Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 545: Chương 545: Đại Bổ Canh




“Không tốt! Tắt thở rồi!”

“Tránh ra! Ta dùng linh lực ổn định tâm mạch cho hắn!”

“Lực đạo của ngươi quá lớn! Tim hắn đập quá nhanh, máu phun ra rồi!”

“Đan dược đâu, mau lấy ra!”

“Mập Mạp! Ra ngoài nhô cây Huyết Linh thảo lâu năm nhất, nhét vào miệng hắn!”

Tình hình Bạch Giản Trúc phi thường thê thảm, lúc nào cũng có thể mất mạng. Kim Phi Dao cẩn thận kiểm tra thương thế của hắn, toàn là bị thương chỗ yếu hại, có thể sống đều nhờ hắn mệnh lớn.

Nhưng tình trạng hắn lúc nào cũng có thể xấu đi làm Kim Phi Dao ép buộc muốn chết. Thấy không còn cách nào khác, nàng đành phải đi tìm thực thần. Thực thần bị nàng kéo tới, nhìn thoáng qua liền lắc đầu, phủi tay định đi, lại bị Kim Phi Dao kéo lại, nói nếu không nghĩ ra cách gì thì sau này sẽ không rảnh đi ăn cơm, có vậy thực thần mới chịu ra tay.

Kim Phi Dao còn một viên Hồi Thiên Chuyển Sinh hoàn, suy xét thật lâu, cuối cùng cũng quyết định không lấy ra, thật sự là vô cùng nuối tiếc. Chỉ có thể tha thiết chờ mong nhìn thực thần, mà thực thần thì hết chụp lại đánh lên người Bạch Giản Trúc, ép buộc vẻn vẹn mười ngày, rốt cục cũng kéo hắn từ Quỷ Môn quan trở về.

Nhìn thực thần hùng hùng hổ hổ rời khỏi, Kim Phi Dao cào cào tóc, phiền chán nói: “Người này rốt cục là bị cái gì làm bị thương vậy! Thật sự là ép buộc chết người.”

“Được rồi, cuối cùng cũng sống lại. Sau này cứ theo lời thực thần mà làm, hàng ngày ngươi tới dùng linh lực điều thân cho hắn.” Hoa Uyển Ti nói với nàng.

Kim Phi Dao không kiên nhẫn đáp: “Vì sao lại là ta? Hiện tại ngươi cũng có Thức Hải rồi, dùng nhiều một chút đi.”

“Dùng cái gì! Hắn đã Hóa Thần sơ kỳ, linh lực trong Thức Hải của ta không đủ dùng. Dù sao ngươi chỉ cần không nói chuyện là được, hắn hỏi ngươi cái gì ngươi cũng không nói.” Hoa Uyển Ti nhún vai bỏ đi.

“Thật không hay ho. Trước tiên cứ ra ngoài nghỉ ngơi đã, mệt chết người.” Kim Phi Dao nói thầm rồi cũng đi ra ngoài.

Sau đó, hàng ngày Kim Phi Dao đều tới vận chuyện linh lực cho Bạch Giản Trúc, giữ cho thương thế của hắn không chuyển biến xấu. Đan dược lúc trước đã nhặt được không ít, nàng đau lòng vạn phần lấy ra cho Bạch Giản Trúc dùng, mỗi lần dùng lại ghi vào ngọc giản để sau này tìm Thế Đạo Kinh đòi lại.

Bạch Giản Trúc mê man thời gian rất dài, có đôi khi hắn có thể cảm giác được có một luồng linh lực tiến vào trong thân thể, Thức Hải bị thương tổn nghiêm trọng sẽ khôi phục một chút. Nhưng đại đa số thời gian hắn đều ở trong hôn mê. Dần dần, thời gian hắn thanh tỉnh nhiều hơn, hắn mở mắt muốn nhìn chung quanh nhưng lại không thể thấy gì, thân thể cũng không thể động, chỉ có thể dỏng tai lên nghe một ít thanh âm.

Lại là đan dược, miệng bị người mở ra, nhét vào một viên đan dược, sau đó lại dùng linh lực mạnh mẽ đẩy vào bụng. Bạch Giản Trúc đột nhiên mở miệng hỏi: “Xin hỏi các hạ là ai? Nơi này là nơi nào? Là ngươi đã cứu mạng ta phải không?”

Hắn cảm thấy bàn tay đang bóp miệng mình khựng lại, sau đó vội vã thu hồi, còn có tiếng bước chân dồn dập chạy xa. Bạch Giản Trúc cười khổ, sao lại không nói nửa câu đã bỏ chạy thế chứ!

Một lát sau lại có tiếng bước chân truyền tới nhưng hắn có thể nghe ra khác với người chạy đi lúc nãy, vì thế Bạch Giản Trúc liền chờ đối phương lên tiếng trước. Sau đó, một thanh âm nữ tử truyền tới: “Ngươi tỉnh?”

