Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 197: Chương 197: Cướp Bóc




“Đại Nữu, chưa cần tưới nước vội, trước tiên nhổ hết cỏ dại đi đã, lát nữa ta sẽ dùng Hoa Tiêu thuật tưới nước cho.” Kim Phi Dao cầm một nắm cỏ dại trong tay, trông thấy Đại Nữu cầm thùng nước định ra giếng múc nước, vội vàng ngăn lại.

Lúc này nàng đang cùng Đại Nữu dọn dẹp dược điền, nhổ hết cỏ dại, đã nhổ được hai mẫu rồi, chỉ còn lại hai mẫu nữa.

Không biết bốn mẫu dược điền này được gieo trồng khi nào, đại bộ phận linh thảo đã được ngàn năm, tùy tiện lấy ra một cây cũng sẽ khiến các phòng đấu giá phải điên cuồng.

Nhìn cây Hồng Thọ quả ngàn năm này, Kim Phi Dao nhịn không được, lặng lẽ hái một quả xuống. Lúc Lang ma đầu bế quan chữa thương đã nói những thứ trong này nàng có thể tùy tiện dùng, nàng lấy quả Hồng Thọ làm điểm tâm hẳn là không thành vấn đề đi.

Quả Hồng Thọ có thể ăn trực tiếp như trái cây bình thường, có thể bổ sung linh lực, đương nhiên cũng có thể dùng để luyện đan, nhưng vì dùng cũng không nhiều lắm nên phần lớn vẫn được dùng như trái cây bình thường. Không thể tưởng tượng được trong dược điền của Lang ma đầu lại có quả Hồng Thọ, đúng là có chút ngoài ý muốn.

Kim Phi Dao chỉ mới từng ăn quả Hồng Thọ mười mấy năm đã thấy rất mọng rất ngon rồi, trái cây ngàn năm này không biết hương vị thế nào. Nàng xoa xoa quả Hồng Thọ lên quần áo, định đưa vào trong miệng.

“Kẹt” một tiếng, Lang ma đầu đột nhiên mở cửa đi ra, quả Hồng Thọ đã sắp đưa lên miệng được Kim Phi Dao phản xạ có điều kiện giấu ra phía sau.

Lang ma đầu bế quan mười ngày, không nói một tiếng nào bước tới dược điền, sắc mặt của hắn đã tốt hơn nhiều, không còn tái nhợt như ngày đó.

Thấy hắn bước đến chỗ mình, Kim Phi Dao nghĩ nên chào đón một tiếng, vì thế tươi cười nói: “Tiền bối, xuất ra rồi sao?”

Nhưng không ngờ là Lang ma đầu không trả lời, lại trực tiếp đoạt quả Hồng Thọ trong tay nàng. Nhìn hắn không chút để ý cắn quả Hồng Thọ, phát ra tiếng rôm rốp giòn tan, nghe là biết quả Hồng Thọ kia ngon thế nào. Kim Phi Dao tức giận mà không dám nói gì, chỉ có thể tự an ủi là Hồng Thọ vẫn còn, vẫn còn.

Lang ma đầu vừa ăn vừa nhìn dược điền, tùy tay đã bứt lên gần mười cây linh thảo ngàn năm, sau đó hắn lững thững đi đến trước phòng luyện đan, ngón tay vừa nhấc đã nhấc nắp lò luyện đan lên, không thèm nhìn lấy một cái, ném hết đống linh thảo vẫn còn nguyên bùn đất vào.

Người khác luyện đan đều phải cẩn thận rửa sạch linh thảo, có loại còn phải phơi sơ qua hoặc là loại bỏ những hoa, lá không dùng tới, sau đó lúc luyện chế cũng phải dựa theo trình tự luyện đan mà bỏ linh thảo vào ở một thời gian nhất định. Lúc luyện đan còn phải luôn luôn canh giữ ở bên lò, chỉ sợ vô ý sẽ làm hỏng một lò đan.

Lang ma đầu thì khác. Hắn ném linh thảo vào trong lò xong, lại lấy ra một đoàn chân hỏa tối như mực, lò đã bắt đầu luyện đan.

Kim Phi Dao nhìn mà trợn mắt há mồm, thế này mà cũng có thể luyện đan sao? Nhưng lô hỏa cũng phải có người canh chừng, chẳng lẽ muốn bắt ta đi canh, đợi đan dược luyện sắp thành thì mượn ta đến tế lô?

Lang ma đầu kháp pháp quyết, hắc ma ngày đó đã xuất ra sau lưng hắn, nhưng lần này chỉ cao bằng người thường. Sau đó, hắn ném nửa quả Hồng Thọ gặm dở xuống đất, xoa tay quay vào nhà. Nhìn nửa quả Hồng Thọ dưới đất, tim Kim Phi Dao chảy máu, đúng là tên lãng phí.

Kể cả có là trái cây ngàn năm thì Kim Phi Dao cũng không thể nhặt nó lên ăn được, nàng còn chưa sa đọa đến nước này.

