Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 704: Chương 704: Cười




Dưới sự chỉ huy của Lang đại nhân, tu sĩ tam tộc bắt đầu bảo vệ người Phục Hy tộc để bọn họ vẽ pháp trận.

Quân Thần tộc bên kia cũng vọt lại, đánh nhau với tu sĩ tam tộc. Kim Phi Dao phát hiện tu sĩ Đại Thừa kỳ của đối phương không hề xuất thủ, chỉ đứng từ xa nhìn lại, mấy người Lang đại nhân cũng không xuất thủ.

Cảm thấy ngạc nhiên, Kim Phi Dao hỏi; “Lang đại nhân, sao các ngươi không ra tay? Dựa vào thân thủ của các ngươi thì đám Thần tộc Hợp Thể kỳ sao có thể tồn tại được.”

“Nào có dễ dàng như vậy? Loại thời điểm này Đại Thừa kỳ phải tọa trấn, đối phương không động thủ thì chúng ta cũng không động thủ.” Lang đại nhân nhìn đối phương, quân Thần tộc phái bốn gã Đại Thừa kỳ tới, miệng giải thích với nàng.

“Thật là phiền toái, giờ phút này hẳn là nên tiến lên, đổ ập xuống đánh một trận chứ. Ai lại còn nói loại chuyện tọa trấn gì đó nữa, cũng không thể đứng nhìn tu sĩ Hợp Thể kỳ chết hết được.” Kim Phi Dao cơ hồ không hề tham gia chiến tranh, lúc người khác đám đám có tổ chức đi chiến đấu vì chủng tộc, môn phái thì nàng đã không biết chạy đi chỗ nào rồi.

Mà mấy người Lang đại nhân lại phải lo nghĩ nhiều hơn nàng, nếu tu sĩ Đại Thừa kỳ động thủ thì tu sĩ Hợp Thể kỳ sẽ thương vong nghiêm trọng hơn là hỗn chiến như thế này. Song phương đều vì không muốn tổn thất nghiêm trọng nên mới không nhúng tay vào cuộc tranh đấu phía dưới. Có thể tu tới Hợp Thể kỳ thì mỗi người đều rất trân quý, đây cũng là nguyên nhân vì sao ở Độ Thiên giới ít xảy ra tranh đấu.

Mất đi một người là thực lực mất đi không ít. Lúc này không phải là lúc có thể xằng bậy, tốt nhất là có thể sử dụng Hợp Thể kỳ liền thu phục, đến lúc đó thì Đại Thừa kỳ sẽ đi ra đánh. Quyết định chiến cuộc là các tu sĩ Đại Thừa kỳ, còn xung đột nhỏ thì để Hợp Thể kỳ lên là được.

Kim Phi Dao không nghĩ ra chuyện này có gì mà phải nói quy củ, cứ đánh lên là xong. May mà trước kia nàng cơ trí, không tham gia chiến đấu gì gì đó, nếu không thì chắc chắn sẽ bị ném lên phía trước làm tiên phong, lúc nào cũng có thể bị đánh chết.

Không đợi nữa, kể cả không phải làm tiên phong thì cũng phải hỏi rõ ràng xem phải làm gì mới được. Vì thế, Kim Phi Dao hỏi; “Vậy sau đó chúng ta phải làm thế nào?”

“Chờ pháp trận của Thái Hạo Diễn dọn xong, phá hủy thấn khí trên mũi Hiên Viên kiếm là có thể thu nhỏ nó lại. Đến lúc đó thì lấy về hay là hủy đi đều do chúng ta quyết định.” Lang đại nhân nói.

“Lúc này hình như đối phương đông hơn chúng ta, một người đánh hai người hẳn là không đủ.” Kim Phi Dao nhìn toàn cục, phát hiện người của đối phương nhiều hơn của mình, đánh nhau có chút vất vả.

