Hiên Viên Bình cầm Hiên Viên kiếm chắn phía trước,
muốn ngăn cản công kích của Thụ Mun tên. Đối mặt với Hiên Viên kiếm chớp động lôi điện, Thụ Mun tên đột nhiên bay lên, lấy góc độ cổ quái tránh
khỏi Hiên Viên kiếm, bay đến phía sau và bên cạnh Hiên Viên Bình.
Trên Thụ Mun tên đột nhiên có lục quang bắn ra, hình thành một pháp
trận tam giác nho nhỏ, vây Hiên Viên Bình vào trong. Chỉ một pháp trận
nho nhỏ này đã vây khốn được Hiên Viên Bình, lôi nhận trên Hiên Viên
kiếm vụt một cái bị tiêu diệt, trong tay hắn chỉ còn lại chuôi kiếm.
Hiên Viên Bình biến sắc, hô lớn: “Tam Ô trận!”
Lúc này, trên tay Bố Tự Du lại xuất hiện thêm một Thụ Mun tên, bắn
tới Hiên Viên Bình đang không thể sử dụng lôi thuật. Bố Tự Du đã Hợp Thể kỳ, chỉ một tên bay ra đã uy lực kinh thiên động địa, đuôi tên kéo theo một đường lục quang, lao thẳng tới thân thể đang bị nhốt của Hiên Viên
Bình.
Một cây Thụ Mun tên cuối cùng bay ra, đâm lên ngực Hiên Viên Bình,
hắn trợn mắt, môi run run nói không ra lời. Rõ ràng đã đâm vào ngực mà
hắn còn giãy dụa không muốn chết. Một vị Thần tộc chết trong tay phàm
tộc, hắn cảm thấy thật không cam tâm, hắn mới tới nơi này có vài năm, sự nghiệp vừa mới bắt đầu đã bị tên phàm tộc đáng chết này làm hỏng.
“Hắn không muốn chết kìa!” Kim Phi Dao nhìn hắn trừng lớn mắt, thật lâu không tắt thở, nhịn không được nói.
Hoa Uyển Ti đột nhiên nhớ ra cái gì, phi thân xông đến chỗ Hiên Viên Bình, “Ta đi giúp một tay!”
“Tiểu Bố, Thần tộc có Nguyên Anh hay không?” Kim Phi Dao nhìn Hiên Viên Bình phía xa, mở miệng hỏi.
Bố Tự Du đã lấy cái đế đèn lúc nãy ra, đang hấp thu hơn mười đạo lôi
nhận mà Hiên Viên Bình đánh ra, nghe thấy câu hỏi của nàng liền nói:
“Không có Nguyên Anh nhưng có Thần hồn. Khác với Nguyên Anh là hồn phách màu vàng, chẳng lẽ ngươi định lấy để bổ thân thể?”
“Thật đáng tiếc!” vừa nghe thấy là hồn phách màu vàng, Kim Phi Dao
lập tức ý thức được thứ này tốt hơn Nguyên Anh. Nếu không vì phải giúp
Bố Tự Du chống đỡ lôi vũ thì nàng hiện tại đã muốn đi hấp thu thần hồn,
dùng để dưỡng quyền bao Thú Bạo cũng là một chuyện tốt nha.
“Ngươi đừng có nhắm vào thần hồn, nếu không chỉ cần lên đến Độ Thiên
giới thì Thần tộc sẽ rất dễ dàng ngửi thấy hương vị thần hồn trên người
ngươi, khi đó thì chính là tự động tìm cái chết.” Bố Tự Du lập tức hiểu
ra ý nàng, liền lên tiếng nhắc nhở.
Trong lúc đó, Hoa Uyển Ti cũng đã bay tới phía trước Hiên Viên Bình,
nhìn hắn mãi không chịu chết, móng tay nàng liền dài ra, đâm vào bụng
hắn. Nàng dùng linh lực hút mạnh, liền có một đoàn khí xuất hiện trên
tay, Hoa Uyển Ti dùng sức kéo, một đoàn kim quang đã bị nàng lôi ra.
“Các ngươi sẽ phải nhận thần hàng chi tội!” Hiên Viên Bình dùng hết
sức lực nhìn Hoa Uyển Ti trước mắt, tê tâm liệt phế hô to lên rồi ngoẹo
đầu chết.
Thần hàng với không thần hàng nỗi gì, Hoa Uyển Ti ngay cả thân thể
cũng không có, làm sao có thể sợ những thứ đó. Nàng hấp thu hết thần hồn vừa rút ra giống như lúc trước hấp thu hồn phách Viêm long vậy.