Hắc ma kia không rên một tiếng, đi đến, ngồi xuống trước lò luyện đan. Kim Phi Dao nhẹ nhàng thở ra, xem ra vẫn là phải tìm người một nhà ra xem lô hỏa, không tìm mình là tốt rồi. Tuy nhiên, hắc ma kia là gì? Chẳng lẽ là phân thân?

Tuy Kim Phi Dao luôn gọi hắn là hắc ma nhưng thật ra người này chỉ là một đống sương khói màu đen luôn luôn di chuyển, trên đầu có cái nhô lên như sừng nhưng ngũ quan thì không nhìn rõ lắm, chỉ thấy đen đen. Tuy nhiên, sương khói màu đen trên người hắn còn hóa thành một bộ khôi giáp, chỉ có điều do hình thành từ khói đen nên thoạt nhìn rất mỏng manh, tựa hồ chỉ cần thổi một cái là sẽ thổi ra một cái lỗ trên bộ khôi giáp.

Thấy hắn canh giữ trước lò luyện đan, Kim Phi Dao không tiến lên giúp vui làm gì, lại bước đến trước cây Hồng Thọ. Một gốc Hồng Thọ chỉ kết hai quả, trong bốn mẫu dược điền cũng chỉ có hai cây, nàng quyết định hái một quả xuống nếm thử.

Nàng vừa thò tay ra, còn chưa chạm vào Hồng Thọ quả đã thấy một đường tàn ảnh vọt tới, Hồng Thọ quả đã không thấy tăm hơi. Không cần nghĩ cũng biết là ai đoạt đi, Kim Phi Dao nổi giận đùng đùng ngẩng đầu tìm Mập Mạp, lại phát hiện Mập Mạp đang nằm quay lưng về phía nàng mà ngủ, không hề nhúc nhích.

Kim Phi Dao đầu đầy mờ mịt, thật quái lạ, không phải Mập Mạp thì là ai ăn trộm Hồng Thọ quả? Nhìn sang gốc cây còn lại đã thấy hai quả trên cây không còn bóng dáng. Bốn quả Hồng Thọ, Kim Phi Dao chưa được cắn một miếng đã không thấy đâu.

Tính cả Đại Nữu và Mập Mạp thì nơi này tổng cộng có năm vật sống, ngoài Kim Phi Dao thì vừa khéo mỗi kẻ một quả Hồng Thọ. Nhưng mà, hắc ma không người không quỷ kia cũng ăn sao?

Ngay lúc nàng đang nghi hoặc nhìn chung quanh xem có còn sót quả Hồng Thọ nào không thì một tiếng rốp truyền tới. Ở ba hướng khác nhau đều vang lên tiếng cắn Hồng Thọ, ánh mắt Kim Phi Dao liền dừng lại trên người Mập Mạp đang đưa lưng về nàng.

Kim Phi Dao vọt tới trước mặt Mập Mạp, bóp chặt cổ nó, bắt gặp một khuôn mặt dè dặt cẩn trọng cắn một miếng Hồng Thọ, mà lúc này miếng Hồng Thọ vẫn còn trong miệng chưa kịp nuốt vào.

“Ta cho ngươi ăn à. Hôm nay ta nhất định phải đánh chết ngươi.” Kim Phi Dao dùng sức bóp cổ Mập Mạp, không ngừng lắc.

Mập Mạp vươn chân ếch chỉ sang hắc ma và Đại Nữu, phát ra tiếng ếch khàn khàn tỏ vẻ kháng nghị.

Kim Phi Dao mới không quản nhiều như vậy, tiếp tục cầm lấy cổ nó, hung tợn nói: “Đại Nữu biết ăn vụng chắc chắn là do ngươi dạy hư, đều là tại ngươi.”

Mập Mạp lập tức minh bạch, chắc chắn là do hắc ma quá hung tàn, nàng không dám đi tìm phiền toái, Đại Nữu thì nàng không hạ thủ được, liền tính cả bốn quả Hồng Thọ lên đầu nó.

Dùng sức vung chân, Mập Mạp tránh thoát, miệng bất bình rống lên, xông lên đánh nhau với Kim Phi Dao.

Hai nàng đánh nhau trong sân đến gà bay chó sủa, ầm ĩ, túi bụi.

“Dừng tay lại cho ta, ầm ĩ muốn chết.” ngay lúc hai nàng đang quấn lấy nhau thì cửa nhà tranh bị mở ra, Lang ma đầu lạnh lùng đứng ở cửa.

Lúc này Kim Phi Dao và Mập Mạp đang bóp cổ đối phương, đồng loạt quay đầu nhìn Lang ma đầu, tuy đã ngừng lại nhưng không ai dám buông tay, vẫn âm thầm dùng lực như trước.

