Lúc nhóm Kim Phi Dao vẫn còn đang chiến đấu hăng hái, cấm chế của Nam Nhạc trấn đột nhiên biến mất, cửa thành mở rộng.
Điều này làm cho tất cả các tu sĩ đang đánh nhau kịch liệt xa xa đều có một
chút nghi hoặc, hơn nữa cấm chế mở nhưng trong thành lại không có một ai đi ra, bên trong yên tĩnh như đất chết, cửa thành cứ thế lẳng lặng mở
ra, quỷ dị dị thường.
Có tu sĩ Hóa Thần kỳ đánh mắt ra lệnh cho
tu sĩ bên dưới, lập tức có hai người bứt khỏi chiến trường, bay về hướng Nam Nhạc trấn. Bay đến chỗ cửa thành, hai người liền rớt từ trên không
trung xuống, từ sau cửa thành lộ ra một nửa cái ô màu trắng, dưới ô có
thể nhìn thấy một người mặc đồ trắng.
Hắn chỉ lộ ra nửa thân
mình, mặt còn che dưới tán ô, không nhìn ra là ai, nhưng tu vi Luyện Hư
hậu kỳ kia lại làm tất cả mọi người kinh ngạc.
Nơi này lại có tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ.
Càng làm cho người hai bên cảnh giác là chỉ có thể cảm giác được tu vi của
người này, còn việc hắn có phải là Nhân tộc hay không thì căn bản không
nhìn ra. Nhưng hắn đứng ở kia lại không có bất kỳ kẻ nào đi ra nghênh
đón hặc xuất hiện, điều đó có nghĩa là Nam Nhạc trấn đã xảy ra chuyện.
Người ở đây căn bản không có ai có thể địch được một tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ,
hai tộc Nhân, Yêu vốn đang động thủ đồng loạt dừng tay, ánh mắt dừng ở
trên người phía xa kia. Chỉ cần hắn lộ ra tâm tư giúp đỡ một trong hai
tộc thì tộc còn lại phải lập tức chạy trốn, nửa phần cũng không được do
dự.
Trong số những người này chỉ có một người không có bất luận
kinh hoảng gì, nàng chỉ sửng sốt một cái rồi giơ móng vuốt vĩ đại lên
vẫy vẫy người ở cửa thành, há miệng hô: “Ngươi tới nhanh vậy sao?”
Người nọ không hé răng, cũng lui trở lại cửa thành, cấm chế vẫn không xuất
hiện, trong thành cũng không có bất kỳ ai đi ra. Một bầu không khí quỷ
dị nhất thời lan truyền trong Nhân tộc, làm nhân tâm hoảng sợ. Bởi vì
bạch y nhân kia không tỏ thái độ gì, Nhân tộc có chút không chắc tu sĩ
Luyện Hư hậu kỳ này rốt cục có quan hệ với Yêu tộc hay không.
Kim Phi Dao lại khôi phục nhân thân, vỗ vỗ tay nói với Văn vương: “Không
sao rồi, Nhân tộc cứ giao cho hắn, người trong thành hẳn là đã bị giết
hết rồi.”
Nhân tộc sửng sốt một cái, đột nhiên giống như có hẹn
trước, vút vút chạy trốn, các loại bản sự chạy trối chết đều xuất ra,
lập tức biến mất không ảnh.
“A?” Kim Phi Dao không ngờ bọn họ lại chạy nhanh như vậy, vừa rồi rõ ràng còn chiếm thượng phong, thật sự quá mạc danh kỳ diệu.
“Kim bệ hạ, chiêu này của ngươi rất lợi hại nha, vậy mà dọa được Nhân tộc
rồi. Nhân lúc bọn họ không ở đây, chúng ta cũng mau mau chạy đi thôi.”
Bên cạnh có Yêu tộc lên tiếng tán thưởng, cũng không coi người sau cửa
thành kia là người một nhà, chỉ cho là Kim Phi Dao sử trá.
