Cả ngày trông chừng lôi cô, Mập Mạp nằm một bên, nhàm chán nói với Hoa
Uyển Ti: “Lão đại bế quan đã gần một trăm năm rồi, ngươi xem khi nào
nàng mới có thể tiến giai?”
“Không biết, tư chất nàng thực sự là
không tốt lắm.” Hoa Uyển Ti cũng không rõ. Loại việc này làm sao có thể
đoán được, có đôi khi đột nhiên ngộ ra liền tiến giai, có đôi khi cứ bị
kìm hãm mãi ở đó, chỉ thiếu một chút gì đó.
“Sẽ không phải ở đây
cả đời đó chứ…” ở trong này nhiều năm như vậy, Mập Mạp đã chán ngấy.
Những nơi khác còn có yêu thú linh tinh, có thể đi giết thời gian, nơi
này ngoài gậy trúc ra thì cái gì cũng không có. Vì giết thời gian, Mập
Mạp đã điêu khắc vô số hình lên các thân trúc chung quanh, nếu lại ở nữa chỉ sợ hắn lấy cả lá trúc xuống để vẽ.
Hoa Uyển Ti nhặt một ống trúc lên ném cho Mập Mạp: “Nhàn rỗi nhàm chán thì điêu một cái trâm trúc cho ta đi.”
“Ngươi tỉnh đi, ta đã điêu cho ngươi một trăm cái rồi, ngươi dùng hết sao?” Mập Mạp không nhúc nhích, lười biếng đáp.
“Dù sao cũng để giết thời gian, làm trúc bội cũng được. Ta muốn nó dài bằng một ngón tay, dài nửa ngón, điêu hai mươi mốt đóa mẫu đơn, cộng thêm ba con trùng, hai con chim, phải là chạm rỗng đó.” Hoa Uyển Ti nghĩ nghĩ,
hình như là đã có rất nhiều trâm cài, vậy thì đổi sang cái khác đi.
Mập Mạp lật người không để ý đến nàng, “Tốn tâm tư lên thứ đó làm gì, phức
tạp như vậy ta không làm đâu, ngươi muốn điêu thì tự điêu đi.”
“Thật lười!” Hoa Uyển Ti ném ống trúc xuống đất, nàng da dẻ mỏng manh không thể làm được loại việc này.
Đúng lúc này, trong mật cảnh bốn trăm năm chưa từng có gió lại đột nhiên nổi gió, lá phong trúc vang lên sàn sạt, thân trúc không ngừng lay động,
rừng trúc yên tĩnh bốn trăm năm bắt đầu chớp động lên từng làn sóng như
sóng biển.
Linh khí tụ tập thành những làn gió màu trắng phi vũ
trong rừng trúc, tụ tập lại bốn phía tiểu đảo nổi rồi tiến toàn bộ vào
tiểu đảo nổi.
Rốt cục muốn tiến giai!
Mập Mạp và Hoa Uyển
Ti đứng dậy, nhìn tiểu đảo nổi bị linh khí vây quanh, Mập Mạp có chút lo lắng nói: “Liệu có sét đánh xuống không?”
“Làm sao có thể. Cũng không phải yêu thú tiến giai, lôi kiếp ở đâu ra chứ.”
Hoa Uyển Ti nói.
“Nhưng nàng không coi như người thuần khiết, ta cảm thấy có lôi kiếp là rất
bình thường.” Mập Mạp nhắc nhở, cũng không quên người này lần trước đã
xảy ra chuyện này.
Hoa Uyển Ti im lặng một chút rồi mở miệng nói: “Vậy chúng ta ôm túi càn khôn cách xa nàng một chút.”
Đề nghị của nàng được Mập Mạp hưởng ứng. Hai người mạo hiểm đi vào tiểu
đảo nổi, thừa dịp dị tượng còn chưa xuất hiện toàn bộ, nhanh nhẹn lấy
hết túi càn khôn treo trong đình ra, còn mang cả kiến Giáp Tinh đi, thứ
này vất vả lắm mới tiến giai được như bây giờ, nếu bị đánh chết thì thực lãng phí.
Cuối cùng, hai người bọn họ ôm tất cả tài sản chạy
trốn ra ngoài tiểu đảo nổi, bay thẳng ra ngoài năm dặm mới cảm thấy hơi
an toàn.