Lang đại nhân đã sớm thấy, lập tức nói với Kim Phi Dao và Mập Mạp: “Hai người các ngươi hóa ra thú thân đi nhiễu loạn công kích của đối phương, tạo điều kiện cho người của chúng ta tiến công.”

Không ngờ lại đúng là vị trí xung phong. Kim Phi Dao không khỏi lầu bầu: “Lại là biến thân, chẳng lẽ ta chưa nói là không biến được sao?”

“Không muốn đi thì ở lại làm tọa kỵ cho ta, phía trước như vậy ta cũng có thể đổi cách cưỡi.” Lang đại nhân nghe thấy nàng lầu bầu liền quét mắt liếc một cái.

Kim Phi Dao bẹt bẹt miệng, lần trước thành công, lần này lại thất bại, thật sự là mất hứng nha.

Trước tiên là mặc chiến giáp, sau đó Kim Phi Dao mới hóa thân thành Thao Thiết, mang theo Mập Mạp cũng đã biến thân xông vào đội quân Thần tộc.

Mộng Vân khoanh tay đứng bên cạnh bọn họ, lười biếng dựa vào Bố Dao, chậm rì rì nói: “Lang, ngươi thật đúng là sẽ sai sử bệ hạ của Yêu tộc chúng ta.”

“Nàng chính là như thế, không hung một chút là lập tức sẽ cưỡi lên đầu ngươi.” Lang đại nhân nói, không hề nể mặt Kim Phi Dao.

“Thì ra là thế, biết vậy thì lúc trước ta nên dữ dằn với nàng một chút, vì đuổi nàng đi mà ta còn đưa cho nàng mười vạn khối linh thạch.” Mộng Vân như có chút ngộ ra, nói.

Lang hừ nhẹ một tiếng: “Mười vạn mà ngươi cũng mang ra để kể.”

“Ngươi nhìn ngươi xem, vậy mà còn so đo cái này.” Mộng Vân và Bố Dao nhìn nhau cười chế nhạo.

bên các nàng có vẻ uy mãnh hơn một chút. Kỳ thực lúc đánh nhau bên Thần tộc chiếm thượng phong là vì bọn họ biết Thần thuật. Người Hiên Viên thị biết lôi thuật, Cộng Công tộc có thể hóa thành nước, ngay cả Chúc Dung tộc cũng không ngừng phun lửa, lại càng không nói tới Xi Vưu tộc cao lớn dã man, đánh cho tứ tộc rơi xuống hạ phong.

Nhìn nhiều người hỗn chiến như vậy, Kim Phi Dao không biết phải giúp ai mới tốt. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua ngọn núi cao lớn kia, nàng nói với Mập Mạp: “Mập Mạp, ngươi đi ra ngoài phóng độc, ta chuyển sang mục tiêu khác.”

“Được!” Mập Mạp lên tiếng, nhảy tới tiền phương, trên tay tiết nọc độc, căn bản không sử dụng bất kỳ kỹ xảo gì, nó trực tiếp vung hai tay vù vù, nhanh đến mức chỉ thấy tàn ảnh. Theo hai tay vũ động, nọc độc liền quăng thẳng sang chỗ quân Thần tộc. Nhìn hắn loạn vung hai tay như tiểu hài tử nhưng kỳ thực lại công kích có hiệu quả trên diện rộng, hơn nữa không có ý thức, nọc độc vung đến đâu cũng không biết, làm cho quân Thần tộc trở tay không kịp, đành phải phân bổ lực lượng ra để phòng ngự.

Thấy Mập Mạp coi như đã khống chế được cục diện, Kim Phi Dao xoay người đánh về phía ngọn núi, giơ móng vuốt vỗ lên. Ầm một tiếng, ngọn núi bốc lên một luồng tro bụi, lập tức thấy Kim Phi Dao rơi xuống chân núi, đặt mông ngồi dưới đất, dùng sức ôm chân trước, nửa ngày sau mới hét lớn một tiếng.