Kim
Phi Dao nhìn bọn họ, khó hiểu hỏi: “Bỏ chạy đi đâu? Chúng ta tới Nam
Nhạc trấn! Ta còn tưởng rằng hắn không rảnh để tới, không ngờ mới nghe
có lợi liền chạy thật nhanh, cũng không biết là chạy từ đâu tới nữa.”
“Ngươi thực sự quen người nọ?” Văn vương kinh ngạc hỏi, hắn còn tưởng đây là
mưu kế của nàng, không ngờ quả thật là quen biết. Vừa rồi hắn còn choáng váng cho rằng nàng ở thời khắc nguy hiểm mới nghĩ ra cách như vậy,
không ngờ là quen biết thật.
“Đương nhiên là quen, hắn là người
ta đặc biệt tìm đến để giúp đỡ các ngươi đó. Hắn là một thương nhân,
thích nhất là linh thạch sáng lấp lánh và tất cả các thứ đáng giá, các
ngươi ra giá hào phóng một chút, chỉ cần hắn cao hứng, đánh hạ Lục Dã
Thần giới hoàn toàn chỉ là chút lòng thành.” Kim Phi Dao hắc hắc cười
nói.
Vốn định mang theo Yêu tộc tiến thẳng Nam Nhạc trấn, nhưng vừa bay đi không xa Kim Phi Dao đã vội dừng lại.
“Mọi người từ từ đã…” Kim Phi Dao gọi Mập Mạp tới, “Mập Mạp, ngươi hãy đi
trước nhìn xem trong thành còn có độc hay không, nếu có thì bẩm báo một
tiếng, chúng ta đợi lúc hết độc mới vào.”
“Uhm.” Mập Mạp lên tiếng rồi bay đi, các Yêu tộc khác thì không nói gì nhìn Nam Nhạc trấn, độc?
Một lát sau, Mập Mạp đã chạy trở lại, gật đầu với Kim Phi Dao: “Có độc, rất lợi hại. Hắn bảo các ngươi chờ ở bên ngoài, hai canh giờ sau độc khí sẽ tán đi, đến lúc đó hãy vào. Nếu vào ngay bây giờ thì trúng độc hắn
không có giải dược đâu.”
“Gạt người! Làm sao có thể không có giải dược chứ.” Kim Phi Dao nói thầm, tuy nhiên cũng không mạo muội tiến
lên, không thể để bị độc chết, mệnh là của mình nha.
Đợi ngoài
thành hai canh giờ, Mập Mạp lại đi thăm dò một chuyến mới chạy về khẳng
định trong thành không có độc. Vì thế, Kim Phi Dao đi đầu, đoàn người
liến tiến nhập Nam Nhạc trấn.
Trên đường không có một bóng người, thần thức đảo qua, dọc đường đi ngay cả một thi thể cũng không có. Nam
Nhạc trấn này tuy nhỏ nhưng cũng có gần hai ngàn tu sĩ, hiện tại không
gặp nửa người, xem ra đúng như Kim bệ hạ nói, người đều đã bị tu sĩ
Luyện Hư kỳ kia giết chết.Kim Phi Dao thì vừa đi vừa nhìn chung quanh,
cuối cùng chỉ vào Mập Mạp, hỏi: “Vừa rồi lúc ngươi tới có phải hắn đang
đoạt túi càn khôn không?”
“Ta nào có biết. Lúc ta đến thì hắn
đang rất vội, ngươi cũng biết mặc kệ là xác chết hay hồn phách, cơ hồ
mọi thứ hắn đều dùng mà. Hiện tại không thấy ai, hẳn là đã bị hắn thu đi toàn bộ rồi.” Mập Mạp hiểu ý Kim Phi Dao, tám phần là nàng ngại Ân
Nguyệt không giữ lại vài người cho nàng.