Hiên Viên Bình vừa chết, bốn cây Thụ Mun tên liền phi thân lên không
trung, thả thi thể Hiên Viên Bình xuống. Bố Tự Du nhanh chóng lấy ra một cái túi càn khôn, bảo Kim Phi Dao che ô đưa hắn đi qua. Tới gần Hiên
Viên Bình, hắn lật tay thu lại Thụ Mun tên và Hiên Viên Bình trong lôi
vũ, cả chuôi Hiên Viên kiếm kia vào trong túi càn khôn.
Làm xong hết thảy, Bố Tự Du liền nhìn sang các tu sĩ khác. Tuy Hiên
Viên Bình đã chết nhưng lôi điện đánh xuống tu sĩ Hợp Thể kỳ lại không
yếu bớt nửa phần, Kim Phi Dao có thể cảm giác được áp lực vĩ đại từ cái ô trên tay. Bố Tự Du nói với tu sĩ chung quanh: “Chuyện này không liên
quan đến các ngươi, muốn sống thì hãy mau rời đi!”
Không ít người ở đây đều biết Bố Tự Du, loại người không có lý tưởng, cả ngày chạy khắp nơi rình coi người khác này giao du rất rộng, đã rất
có tiếng ở Thần cấp giới. Thế nhưng lại không có vài người biết được hắn đã Hợp Thể kỳ, tất cả đều chỉ biết đến một người tu sĩ Nguyên Anh hậu
kỳ tên là Bố Tự Du mà thôi. Vì hắn là người của Thế Đạo Kinh, hơn nữa cả ngày đi rình coi cuộc sống của người khác cho nên mọi người đều biết.
Ai mà có thể ngờ được hắn lại là Hợp Thể kỳ, hiện tại ngoài tên cương thi vương của Yêu tộc kia ra thì còn ai có thể động thủ với tu sĩ Hợp
Thể kỳ? Mặc dù thiên lôi trên đầu hắn chưa từng dừng lại nhưng lại không thấy hắn bị thiên lôi đánh bị thương, ngay cả Hiên Viên Bình cũng bị
giết, nếu động thủ với hắn chẳng khác nào tự tìm tử lộ.
Không có Hiên Viên Bình, những tài liệu lôi tính được hứa hẹn đã
không có ai làm ra nữa, không ít người tức tối trừng mắt nhìn Bố Tự Du.
Bình thường giả heo ăn thịt hổ còn chưa tính, vậy mà còn cất giấu tu vi
Hợp Thể kỳ, hoàn toàn là có tính toán nha. Lúc này nếu tiến lên, chắc
chắn sẽ bị hắn lấy cớ tự vệ để xử lý. Vì thế mọi người liền nhìn chung
quanh, Thần Uy giáo đã bị hủy cho nát bươm lại không truy cứu trách
nhiệm của mình, hiện tại còn không đi thì chờ lúc nào nữa?
Vì thế, mặc kệ là Hóa Thần kỳ hay Luyện Hư kỳ, mới nhập giáo hay nhập giáo đã lâu, người người đều không cần thu hành lý, bỏ chạy không ảnh.
Dù sao cũng không ai thực sự coi nơi này là nhà, hành lý đều mang trên
người, hiện tại lập tức bỏ chạy sạch sẽ, chỉ để lại luyện lô trên mặt
đất.
Có một số người còn chưa chạy, đó là người Thiên Phong Nhất Các. Vốn
đang cho rằng mình sắp được Thần tộc trên Độ Thiên giới làm cho phồn
hoa, lại không nghĩ rằng chỉ là nhất thời. Chưởng môn của bọn họ mới có
tu vi Luyện Hư sơ kỳ, nhìn thấy một màn này thì ngây ngẩn cả người, Thần Uy giáo không còn, Thiên Phong Nhất Các cũng bị hủy gần hết, mà lúc này vẫn còn một tu sĩ Hợp Thể kỳ phiêu trong không trung, dẫn tới vô số lôi vũ không ngừng đánh xuống.
Đánh xuống không chết được tu sĩ Hợp Thể kỳ nhưng những vách đá chung quanh lại không có khả năng phòng lôi, vì vậy ngọn núi đã vốn vô cùng
thê thảm lại bị đánh cho càng loạn thất bát tao, nếu còn không dừng lại
thì kể cả bọn họ muốn trùng kiến Thiên Phong Nhất Các cũng không có cách nào. Hiện tại muốn tìm một ngọn núi mới là không dễ dàng, đây là nơi mà bọn họ đã rất vất vả mới lấy được, không thể cứ như vậy xong đời được.