Bố Dao nhìn nàng, kinh ngạc nói: “Nàng đang làm gì vậy?”

Lang đại nhân phi thường lạnh nhạt nói: “Muốn dùng tay phá hủy mũi kiếm, ăn chút đau khổ.”

“Đồ ngu ngốc, thứ đó nếu có thể đánh hủy thì ai còn mang nhiều người tới như vậy làm gì. Chúng ta còn không phá hủy được mà nàng lại định dùng sức mạnh đánh vỡ. Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của nàng kìa, xương tay hẳn là nát hết cả rồi.” Bố Dao nhịn không được nở nụ cười, thật sự là quá ngu ngốc.

“Nàng sợ chết, chắc chắn xương cốt toàn thân đều đã là pháp bảo thượng phẩm, chút lực ấy vẫn không đủ để nát đâu.” Lang đại nhân nhìn Kim Phi Dao ngồi trên núi, dùng sức thổi chân trước, cảm thấy nàng thật sự là ngốc tới cực điểm.

Bố Dao cau mày cười gian: “Ngươi dạy nàng cái gì?”

“Ma Thể Trúc Hình pháp!” Lang đại nhân mặt không biểu cảm nói.

“Không thể nào, ngươi lại dạy nàng thứ này sao! Nếu chỉ muốn đề cao thể chất thì sao không cho nàng Ma Luyện thuật?” Bố Dao kinh ngạc nhìn Lang, hắn lại dạy Ma Thể Trúc Hình pháp cho Kim Phi Dao.

Lang đại nhân khinh miệt liếc nhìn Bố Dao một cái: “Loại rác rưởi đó ta làm sao có thể có được. Ma Thể Trúc Hình pháp có gì là không được, không phải ngươi cũng từng học sao?”

“Vấn đề này không thể nói như vậy được. Ta là hy sinh sắc tướng mới học được. Hơn nữa, ngươi và nàng rất quen thuộc sao? Hẳn là đã cho nàng từ rất sớm rồi!” Bố Dao ho một tiếng, hắn cũng từng học Ma Thể Trúc Hình pháp, lúc đó chỉ là vì muốn có thân thể cường hãn như Ma tộc, nếu không hắn sẽ bị Lang đại nhân đánh mấy quyền liền gãy xương. Để không bị ức hiếp hắn mới kiếm công pháp từ chỗ Hoài.

Lúc trước gặp lại Lang, mấy ngàn năm không gặp cũng không dễ tâm sự, trực tiếp liền động thủ. Thật sự là phiền toái, nam nhân hay xúc động lại thích đánh người là không được. Bố Dao liếc mắt nhìn Lang một cái, trong lòng oán thầm.

“Ngươi không thấy coi nàng như linh sủng rất là thú vị sao?” Lang nói.

“Sở thích của ngươi quả nhiên không bình thường, nửa người nửa thú có gì thú vị, ta cảm thấy nếu là tọa kỵ thì là một công thú thì hơn.” Bố Dao khiêu khích cười, đánh thức Mộng Vân đang dựa vào hắn ngủ.

Mộng Vân cau mày, vặn vẹo các khớp xương, bất mãn nói: “Ngươi đứng vững một chút, ta đang ngủ cũng bị ngươi đánh thức.”

“Ngươi muốn ngủ thì lúc về lại ngủ, hiện tại là lúc nào rồi chứ, các ngươi đừng có kẻ nào kẻ nấy làm ra tình huống buồn cười được không!” Bố Dao càng thêm bất mãn, dùng sức đẩy Mộng Vân một phen, coi hắn làm giường thì thôi lại còn ngại động đậy đánh thức hắn nữa.

Mộng Vân và Lang đều thật khinh bỉ quét mắt nhìn hắn một cái, muốn nói kẻ nào không đáng tin nhất trong ba người thì đó chính là hắn, vậy mà còn mặt mũi nói người khác.