Ở đây không có bầu trời, chỉ có hắc ám khôn cùng cho nên không nhìn ra thiên tượng gì. Tiến giai trong mật cảnh chính là có điều này không tốt, thiên tượng không thể hình thành, tuy nhiên điều đó lại
không ảnh hưởng đến các dị tượng khác.
Từ phía trên tiểu đảo nổi
phun ra linh khí màu đen, biến thành một con Thao Thiết, sau đó hai
người liền nhìn thấy con Thao Thiết kia nhảy xuống, đi qua đi lại trong
rừng trúc. Nó không to lắm, chỉ bằng một người, hết cắn đông lại cắn
tây, nơi này nhìn một cái, nơi khác xem một lúc, lăn lộn trên mặt đất
đầy lá trúc, nhìn chằm chằm Dạ Quang thạch treo trên cành trúc đang bị
gió làm lay động, vươn móng vuốt thử cào cào.
Nhìn bộ dáng ngốc
nghếch của nó, Mập Mạp và Hoa Uyển Ti cười ha ha, vậy mà lại là dị tượng này, không hề khí phách chút nào, chỉ thấy ngây thơ buồn cười. Hai
người ôm bụng cười đến chảy nước mắt, thứ này thì tính gì là Thao Thiết, chỉ là con chó to thôi.
Thao Thiết chơi trong rừng trúc vẻn vẹn
ba ngày mới một lần nữa chạy về, linh khí luôn luôn vờn quanh tiểu đảo
nổi cũng dần tán đi.
Lại qua hai canh giờ, trên tiểu đảo nổi đột
nhiên thoát ra một bóng đen, chỉ thấy trước mắt vụt qua một đường hắc
quang, lôi cô trên mặt đất liền biến mất không thấy. Bóng đen dừng lại,
Kim Phi Dao đứng ở cách đó không xa, trên tay hư không cầm lôi cô, nói
với hai người: “Ta hiện tại liền đi luyện hóa lôi cô, chuẩn bị cho tốt,
chúng ta đi ra ngoài, ở cái chỗ này đến phát ngấy rồi.”
Hoa Uyển
Ti và Mập Mạp lăng lăng nhìn nàng, thế này cũng quá nóng nảy rồi. Tuy
nhiên, bốn trăm năm mới tiến giai, chỉ sợ chính nàng đều đến mức muốn
chết. Không đợi hai người tiếp lời, Kim Phi Dao tiến giai Luyện Hư kỳ,
cảm thấy một thân lực lượng, ôm lôi cô chạy vào trong tiểu đảo nổi, lập
tức muốn động thủ luyện nó thành thứ mà nàng đã nghĩ xong từ lâu. Chỉ
cần có thứ đó, thực lực sau này sẽ bước một bước lớn.
Luyện chế
toàn bộ lôi cô tiêu tốn của Kim Phi Dao ba năm thời gian. Trong thời
gian này, Hoa Uyển Ti cũng không nhàn rỗi, đã sắp phải đi thì nàng cũng
phải làm một pháp bảo bản mạng cho mình. Mập Mạp đã có nọc độc hóa ra
Lưu Tinh chuy, tuy rằng xem như là pháp thuật nhưng sử dụng lại rất linh hoạt, rất thích hợp với hắn. Linh thú vốn nên dùng pháp bảo bản thân
hóa ra là tốt nhất, chuyên môn luyện chế pháp bảo ngược lại không hiệu
quả bằng.
Lúc cận chiến thì Hoa Uyển Ti dùng móng tay, pháp bảo
bản mạng nàng luyện cho mình là một bức tranh màu trắng, mặt trên chỉ vẽ một con gà rừng. Đây là linh cảm nàng nảy ra lúc Kim Phi Dao yêu cầu
Hoa phu nhân thêu Vạn Điểu cầu, đợi vẽ xong toàn bộ điểu thì uy lực sẽ
phi thường lớn.
Lôi cô luyện xong, tiểu đảo nổi cũng thu đi, Kim Phi Dao cười tủm tỉm nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài!”
