Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 354: Chương 354: Cưỡng Cầu Hỗ Trợ




“Đúng rồi, ta có chuyện muốn thỉnh giáo, các ngươi sau khi chết thì thực hồn đều quay về Yêu tộc sao?” Kim Phi Dao nghĩ, lớn mật hỏi.

Yêu long không cần nghĩ, nói thẳng: “Không, sau khi chết chúng ta liền trực tiếp phi thăng Thiên giới, ai lại giữ thực hồn cho Yêu tộc chứ, cũng đâu có bệnh gì.”

Chu Tước gạt người, hoặc là Chu Tước bị người ta lừa… Kim Phi Dao lập tức nghĩ, quả nhiên trước đó nàng đã cảm thấy không đáng tin, thật đúng là nói bừa, nhưng nếu nói như vậy thì những thực hồn này là cái gì?

“Vậy những thực hồn thần thú này là sao? Không hảo hảo ở Thiên giới lại chạy khắp nơi tìm người phụ thân là sao? Nhìn xem, đã tai họa cho bao nhiêu người rồi. Hoàng Tuyền Linh giới cung là do thần thú gì đó của các ngươi tạo nghiệt cả.” Kim Phi Dao rất bất mãn, nếu không phải Thao Thiết mạc danh kỳ diệu tìm tới mình thì hiện tại có lẽ nàng đã tìm được một môn phái không tệ ở Bắc Thần Linh giới, dựa vào tu vi Nguyên Anh mà làm một trưởng lão. Đến lúc đó thì đệ tử vô số, chẳng cần làm gì mà có thể thoải mái tự tại qua ngày.

Hiện tại cứ phải chạy tới chạy lui khắp nơi, tiết kiệm ăn mặc, tất cả đều tại chúng nó làm hại.

Nếu yêu long có mắt thì chắc chắn hắn đang hung hăng trừng nàng, “Tính cách ngươi đúng là giống tên Thao Thiết mập mạp kia, không đúng, ngươi còn không biết xấu hổ hơn cả nó. Người như ngươi có được thực hồn Thao Thiết chính là gặp phải vận cứt chó, vậy mà còn soi mói. Người khác muốn còn không được. Nếu không có Thao Thiết thì với tư chất rác rưởi của ngươi, muốn tiến giai Nguyên Anh kỳ chính là si tâm vọng tưởng.”

“Ai nói? Không có Thao Thiết ta vẫn có thể tiến vào Nguyên Anh kỳ như thường.” Kim Phi Dao thật mạnh miệng, dù là ai, bị nói là phế vật cũng sẽ khó chịu, làm gì có chuyện nàng thừa nhận bản thân không có Thao Thiết thì không thể tiến giai Nguyên Anh kỳ.

“Hừ!” yêu long hừ lạnh một tiếng, “Không có Thao Thiết ăn người, tiếp viện tu vi cho ngươi, ngươi có thể tiến giai mới là lạ. Hơn nữa, với tư chất này của ngươi, ăn mười người mà có thể hấp thu một đã coi như là tạo hóa.”

Khẽ cắn môi, Kim Phi Dao không muốn thảo luận với nó về vấn đề tư chất nữa, “Ngươi còn chưa nói, các ngươi đã chết liền lên Thiên giới, vậy còn thả thực hồn hạ giới làm cái gì?”

“Làm cái gì? Còn có thể làm gì, tự nhiên là tìm vài hạ nhân cho mình dùng.” Yêu long tức giận nói.

“Hạ nhân?” Kim Phi Dao mờ mịt, lời này hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của nàng. Quay đầu nhìn Ân Nguyệt, phát hiện biểu cảm đã sớm biết trên mặt hắn, Kim Phi Dao nhất thời choáng váng.