Thấy hai nàng vẫn còn đánh, Lang ma đầu vung tay áo, một luồng gió liền đánh tới, tách hai người ra, sau đó hắn lạnh giọng nói: “Ngươi là tiểu hài tử sao? Lại đánh nhau với linh thú vì cái ăn.”

Kim Phi Dao liếc mắt sang một bên, khó chịu oán thầm: liên quan đến ngươi nếu không phải tại ngươi thì ta và Mập Mạp cũng đâu đánh nhau.

“Yên tĩnh cho ta. Hắc ma, nếu các nàng lại phát ra tiếng vang lớn thì ngươi hãy dùng ma thương đâm vài lỗ thủng cho ta.” Lang ma đầu lạnh lùng nói. Lúc xoay người rời đi hắn nhìn nửa quả Hồng Thọ bị ném dưới đất, hư không một trảo cầm trong tay, sau đó ném ra sau lưng, vừa vặn ném vào tay Kim Phi Dao, người đã bước vào trong nhà.

Lúc đóng cửa, giọng điệu cao ngạo của Lang ma đầu vang lên, “Đây là ta thưởng cho ngươi, thực không có tiền đồ.”

Kim Phi Dao tay cầm Hồng Thọ quả, mắt nhìn hắn đóng cửa lại, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt. Dám cho ta cái thứ đã ăn dở, còn nói ta không có tiền đồ, còn dám thưởng cho ta. Hừ, ta không phải nô lệ Ma tộc, không thèm thứ này.

Kim Phi Dao càng nghĩ càng giận, nàng đột nhiên xắn tay ào, lấy hộp ngọc ra bắt đầu thu linh thảo, từng gốc linh thảo ngàn năm bị nàng nhổ lên, cất vào hộp ngọc.

Hắc ma ngồi bên lò luyện đan, không hề ngăn cản hành động điên cuồng nhổ linh thảo của nàng, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn một cái. Vì thế, Kim Phi Dao thở phì phì thu hết linh thảo xong, nhìn dược điền trống rỗng, tức giận khi nãy đã tiêu rất nhiều. Phương thức trả thù này đúng là sảng khoái, để xem ngươi còn luyện đan thế nào.

Ba ngày sau, đan dược của Lang ma đầu đã sắp xong.

Kim Phi Dao ôm đầu gối ngồi phía xa nhìn hắn mở lò, lấy ra ba viên đan dược bóng loáng. Tuy rất bội phục thủ pháp làm xằng làm bậy mà cũng có thể luyện ra đan dược nhưng Kim Phi Dao vẫn bí mật nguyền rủa hắn trong lòng, đan dược đen như vậy chắc chắn là có độc, ăn chết hắn.

Nhìn Lang ma đầu lấy nước trong giếng rửa lò luyện đan tựa hồ như muốn tiếp tục luyện, Kim Phi Dao liền cười thầm. Ta lấy hết linh thảo đi rồi, xem ngươi lấy cái gì để luyện, dù sao ta chết cũng không giao linh thảo ra đấy. Nếu có bị hỏi thì ta sẽ nói là Mập Mạp ăn hết rồi, cùng lắm thì để hắn mang Mập Mạp đi luyện.

Lang ma đầu chuẩn bị lò luyện đan xong liền đi tới chỗ Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao cảnh giác nhìn hắn, chẳng lẽ người này muốn tới hỏi mượn linh thảo?

Tìm nàng lấy linh thảo là thật, nhưng không có khả năng mượn, Lang ma đầu không thèm nói nửa lời, tực tiếp dùng bạo lực cướp lấy túi càn khôn trên người Kim Phi Dao. Hơn nữa, ngay cả vòng tay và nhẫn càn khôn cũng bị hắn lấy đi, cả Cảnh Thiên huyễn bồn đầy linh thạch cũng bị cầm đi nốt.

Cái này còn chưa tính, Kim Phi Dao còn bị hắn đánh cho một trận, không dùng pháp thuật mà là nắm đấm.

Cầm một đống túi càn khôn, Lang ma đầu lấy ra vài cái hộp ngọc trông có vẻ như đựng linh thảo, ném linh thảo vào lò luyện đan. Sau đó hắn đảo qua mấy cái túi càn khôn, có chút ngoài ý muốn nhíu mày, xem ra là bị đống rác tạp nham trong đó làm chấn động.

Sau đó, hắn đi vào nhà tranh, đứng ở cửa cười một nụ cười rất đáng giận với Kim Phi Dao, giống như khi hắn thu Kim Phi Dao vào Lục Hình Ý động vậy, sau đó liền đóng cửa lại dưới ánh nhìn hung tợn của Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao ôm khuôn mặt bị đánh cho sưng vù vọt tới cửa phòng, vỗ cửa gỗ, bi phẫn kêu lên: “Đồ cường đạo, mau trả ta túi càn khôn, đó là tài sản ta tích cóp được trăm năm đó. Đồ gia hỏa ăn thịt người không nhả xương, mau trả lại cho ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.