Bốn trăm năm, ngoài tiến giai đến Luyện Hư kỳ thì Kim Phi Dao không có bất
kỳ biến hóa nào. Mặc vẫn là Quạ Đen tối đen, chỉ là trên cổ có thêm một
chuỗi vòng màu đen, chiến giáp đã thu lại trong túi càn khôn, bình
thường không cần thiết phải mặc nó. Thứ cộng thêm duy nhất chính là một
cái ô xám trắng trên vai.
Nhìn thứ luyện ra từ lôi cô, Mập Mạp và Hoa Uyển Ti đều muốn bóp cổ nàng, thế mà lại lãng phí đồ tốt để luyện
ra thứ quái quỷ này!“Đồ tốt như vậy mà ngươi lại làm thành khó coi thế
này!” Hoa Uyển Ti vốn yêu thích những vật phẩm xinh đẹp chỉ vào nàng, vô cùng đau đớn nói.
Nhìn bộ dáng thống khổ của nàng, Kim Phi Dao
không hiểu hạ cái ô xuống cẩn thận nhìn, không hiểu hỏi: “Đâu có gì a?
Ta cảm thấy cái ô này không tệ nha.”
“Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói ra lời ấy!” Hoa Uyển Ti tức tối, lôi cô trước kia có lôi điện
chớp động toàn thân, trắng nuột như ngọc, không cần nói là luyện thành
cái ô, chỉ cần thu nhỏ lại một nửa, cầm lên làm cái ô cũng không có vấn
đề gì. Mà hiện tại lại bị Kim Phi Dao luyện chế qua, xác định là giống
cái ô, nhưng lôi điện đã hoàn toàn biến mất, màu sắc còn biến thành xám
trắng, thoạt nhìn giống như đã dùng mấy trăm năm vậy. Không những không
đẹp mà còn có cảm giác keo kiệt, còn ngoài ý muốn không nhìn ra cái ô
này có phải là pháp bảo hay không, không lộ ra một nửa điểm linh khí.
Kim Phi Dao xoay cái ô mấy vòng, không đồng ý nói: “Pháp bảo cực phẩm đương nhiên phải khiêm tốn một chút, đây là thứ tốt, bị người khác nhìn thấy
cướp mất thì không được. Ta tiêu phí một năm để luyện hóa, một năm để
trúc hình, một năm để làm cũ đó, còn không phải là để người khác không
rình rập nó à?”
“Kỳ thực ngươi đã Luyện Hư kỳ rồi, ở Thần cấp
giới có rất ít người dám cướp đồ của ngươi, ngươi còn để ý như vậy làm
gì?” Hoa Uyển Ti than một tiếng, những thứ tốt đẹp đều làm cho cũ hết,
may mà Chu Tước y còn ở trong tay mình.
“Người Độ Thiên giới hễ
không có việc gì liền chạy xuống, nếu như bị bọn họ nhìn thấy thì Luyện
Hư kỳ tính là gì, căn bản không đáng nhắc tới.” Kim Phi Dao nhún vai
đáp. “Đi thôi, chúng ta ra khỏi cái nơi rách nát này thôi, ta thật sự đã chịu đủ rồi.”
Lúc đi ra ngoài tự nhiên phải khí phách một chút,
Kim Phi Dao không muốn Mập Mạp mở đường, trực tiếp một quyền đánh xuyên
qua nham thạch nóng chảy và xuất khẩu của mật cảnh, ba người vun vút bay ra ngoài, trong nháy mắt đã dừng ở miệng núi lửa. Nhìn mặt trời đã lâu
không thấy và cảnh sắc bên ngoài, kể cả đây chính là Long Tức Thần giới
xấu xí, Kim Phi Dao vẫn vui vẻ hô to một tiếng: “Ta rốt cục cũng ra
ngoài, thật tốt quá!”
“Nói mau…” Hoa Uyển Ti đứng bên cạnh nàng, kéo kéo quần áo nàng.
“Làm sao?” nghe ngữ khí nàng có chút không đúng, Kim Phi Dao mờ mịt hỏi.
Hoa Uyển Ti ngẩng đầu, chỉ sang một bên: “Ngươi nhìn bên kia xem.”
“Bên kia như thế nào?” Kim Phi Dao nghiêng đầu nhìn, cả người nhất thời ngây ngẩn, sao lại thế này!