Trong tưởng tượng của nàng, thực hồn các thần thú từ Thiên giới đi xuống chắc chắn là có âm mưu to lớn, có thể là để dẫn phát chiến tranh, muốn phá hoại hòa bình, không ngờ lại còn có lý do như vậy. Tìm hạ nhân? Đây mà cũng là lý do?

Tuy nhiên, yêu long tựa hồ không muốn nói về chủ đề nhàm chán này, cũng không muốn để ý tới Kim Phi Dao, một lần nữa nằm xuống, tiếp tục giả chết.

Thấy Kim Phi Dao kinh ngạc quá độ, Ân Nguyệt liền kéo nàng ra nói: “Trước kia ta cũng đã từng hỏi vấn đề này, Long tiền bối cũng nói với ta, ta sẽ giải thích lại cho ngươi.”

Ân Nguyệt kéo Kim Phi Dao tới gần, cẩn thận nói cho nàng. Nàng nghe mà á khẩu không trả lời được, đây gọi là chuyện gì chứ?

Hóa ra sau khi tu sĩ phi thăng sẽ lên Thiên giới, trên đó có rất nhiều biện pháp làm người ta trường sinh, ngoài việc không cần lo nghĩ về tu vi thì việc sống lâu cũng không cần lo lắng. Ngày qua ngày đều tiêu diêu tự tại, thời gian dài quá sẽ có rất nhiều việc vặt vãnh xuất hiện, và các vấn đề cũng nảy sinh.

Người phi thăng lên Thiên giới ngoài linh thú của mình thì không thể mang theo các vật còn sống khác, điều này có nghĩa là không thể mang thê tử, nhi nữ, đệ tử lên. Hơn nữa, càng đáng buồn hơn là linh thú đã qua huyết tế, kể cả có thể biến hóa ở linh cấp giới thì khi lên Thiên giới rồi sẽ chỉ có thể dùng thú thân để hoạt động, không thể biến hóa.

Vì thế, các tu sĩ chỉ có thể làm một ít con rối để sai sử. Nhưng con rối dù tốt thì cũng không thể bằng người được, lại càng không muốn nói tới đám linh thú hình thú kia.

Yêu tộc phi thăng lại không có phiền não này, sau khi phi thăng bọn họ muốn biến thành người thì biến thành người, muốn biến thú thì biến thú, khiến cho đám linh thú hâm mộ muốn chết.

Tu sĩ Thiên giới không cần tranh cướp tài nguyên, không cần chém giết lẫn nhau, cả ngày nhàn rỗi ăn rồi chơi đùa, những việc vặt vãnh đương nhiên cần có người làm. Mà tu vi của mọi người thì không khác nhau lắm, ngươi không thể mạnh mẽ đi bắt Nhân tộc hoặc Ma tộc hoặc Yêu tộc về làm việc cho mình được. Muốn lấy thị thiếp cũng không dễ vì đâu có nhiều người như vậy.

Vì thế, các tu sĩ liền hiển lộ thần thông, bọn họ ném các loại pháp bảo hoặc bảo vật mang theo thần thức của chính mình xuống, xem ai có thể nhặt được. Người nhặt được nếu phi thăng sẽ phải nhập làm môn hạ của bọn họ. Như vậy cũng coi như là có chút đệ tử, chờ bọn hắn tu vi cao lên sẽ cho ra sống một mình, làm một phần thế lực của mình.

Kể cả không có tranh cướp đánh đấm, nếu muốn cuồng vọng một chút thì đương nhiên là ai đông người hơn sẽ tự tại hơn. Người còn phân ba bảy loại, tiên nhân Thiên giới cũng như vậy.

So sánh với thủ đoạn tặng lễ tát võng của các tu sĩ thì thần thú Yêu tộc đơn giản hơn. Bọn họ trực tiếp ném thực hồn xuống, dựa vào hứng thú mà chọn người, chỉ cần có thể tiến giai phi thăng, lên đó sẽ là thủ hạ của chúng nó.