Ở thời điểm các tu sĩ khác đang trong sinh tử, ba người này lại ở một bên tán gẫu, từ xa xa nhìn lại còn tưởng rằng đang nghiêm trang ứng đối tình hình chiến đầu. Mà nội dung nói chuyện của Thần tộc bên kia cũng phần lớn là chuyện phiếm. Đối với việc Kim Phi Dao đánh mũi kiếm thì quân Thần tộc cũng phải chê cười. Bọn họ cười nhạo nhân thú ngu dốt kia, cho rằng sức lực lớn là có thể hủy diệt mũi Hiên Viên kiếm, hoàn toàn là ngốc nghếch!

Xương tay Kim Phi Dao đúng là không gãy, sau khi tiến giai lên Hợp Thể kỳ nàng đã luyện xương cốt toàn thân thành pháp bảo thượng phẩm, tuy không gãy nhưng cũng đau muốn chết. Nếu mũi kiếm này không như bây giờ mà vẫn sắc bén như xưa thì chỉ sợ tay nàng còn chưa chụp lên, chỉ tiếp xúc kiếm khí đã bị chặt đứt rồi.

Tai nàng vẫn nghe được tiếng cười nói khinh thường của bọn họ giữa những tiếng đánh nhau ồn ào, nàng một lần nữa đứng lên, thật khó chịu nhìn lướt qua mấy người Lang đại nhân bên kia, sau đó lại quay đầu nhin bên quân Thần tộc, tựa hồ bọn họ vẫn đang giễu cợt nàng. Ngay cả hai mươi tên Phục Hy tộc đang vẽ trận kia cũng có chút khinh bỉ trong ánh mắt, ngại nàng ở đây làm ảnh hưởng đến bọn họ vẽ trận, vừa rồi còn vỗ một đám bụi xuống.

“Hình như nàng rất tức giận, không biết tiếp sau sẽ làm ra chuyện gì.” Bố Dao thấy trong mắt Kim Phi Dao lộ ra bất mãn liền cười.

“Sẽ tiếp tục đánh mũi kiếm.” Lang đại nhân quá hiểu biết đồ ngu ngốc kia, trừ phi hiện tại phát hiện ra vật gì đáng giá, nếu không nàng chắc chắn sẽ lại đi tấn công mũi kiếm.

Mộng Vân cảm thấy Yêu tộc có một bệ hạ như vậy thật là dọa người, nhịn không được nói: “Biết rõ nàng là người như vậy mà ngươi còn đưa nàng tới làm gì?”

“Ăn!” Lang đại nhân nhìn chằm chằm vào Hiên Viên kiếm, nói.

Tiếng nói vừa dứt liền nhìn thấy Kim Phi Dao xoay người, há miệng thực sự cắn tới Hiên Viên kiếm. Nàng vừa cắn vừa thầm mắng, cho các ngươi cười ta, ta liền hủy cho các ngươi xem. Đánh không vỡ ta còn có thể cắn nát nó, ai sợ ai chứ, ta còn chưa gặp cái gì mà ta không ăn được.

Răng nanh vĩ đại của nàng đáp lên mũi kiếm, không ngừng nghiến tới nghiến lui. Mũi kiếm để ở đây quá lâu lại không có thần lực rót vào để ngăn cản công kích, Thao Thiết cái gì cũng có thể ăn, không chỉ có mỗi răng nanh sắc bén mà còn có cả nước miếng gặp cái gì ăn mòn cái đó. Nước miếng trong trẻo kia lúc này dang điên cuồng ăn mòn Hiên Viên kiếm.

Rốt cục, một tiếng rắc vang lên, một miếng kiếm rộng ba trượng đã bị nàng cắn đứt lìa. Đắc ý nhìn đám người Phục Hy tộc mặc dù vẫn đang vẽ trận nhưng mặt đã đầy mờ mịt, nàng liền nuốt ực miếng kiếm xuống. Sau đó, nàng khinh thường hừ một tiếng, tiếp tục quay đầu cắn mũi kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.