Nhưng nàng cũng không
nghĩ lại xem, Ân Nguyệt đã xuất thủ làm sao có thể còn ai không có vấn
đề gì. Hơn nữa, là người bị Ân Nguyệt giết thì ngay cả hắn cũng không
dám chạm vào, cứ đặt ở đó, kể cả có cho Kim Phi Dao đi nhặt túi càn khôn chỉ sợ nàng cũng không dám xuống tay.
Tiếng chuông nhẹ nhàng
vang lên, Ân Nguyệt đột nhiên che ô đi ra, nâng cái ô lên để lộ mặt
trước mấy Yêu tộc này. Yêu tộc ngẩn người, mấy tên Yêu tộc Hóa Thần kỳ
biến sắc mặt, không hẹn mà cùng lui về sau mấy bước.
Bọn họ đồng
loạt lui về sau, Kim Phi Dao và Mập Mạp đương nhiên nhìn thấy, Kim Phi
Dao ngạc nhiên quay đầu nhìn bọn họ: “Các ngươi làm gì vậy?”
“Hạn Bạt! Hắn là Hạn Bạt!” Văn vương âm thầm truyền âm cho Kim Phi Dao, hộ
tống mọi người lui về phía sau, nhìn tư thế là biết hắn không muốn tới
gần Ân Nguyệt.
“Cái này ta biết, sợ cái gì chứ?” nhìn bộ dáng kinh hoảng của bọn họ, Kim Phi Dao lắc đầu đi tới chỗ Ân Nguyệt.
Nàng vẻ mặt mang cười, hắc hắc đi tới: “Ân đạo hữu, sao giờ ngươi mới tới? Ta chờ ngươi rất sốt ruột đó.”
“Nhận được tin nhắn của ngươi là ta lập tức chạy tới, chỉ không ngờ ngươi lại lên làm bệ hạ Yêu tộc. Những Yêu tộc này không tệ nha, địa vị như vậy
cũng cho ngươi.” Ân Nguyệt ôn nhu cười nói.
Kim Phi Dao khoát tay với hắn, vẻ mặt không muốn nói: “Nói cái gì vậy, vị trí bệ hạ này ngoài việc xuất lực thì không có chỗ tốt gì. Hơn nữa, ta lên làm bệ hạ còn
không phải vì ngươi lười đi làm Linh giới Du Cảnh kính, thứ đó có thể
làm Yêu tộc lên Thần cấp giới, thiên đại công lao như vậy mà không cho
ta lên làm bệ hạ thì còn ai có thể làm bệ hạ chứ.”
“Nói như vậy
thì phương diện này cũng có công lao của ta.” Ân Nguyệt hơi nhíu mắt lại làm cho Kim Phi Dao kinh hãi một cái, đây là động tác quen thuộc lúc
hắn chuẩn bị tính toán, không thể để hắn chiếm tiện nghi được.
Vì vậy Kim Phi Dao vội tới gần hắn, thấp giọng nói: “Ngươi đừng đánh chủ ý lên ta, ta hiện tại đang làm việc cho Yêu tộc, cũng coi như là có thân
phận địa vị, chỉ cần ngươi chịu hỗ trợ, chắc chắn Yêu tộc sẽ đáp ứng
điều kiện ngươi đưa ra. Không phải ngươi vẫn đang tìm kiếm những thứ cần để khôi phục Hoàng Tuyền Linh giới sao, có lẽ chỗ Yêu tộc có đó, dùng
sức làm bọn họ đưa ra là được.”
“Ngươi có thể làm chủ thay Yêu
tộc?” Ân Nguyệt vẫn cười tủm tỉm như trước nhìn nàng, thỉnh thoảng lại
liếc mắt sang những Yêu tộc kia một cái, mỗi lần ánh mắt hắn đảo qua đều làm cho bọn Văn vương lùi lại vài bước.