“Ta không cần tên Thao Thiết ăn cả mông của mình kia, ta không biến thái như vậy. Thông Thần quyết thì sao? Cũng là do chúng nó làm ra sao?” Kim Phi Dao ý thức được vấn đề của mình sau khi phi thắng, chắc chắn là một vận mệnh vô cùng bi thảm.

Cái loại gia hỏa thiếu tâm nhãn kia có trời mới biết ngốc đến dạng nào, nàng không muốn đi theo kẻ như thế. Kể cả sau này có thể rời khỏi bọn họ mà sống một mình thì chắc chắn Thao Thiết sẽ bị người khác giễu cợt.

Ân Nguyệt lắc đầu, “Thông Thần quyết là do tiên nhân của hai tộc nhân, ma làm ra. Bởi vì thực hồn xuống dưới tìm người tốt hơn pháp bảo của bọn hắn cho nên mới cố ý làm ra Thông Thần quyết, làm cho Yêu tộc không dễ dàng chiếm được tiện nghi.”

“Nói như vậy là có cách thoát khỏi thực hồn?” Kim Phi Dao đột nhiên ý thức được điểm này, nhìn chằm chằm Ân Nguyệt hỏi.

“Rất khó, nếu ngươi nguyện ý tự hủy tu vi thành phàm nhân, thực hồn tự nhiên sẽ đi tìm người khác.” Ân Nguyệt cười cười, chuyện này căn bản không có ai làm được.

“Tự hủy tu vi? Còn lâu ta mới đồng ý.” Đã không cần nghĩ, Kim Phi Dao lập tức cự tuyệt, tuy nhiên nàng đột nhiên cười gian, “Nghe xong lời ngươi nói, ta nghĩ đến một cách để sau khi phi thăng không cần để ý tới Thao Thiết kia.”

“Cách gì?” Ân Nguyệt tò mò hỏi, ngay cả yêu long cũng cảm thấy hứng thú, lặng lẽ nghe.

Sau đó liền nghe thấy Kim Phi Dao hào khí vạn trượng nói: “Nhân tộc và Ma tộc sau khi phi thăng thành tiên nhân sẽ không sợ Yêu tộc, còn có thể làm ra Thông Thần quyết, chắc chắn là còn lợi hại hơn đám thần thú kia. Ta chỉ cần lợi hại hơn cả Thao Thiết, nó tự nhiên không áp chế được ta, kể cả ta có phi thăng cũng không sợ nó nữa. Nếu nó còn dám nhiều lời với ta thì ta sẽ dùng nắm tay đấm nó.”

“…” Ân Nguyệt và yêu long đều không nói gì, yêu long rất muốn cười, nếu người này có thể phi thăng lên trời thì chắc chắn sẽ làm Thao Thiết tức chết.

“Vậy lão long này là sao? Đây là thực hồn hay nguyên thân?” đã làm rõ ràng chuyện kia, Kim Phi Dao liền chỉ sang yêu long hỏi.

“Lão phu là bị người khác hại mới bị áp ở đây. Nói cho ngươi cũng không sao, đây chỉ là một nửa thực hồn của ta, còn một nửa kia là huyết nhục của ta, đang bị cấm ở một nơi khác. Chỉ cần có nốt thực hồn huyết nhục kia thì kể cả không có ai rút Trấn Yêu châm ra, ta cũng có thể tự mình phá tan.” Yêu long ngông ngênh nói.

Kim Phi Dao ha ha cười, “Chúng ta làm giao dịch đi.”

“Ngươi?” yêu long nhất thời cảm thấy người này đặc biệt chướng mắt, làm việc không theo lẽ thường, không biết hiện tại lại nghĩ ra cái gì.

“Nếu ta tìm được phần thực hồn huyết nhục của ngươi, mang về đây cho ngươi, giúp ngươi trở lại Thiên giới thì ngươi có thể nói cho ta biết làm sao để thoát khỏi khống chế của Thao Thiết không?” Kim Phi Dao nghiêm trang hỏi.

