: “Ai biết được sao lại thế này. Có thể là cảm thấy linh thạch quá dễ kiếm cho nên không chịu nổi tịch mịch, xây một tửu lâu cao như vậy. Còn cần đăng ký gì nữa, giờ thì quá tốt rồi, căn bản là ai cũng có thể vào gọi món ăn. Chỉ sợ đồ ăn ở đây đã sớm mất đi hiểu quả vốn có, chỉ dùng để gạt người thôi.”

Ngẩn người, Kim Phi Dao mặt mày hớn hở nói: “Đây là chuyện tốt mà. Phải đăng ký mới là không hợp lý. Có nhiều người tới ăn như vậy thì chắc chắn không thể quá đắt, chúng ta mau vào đi, nhiều người tới như vậy, lát nữa sợ rằng sẽ không có chỗ.”

Đẩy thực thần, bọn họ bước vào trong Bách Vị lâu, vừa vào đại sảnh liền có tu sĩ Trúc Cơ kỳ tiến lên đón: “Hoan nghênh bốn vị tiền bối quang lâm Bách Vị lâu, mời lên lầu.”

“Được, tìm chỗ nào ít người một chút.” Kim Phi Dao ha ha cười nói, quả nhiên là đến đúng chỗ, lời thực thần thật sự là không đáng tin, có lẽ năm đó hắn còn chưa tiến vào trong lâu nữa.

“Dạ, mời lên lầu hai mươi bảy.” phục vụ tươi cười đáp, sải bước vào truyền tống trận trong đại sảnh, đưa bọn họ lên lầu hai mươi bảy.

Diện tích Bách Vị lâu cũng không lớn, mỗi tầng nhiều nhất là bày được bốn bàn, tất cả đều dựa vào cửa sổ, tầm nhìn rộng mở, thu hết cảnh quan Khê Thần thành vào đáy mắt.

“Các vị tiền bối, đây là những đồ ăn của chúng ta, mời chọn.” phục vụ đặt một hạt châu trong suốt lên bàn, chỉ cần chú linh lực vào là sẽ có quầng sáng chiếu lên không trung. Một mâm thức ăn tinh xảo liền xuất hiện trong quầng sáng, sống động như thật, giống như vừa được bưng lên bàn vậy.

“Thế này thật là tiện.” Kim Phi Dao nhìn nhìn, Bách Vị lâu thật chu đáo, ngay cả gái cũng viết ngay dưới mỗi món đồ ăn. Mập Mạp cũng nằm sấp trên bàn, cẩn thận nghĩ xem muốn ăn món gì.“Cái này ngon, nhiều thịt.”

“Lão đại, ăn món này đi, nồi to như vậy thì mọi người sẽ được ăn nhiều hơn.”

“Đừng vội, chờ ta nhìn xem có bao nhiêu linh thạch đã.”

Nhấp nước miếng, Kim Phi Dao nhìn lướt qua cái giá kinh người của các món ăn, rẻ nhất cũng phải linh thạch trung phẩm. Hơn nữa, những món trả bằng linh thạch trung phẩm đều là mấy thứ linh tinh như bánh bao, bánh nướng gì đó, kể cả bày biện xinh đẹp cũng không che giấu được việc chúng nó là món chính. Cho nên nàng trực tiếp không nhìn chúng, ánh mắt dừng ở những đồ ăn chào giá bằng linh thạch thượng phẩm và linh thạch cực phẩm, đồ ăn càng đắt thì phục vụ càng chu đáo.

Đồ ăn linh thạch trung phẩm thì chỉ có tên đồ ăn và giá cả, còn từ linh thạch thượng phẩm trở lên thì ngay cả công hiệu cũng viết rõ. Không viết công hiệu còn đỡ, viết rồi lại càng khiến tu sĩ muốn ngừng mà không được, món nào cũng muốn gọi lên ăn.

“Mập Mạp, ngươi mau nhìn món Kim Hương Ngọc Lộ này, không ngờ lại có thể đề cao hai mươi năm tu vi.” Kim Phi Dao hít vào mọt hơi, kinh ngạc chỉ một món đồ ăn.

Mập Mạp thì vỗ bàn hô: “Lão đại mau nhìn. Hương nộn Bách Vị vịt nướng, có thể tắm linh mạch, cả Bát Tiên canh kia nữa, có thể gia tăng Thức Hải.”

“Quá lợi hại, ta muốn ăn tất cả!” không ngờ lại có thể có công hiệu như thế, đây đúng là đồ ăn sao? Ngay cả đan dược cũng không tốt như vậy, thật sự là khiến người ta không thể tin được.

Phục vụ tươi cười đứng bên cạnh không hé răng, tuy hành vi của bọn Kim Phi Dao quá ngây thơ, biểu hiện quá không trải việc đời, hắn vẫn duy trì nụ cười. Những tu sĩ lần đầu tới Bách Vị lâu lúc nhìn thức ăn cũng đều phi thường kinh ngạc, chỉ là phản ứng không khoa trương như bọn họ.