Vì thế, chưởng môn Thiên Phong Nhất Các liền chắp tay với Bố Tự Du:
“Đa tạ tiền bối giải cứu Thiên Phong Nhất Các, ta đại biểu cho các đệ tử của Thiên Phong Nhất Các đa tạ tiền bối tương trợ.”
Bố Tự Du liếc nhìn hắn một cái, xấu xa cười nói: “Ngươi có biết ngươi đã làm gì không? Ta sẽ báo việc này lên Cơ Toàn sơn, một phái này của
ngươi còn có thể tồn tại hay không phải xem ý tứ của bọn hắn. Ta có thể
đề tỉnh cho ngươi một chút, mọi người rất mất hứng với chuyện giới tử
cảnh vực thiếu chút nữa thì bị che lại, ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng đi.”
“Giới tử cảnh vực?” chưởng môn của Thiên Phong Nhất Các hơi nhíu mày, Hiên Viên Bình và giới tử cảnh vực thì có quan hệ gì?
“Bây giờ ta không muốn nhìn thấy các ngươi, hãy tạm thời rời đi cho
ta. Ngọn núi này đã hư hỏng như vậy rồi, ta cũng không muốn làm gì, chờ
ta đi rồi các ngươi hãy trở về!” Bố Tự Du trực tiếp đuổi bọn họ đi, chủ
yếu là vì Kim Phi Dao phía sau cứ cấu hắn mãi, nhắc hắn là nàng sắp
không chống đỡ được nữa rồi.
Bị hắn đuổi, những người còn lại của Thiên Phong Nhất Các cũng không
dám quay về nhặt nhạnh thứ gì, vội vàng bay khỏi nơi này. Nhìn môn phái
bị hủy hoại trong chốc lát lại trải qua hai lần diệt môn như vậy, đệ tử
Thiên Phong Nhất Các cũng không muốn ở lại môn phái nữa, cả ngày bị
người khác khi dễ, ngay cả nơi ở cũng bị chiếm tới hai lần, bây giờ còn
phải trùng kiến, không bằng chuyển sang môn phái khác cho xong. Nơi này
thứ gì không nhiều chứ môn phái thì vô cùng đông đúc.
Thấy người đi rồi, Kim Phi Dao vội hô lên: “Mau lên, thiên lôi này
phải làm sao bây giờ? Ta không thể cứ tiêu hao linh lực bung dù cho
ngươi được, ta sắp không duy trì được nữa rồi!”
Những lôi điện này xuất hiện là do Bố Tự Du hiển lộ ra tu vi Hợp Thể
kỳ cho nên mới liên tục giáng xuống như không cần mạng như vậy, Kim Phi
Dao Luyện Hư sơ kỳ không thể chịu được bao lâu.
Bố Tự Du ngẩng đầu liếc nhìn cái ô của nàng một cái, cười hắc hắc
nói: “Nếu ngươi bán ô cho ta thì không phải sẽ được thoải mái sao? Nếu
để ta cầm ô thì chút lôi điện này không hề có vấn đề gì cả.”
“Ít nói vô nghĩa đi, mau mau nghĩ cách! Cho ngươi ô là không có khả
năng, ta mất hơn bốn trăm năm mới có nó, đừng có mơ tưởng.” Kim Phi Dao
đương nhiên không chịu bán lôi ô, vì thế liền chỉ tay vào ô mà mắng.
“Aizzz…” Bố Tự Du thất vọng than một tiếng, trước tiên là thu luyện
lô kia vào túi càn khôn, Bổ Thiên thạch ngoài việc bổ thiên thì còn có
tác dụng khác, thu về coi như kiếm được một chút.
Thu luyện lô xong, Bố Tự Du mới xuất ra hơn mười chiếc dây buộc tóc có xuyên những hạt châu nhỏ.
Sau đó, chỉ thấy hai tay hắn nhanh chóng kết trên đầu, tay nhanh đến
mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh, dùng dây buộc tóc buộc từng bím tóc lại. Theo số lượng bím tóc ngày càng nhiều, tu vi của Bố Tự Du bắt đầu hạ xuống.
Lúc còn một nửa tóc chưa buộc thì tu vi Hợp Thể kỳ đã thu lại, hắn biến
thành tu sĩ Luyện Hư kỳ, lôi vũ trên trời cũng đột nhiên dừng lại. Thiên lôi đến mau mà đi cũng mau, sau nửa khắc mây đen đã tiêu tán toàn bộ.
Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của Kim Phi Dao, Bố Tự Du tiếp tục buộc từng bím tóc, đợi đến lúc dùng hết dây buộc tóc thì tu vi Hợp Thể kỳ
của hắn đã thối lui đến Luyện Hư, sau đó là Hóa Thần, cuối cùng lui đến
Nguyên Anh hậu kỳ. Đã không còn dây buộc tóc, Bố Tự Du ha ha cười với
Kim Phi Dao: “Được rồi! Đã thu phục!”
“Thu phục cái gì!” Kim Phi Dao lập tức quát lên với hắn: “Ngươi có
nhất thiết phải lùi đến Nguyên Anh hậu kỳ không! Kể cả là Hợp Thể kỳ sẽ
có thiên lôi thì ngươi cũng không cần phải một hơi hạ xuống tận Nguyên
Anh hậu kỳ chứ, Luyện Hư kỳ cũng không bị sét đánh cơ mà. Tức chết ta,
ngươi lại dám giả heo trước mặt ta!”
Bố Tự Du ủy khuất nhìn nàng, ai oán nói: “Thứ này không tốt như ngươi nghĩ đâu, ngươi cho rằng muốn khống chế tu vi ở mức nào cũng được sao?
Loại áp chế tu vi đó làm sao có thể chắn được thiên lôi. Mái tóc, dây
buộc tóc và những hạt châu kia tạo thành pháp trận đó, một pháp trận rất phức tạp, có thể ngăn cách tu vi của ta, như vậy mới có thể ở Thần cấp
giới được.”
“Như vậy tức là từ lúc ta quen ngươi ở Trúc Cơ kỳ thì ngươi cũng đã
Hợp Thể kỳ?” Kim Phi Dao nheo mắt nhìn Bố Tự Du chằm chằm, hung tợn nói.
“Ngươi nằm mơ à? Làm sao ta có thể Hợp Thể kỳ từ lúc đó được. Ta mới
tiến giai Hợp Thể kỳ nửa năm trước thôi, còn không phải là vì không có
tiền lên Độ Thiên giới cho nên mới phải dùng trận che tu vi, ở lai đây
kiếm linh thạch hay sao?” Bố Tự Du bẹt bẹt miệng, bất mãn nói.
Kim Phi Dao đương nhiên không tin lời hắn nói, hừ một tiếng: “Làm
trò, bốn trăm năm trước ngươi cũng Nguyên Anh hậu kỳ. Ta hỏi ngươi, bốn
trăm năm trước thì tu vi của ngươi là thế nào? Đừng có nói với ta lúc đó ngươi thật sự là Nguyên Anh hậu kỳ đấy.”
“Bốn trăm năm trước? Là lúc đánh Nhật Nguyệt môn sao? Lúc đó ta chỉ Luyện Hư sơ kỳ thôi.” Bố Tự Du không lưỡng lự nói.
“Luyện Hư sơ kỳ không tất yếu phải che giấu tu vi chứ.” Kim Phi Dao
vẫn lé mắt theo dõi hắn như trước, vậy mà lại có người giả nghèo lợi hại hơn cả mình, điều này làm cho nàng tâm sinh bất mãn.
Bố Tự Du nhún vai cười nói: “Có tất yếu, ta chủ tu công pháp phải áp
chế tu vi. Hơn nữa, nếu ta treo tu vi Luyện Hư kỳ trên người thì còn ai
dám đánh chủ ý lên ta, nếu không có ai muốn cướp bóc thì ta đi đâu tìm
lý do quang minh chính đại để cướp người? Tu vi thấp mới tốt, mang chút
thứ tốt ra ngoài một vòng kiểu gì cũng có thể gặp được người tu vi cao
hơn muốn cướp bóc.”
“Ngươi đang câu cá à!” Kim Phi Dao bất mãn nói.
“Có gì mà không được chứ, chỉ cần không định cướp của ta thì ta cũng
sẽ không chủ động giết người lung tung.” Bố Tự Du chẳng hề để ý nói.
Kim Phi Dao hừ lạnh một tiếng: “Ngươi chẳng qua là tìm cớ thôi, còn
không phải là không muốn hủy hoại thanh danh của mình? Nếu có người động thủ cướp ngươi trước thì ngươi không thể không xuất thủ, vì dân trừ
hại!”
“Đáng ghét, nói rõ ràng ra như vậy làm gì!”