“Cái này… làm chủ thì
không được nhưng có thể giúp ngươi nói mấy câu. Ngươi nhìn đi, chỉ là
nhìn lướt qua một cái mà đã làm bọn họ sợ tới mức lui về sau rồi, có thể thấy là danh vọng gian thương của ngươi thật sự là quá lớn, chỉ liếc
một cái cũng dọa bọn họ lui ra ngoài, bọn họ hẳn là đều sợ bị ngươi
lừa.” Kim Phi Dao chậc lưỡi, nhìn thoáng qua đám Văn vương, vậy mà lại
bị dọa thành cái dạng này, thật là quá nhát gan.
Ân Nguyệt vẫn
chỉ luôn mỉm cười nghe xong lời của nàng thì đột nhiên cười lên khanh
khách, sau đó vỗ vỗ đầu Kim Phi Dao, nói: “Không phải bọn họ sợ gian
thương là ta, bọn họ sợ độc của ta cho nên không dám tới gần ta. Ngươi
cho là ai cũng đại khái như ngươi, tùy tùy tiện tiện tới gần Hạn Bạt
sao?”
“Nhưng ngươi đâu có cả ngày phóng độc khắp nơi đâu, chỉ cần không đắc tội với ngươi thì sợ ngươi làm gì? Ngươi cũng không phải
không có chuyện gì mà hễ có người đi qua là sẽ giết chết. Nào có đáng sợ như vậy, chuyện bé xé ra to!” Kim Phi Dao từ lần bị Ân Nguyệt sờ mặt mà không vấn đề gì liền không sợ hắn, cho nên lúc này bị hắn vỗ đầu cũng
không nhảy lên như trước, cũng là tập mãi thành quen, chỉ cho là bị
người thường vỗ đầu thôi.
Ân Nguyệt cười mà không nói, ngón tay
ngoắc ngoắc, sai bọn Văn vương đi mở cấm chế ra, sau đó nói cho bọn họ
biết hiện tại trong Nam Nhạc trấn không còn một Nhân tộc nào, có thể
tặng không cho bọn Văn vương làm cứ điểm, muốn thanh lý hay là phòng ngự đều tùy bọn họ. Giao đãi xong, hắn mới hỏi Kim Phi Dao muốn hắn hỗ trợ
cái gì.
Kim Phi Dao không tin hắn biết thế cục hiện tại mà còn
không biết nàng gọi hắn tới làm gì, nàng biết đây là hắn muốn tăng giá.
Nàng cũng không trực tiếp nói mà muốn gọi vài tên Yêu tộc Hóa Thần kỳ
kia lên, bản thân dù sao cũng chỉ là một bệ hạ trên danh nghĩa, không
tính là Yêu tộc chân chính cho nên gọi bọn họ tới thương lượng thì tốt
hơn.
Nhưng không ngờ Yêu tộc lại phó thác hết này cho nàng, không ai chịu đi lên thương lượng. Kim Phi Dao đành phải nhấc Văn vương ra,
lúc trước đã nói Văn vương phải bảo vệ Kim Phi Dao an toàn, cho nên hiện tại gọi hắn đi cùng thương lượng với Ân Nguyệt cũng là hợp lý.
Văn vương đâm lao phải theo lao, đành phải kiên trì đi theo Kim Phi Dao,
tận lực đứng xa một chút, cũng may Ân Nguyệt đã quen cho nên cũng không
quá để ý tới hắn mà chỉ cẩn thận nghe Kim Phi Dao nói xem muốn mời hắn
tới làm gì.
Nghe xong, hắn treo lên nụ cười quen thuộc, bắt đầu
chậm rãi nói; “Chuyện này không thành vấn đề, ta có thể cung cấp thi
binh giúp các ngươi đoạt được Lục Dã Thần giới. Nếu quả có yêu cầu, bao
gồm các Thần giới khác và Nhật Nguyệt môn ta cũng có thể hỗ trợ, nhưng
chỉ sợ Yêu tộc không tiếp thụ được điều kiện của ta.”
“Ngươi muốn đưa ra điều kiện gì?” Kim Phi Dao tò mò hỏi.