Ngay trên hắc thạch cách núi lửa không xa có một người lẳng lặng ngồi, ánh
mắt lạnh nhạt, quần áo màu trắng đều bị mặc cũ, trong lòng ôm một thanh
kiếm. Kiếm màu xanh, bên trên có hình khắc lá trúc rất nhỏ, có thể nhìn
ra trước kia là một cây gậy trúc. Hắn cứ như vậy lẳng lặng nhìn Kim Phi
Dao, trong mắt không vui không giận, nhìn cho Kim Phi Dao cảm thấy lạnh
cả sống lưng.
“Ngươi không phải đã ở đây coi chừng bốn trăm năm
chứ…” Kim Phi Dao chỉ cảm thấy Bạch Giản Trúc cố chấp đến cực điểm, nhìn thấy nàng chết còn không trở về, nên làm gì thì làm hay sao? Vậy mà cứ
thủ ở chỗ này làm gì! Không nhìn thấy thi thể sẽ không bỏ qua sao?
Bạch Giản Trúc không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, tuy nhiên ít nhất
cũng không có loại khí tức chán ghét ngươi như trước kia nàng cảm thấy.
Kim Phi Dao ho một tiếng, thanh thanh cổ họng: “Hoàn cảnh nơi này quá kém,
vẫn nên sớm trở về thôi. Bốn trăm năm không về, không biết Đông Ngọc
Hoàng phái thế nào rồi, nhanh chóng trở về đi.”
Đột nhiên, Bạch Giản Trúc đứng lên.
Muốn động thủ! Kim Phi Dao lui về phía sau một bước, người này thật sự là khó chơi nha.
Ngoài ý muốn là Bạch Giản Trúc không giống như trước kia mà không nói hai lời liền động thủ, ngược lại lại bình tĩnh hỏi: “Ngươi còn sống?”
“Đúng vậy, còn sống!” Kim Phi Dao ngẩn người, phát hiện nói như vậy không
đúng, vội vàng bồi thêm một câu: “Tuy nhiên thiếu chút nữa đã bị ngươi
giét, việc giữa hai chúng ta hẳn là coi như xong?”
Bạch Giản Trúc không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, sau đó đột nhiên xoay người
rời đi, chỉ để lại câu cám ơn nhẹ nhàng như gió.
“A?” Kim Phi Dao mạc danh kỳ diệu nhìn Bạch Giản Trúc chỉ nói hai câu nói liền đạp kiếm
rời đi, cảm thấy đầu đầy mờ mịt, người này cảm ơn cái gì vậy? Canh giữ ở Long Tức Thần giới bốn trăm năm, chẳng lẽ là chờ nói những lời này?
Nàng vuốt cằm nghĩ nghĩ, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay một cái nói:
“Ta còn thắc mắc tại sao bốn trăm năm nay không có con Viêm long nào đi
vào phần mộ, hóa ra là do người này canh giữ bên ngoài, giết hết Viêm
long tới gần. Thực giảo hoạt, lại đồ sát Viêm long ở đây, làm hại ta
không gặp được con nào, yêu đan cửu giai đó nha!”
Mập Mạp và Hoa Uyển Ti không nói gì nhìn nàng. Sau một lúc lâu, Hoa Uyển Ti mới nói: “Đây căn bản không phải là trọng điểm.”
“Không cần nói lời đó với nàng, tính tình lão đại chính là như thế đấy.” Mập Mạp nhún vai, bất đắc dĩ nói.
Nhìn phương hương Bạch Giản Trúc rời đi, Kim Phi Dao nói: “Chúng ta cũng đi
thôi, đi tới chỗ những núi lửa khác kiếm yêu đan cửu giai thôi, đã tới
một chuyến thì không thể tay không rời đi được.”
“Còn kiếm sao?” Mập Mạp và Hoa Uyển Ti kinh ngạc, cùng kêu lên.
“Đương nhiên, những linh thảo tốt nhất đã dùng hết rồi, linh thạch cũng tiêu
hao rất nhiều, đương nhiên phải bổ sung, nếu không sau này lên Độ Thiên
giới mà phải đi ăn xin thì cũng là hai ngươi đó.” Kim Phi Dao hừ hừ, bất hảo nhìn hai người bọn họ.
“Thật là, cả đời không được thoải mái mà!”