Thực thần không ồn ào cùng các nàng mà quay sang hỏi phục vụ: “Không phải Bách Vị lâu của các ngươi trước kia chỉ có hai tầng thôi sao? Sao hiện tại đại tiểu thư lại nấu ra được nhiều đồ ăn như vậy?”

“Tiền bối biết đại tiểu thư nhà chúng ta?” phục vụ cung kính hỏi.

Thực thần gật đầu: “Biết, còn đã từng ăn đồ nàng nấu. Xem ra hiện tại công lực nàng đã tăng cao không ít, có thể nấu nhiều đồ ăn cho nhiều người như vậy mà không cần đặt trước.”

Phục vụ cười đáp: “Tiền bối, đây không phải do đại tiểu thư mở, đại tiểu thư đã tới Độ Thiên Thần giới mở tiệm rồi, tòa tiểu lâu hai tầng kia chính là pháp bảo của nàng cho nên nàng mang đi luôn. Tòa lâu mới này là do đệ tử của đại tiểu thư mở, vì nhân thủ nhiều cho nên mở lớn, tuy nhiên vẫn có vài món cần đặt trước.”

“Nàng tới Độ Thiên giới?” thực thần kinh ngạc hỏi, không ngờ người đã tới Độ Thiên Thần giới mà hắn hoàn toàn không biết.

Phục vụ gật đầu: “Đúng vậy, đã đi một trăm sáu mươi năm trước, lúc đó có hơn mười vị tiền bối Đại Thừa kỳ tới đón. Tiền bối đến Độ Thiên giới cũng là chuyện sớm hay muộn thôi, nếu tiền bối muốn ăn đồ đại tiểu thư tự tay làm thì cũng có thể đợi đến Độ Thiên giới, Bách Vị lâu cũng mở ở trên đó mà.”

“Đã lên Độ Thiên giới…” thực thần thì thào lẩm bẩm, phục vụ thấy không còn chuyện gì nữa liền quay sang xem mấy người Kim Phi Dao gọi món nào.

Kim Phi Dao đã lấy hết linh thạch thượng phẩm và cực phẩm trong túi ra, bảy hết lên bàn, sau đó gọi một món ăn liền cất một phần linh thạch.

“Khoan, Mập Mạp, ngươi đừng có gọi món đó, quá đắt. Mười khối linh thạch cực phẩm là không được, chúng ta chọn món năm khối này, cũng có tôm, còn có thể gọi hai món.” Nàng ngăn cản Mập Mạp gọi món Cửu Thiên Linh Lung tôm mười linh thạch cực phẩm, thay vào đó là Thủy Linh Thiên Vị thịt và Hàn Thủy Băng tôm.

Một màn này khiến người phục vụ cảm thấy thật thú vị, thức ăn Bách Vị lâu đều rất đắt, các tu sĩ tới ăn đều cân nhắc kỹ, rất ít người có thể gọi hết lên ăn.

Nhưng mọi người đều cất giấu, không có ai lại đặt hết tài sản lên mặt bàn, sau đó tính xem số linh thạch này có thể ăn được bao nhiêu đồ ăn. Như vậy sẽ làm cho người ta biết nàng đã tiêu hết tài sản, mất hết mặt mũi, người tu sĩ này đúng là ngay thẳng.

“Giữ lại một khối linh thạch cực phẩm cho ta, các ngươi ăn sạch tiền nếu sau này có việc gấp thì biết phải làm sao?” Hoa Uyển Ti nhìn chằm chằm hai nàng nửa ngày, đột nhiên thò tay ra.

Kim Phi Dao chớp mắt nhìn nàng, nghĩ Hoa Uyển Ti cũng không thể ăn những thứ tốt này, bình thường chỉ ăn linh thạch, vậy thì cho nàng hai khối cũng được, chúng ta cũng không thể ăn mảnh. Vì thế, nàng lấy hai khối linh thạch cực phẩm và năm khối linh thạch thượng phẩm đưa cho Hoa Uyển Ti, số linh thạch còn lại thì gọi đồ ăn hết.

Sợ ăn không đủ no, nàng lại gọi thêm một trăm phần điểm tâm như bánh bao, sủi cảo có giá một ngàn linh thạch trung phẩm một phần. Điều này làm cho phục vụ phải sửng sốt, mấy thứ này không tăng được tu vi bao nhiêu, mười vạn khối linh thạch trung phẩm cho món chính cũng không sợ ăn tới chết rồi sao? Tuy nhiên, Bách Vị lâu không sợ người khác ăn, chỉ sợ ngươi không ăn, cho nên sau khi kinh ngạc liền lập tức đi chuẩn bị đồ ăn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.