Hóa ra là chuyện này, yêu long tức giận nói: “Thực hồn yêu tộc cũng không giết chết ngươi, chỉ có thể thông suốt Thông Thần quyết mới có thể bị khống chế hoàn toàn, ngươi như vậy thì dù có phi thăng, Thao Thiết cũng không muốn nhận ngươi đâu. Hơn nữa, ta cũng không biết thực hồn huyết nhục của ta ở đâu, ngươi đi tìm thế nào chứ?”

“Hóa ra là như vậy, vậy nếu Ân Nguyệt có thể phi thăng thì cũng có thể không chịu khống chế?” Kim Phi Dao nhìn sang Ân Nguyệt.

“Hắn hiện tại không thể được, phải tu thành Tê mới có thể phi thăng Thiên giới, nếu không cũng chỉ có thể ở đây làm cương thi vương vạn năm bất tử.” yêu long hừ lạnh một tiếng, tựa hồ quan hệ của nó với Tê cũng không được tốt.

“Tê? Vậy cũng không sao, dù sao ngươi cũng không chết, cứ từ từ tu.” Kim Phi Dao sửng sốt một cái, sau đó vỗ vỗ vai Ân Nguyệt, nói.

Ân Nguyệt mỉm cười không nói.

Nói cũng đã nói xong, sự tình đã hiểu hết, Kim Phi Dao vỗ vỗ tay bắt đầu động thủ. Nàng chạy đến phía sau yêu long, chọn một đoạn xương to băng nửa người, định tháo mang đi.

Ân Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng, không biết nàng định làm gì.

Yêu long lại càng khiếp sợ nhìn nàng đang bặm môi cố gắng rút xương mình ra, liền giận dữ hét lên: “Ngươi muốn làm gì?” sau đó nó liền vung xương lên, trực tiếp đánh văng Kim Phi Dao vào thi lâm.

Chỉ chốc lát sau nàng đã chạy trở về, thở phì phì nói: “Lão long nhà ngươi quá keo kiệt, ta giúp ngươi tìm thực hồn huyết nhục, thả ngươi quay lại Thiên giới, vậy mà ngươi còn tiếc không cho ta chút xương cốt. Kiểu gì cũng phải có chút tiền đặt cọc chứ, nào có chuyện làm việc không trả thù lao?”

“Ta cho ngươi đi tìm thực hồn huyết nhục của ta lúc nào? Chỉ bằng ngươi mà cũng đòi tìm được huyết nhục thực hồn của ta? Ngươi nằm mơ đi.” Yêu long tức giận, gia hỏa vô sỉ này làm sao mà da mặt có thể dày như vậy chứ.

“Không cho?” Kim Phi Dao sờ sờ cằm, vẻ mặt kinh ngạc, “Ngươi không cần khách khí, ta luôn nói được làm được, không bao giờ hứa suông.”

“Không cho!” yêu long quát.

Kim Phi Dao biến sắc, nghiêm mặt quát: “Bày một bộ tì khí tiểu gia tử ra làm gì, chẳng lẽ ngươi không muốn trở lại Thiên giới sao? Đừng có giả vờ tự tôn với ta, mau mau quyết định cho ta, ta cũng không có thời gian rỗi ở đây cằn nhằn với ngươi, còn có nhiều chuyện quan trọng chờ ta đi làm.”

Nàng quát lên khiến cả Ân Nguyệt lẫn yêu long đều sửng sốt.

Làm sao yêu long lại không muốn trở lại Thiên giới? Chỉ là tên Ân Nguyệt kia đã Luyện Hư trung kỳ mà còn tìm bao nhiêu lâu vẫn chưa thấy, bằng vào một kẻ Nguyên Anh kỳ như nàng cũng có thể tìm được?

Càng là người Thao Thiết lựa chọn, càng không thể lại gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.