“Mấy vị đạo hữu, ta là Bạch Giản Trúc của Đông Ngọc Hoàng phái, không biết đây là đâu?” Thức Hải của Bạch Giản Trúc còn chưa tu dưỡng xong, tạm thời không thể dùng thần thức, tuy nhiên hắn vẫn có thể cảm giác được người tới đều là tu sĩ, có ba người.

“Là Thế Đạo Kinh ủy thác chúng ta chăm sóc ngươi. Ngươi bị trọng thương, có vài lần còn suýt mất mạng. Sợ ngươi không tin cho nên Thế Đạo Kinh còn đưa tới một tờ bùa Truyền Âm của sư môn ngươi, bảo ngươi cứ ở đây dưỡng thương, không cần sốt ruột trở về.” Hoa Uyển Ti lấy ra một tờ bùa Truyền Âm, đây là do Đông Ngọc Hoàng phái bảo Thế Đạo Kinh gửi tới.

Nhìn dáng vẻ của hắn còn không dùng được linh lực, Hoa Uyển Ti nói một tiếng xin lỗi rồi bóp nát bùa Truyền Âm giúp hắn. Trong không trung quả nhiên truyền đến thanh âm của Trúc Vô, dặn dò hắn dưỡng thương cho tốt, còn bảo hắn đừng lo lắng chuyện hai mắt, chỉ cần tỉnh lại thì nhớ lại xem độc trong mắt là độc gì là bọn họ có thể tìm thuốc để trị.

Bạch Giản Trúc nghe xong thì trầm mặc hồi lâu mới thở dài một tiếng hỏi: “Ta mù?”

“Không biết, Thế Đạo Kinh nói mắt ngươi hẳn là trúng độc cho nên mới mù. Đông Ngọc Hoàng phái cũng ủy thác Thế Đạo Kinh trị mắt cho ngươi, vì thế ngươi cứ an tâm chờ đi. Dù sao Đông Ngọc Hoàng phái hiện tại cũng không rảnh tới quản ngươi, đừng có tìm chết đó.” Hoa Uyển Ti chỉ nói lời phía trước, câu cuối cùng là Kim Phi Dao truyền cho nàng, bảo nàng nói thêm vào.

“Mạng không phải là của ta, ta muốn chết cũng không được.” Bạch Giản Trúc thấp giọng đáp, cười khổ rồi lại nói: “Mấy vị là người của Thế Đạo Kinh? Hàng ngày đều có người bón thuốc và vận chuyển linh lực cho ta, thật sự là phiền toái các ngươi. Ta muốn cám ơn hắn, không biết là vị nào?”

“Không cần cảm tạ, bón dược và vận chuyển linh lực cho ngươi là một người câm điếc, ngươi không cần khách khí, nàng chỉ làm việc thôi, không cần cảm tạ.” Hoa Uyển Ti vỗ vỗ lên người Kim Phi Dao, nói.

Bạch Giản Trúc cảm thấy kỳ quái, chỉ cần là người có chút tu vi đều có thể truyền âm. Tuy không có cách nào dùng thần thức xem xét tu vi nhưng dựa vào quan hệ với Thế Đạo Kinh thì không có khả năng giao hắn cho tu sĩ Luyện Khí kỳ chăm sóc được. Càng không cần nói, Thần cấp giới lấy đâu ra Luyện Khí kỳ? Nếu bảo đưa hắn về Linh cấp giới càng không thể, như vậy quá xa.

Kim Phi Dao cũng ý thức được vấn đề này, vội truyền âm cho Hoa Uyển Ti, Hoa Uyển Ti liền nói: “Nàng trời sinh đã không nói cho nên thành thói quen, kể cả là dùng truyền âm cũng rất ít, có thể không dùng thì sẽ không dùng.”

“A, vậy đa tạ đạo hữu, ta hiện tại không làm gì được, chỉ có thể như vậy để tỏ lòng biết ơn của ta.” Bạch Giản Trúc cũng không muốn khó xử người khác, trực tiếp nói lời cám ơn.

Kim Phi Dao không hé răng, cũng không dám nói ra lời. Hiện tại nếu nàng hé răng thì Bạch Giản Trúc chắc chắn sẽ đoạn khí, kể cả thực thần có chạy tới cũng không có cách nào cứu lại. Nàng cảm thấy đứng ở đây quá không thoải mái, vì thế liền đi ra ngoài, để Hoa Uyển Ti ở lại hỏi thăm hắn xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Mập Mạp thì không để ý, đứng ở bên cạnh nói giọng trẻ con: “Đại ca ca, ngươi nhất định phải sớm khỏe lại.”

“Đây là?” sao lại có tiểu hài tử! Bạch Giản Trúc dừng một chút, dù có không ít tu sĩ sinh tiểu hài tử nhưng bình thường đúng là rất khó gặp tiểu hài tử, rất nhiều người không tự nuôi con cho nên hắn rất ít khi giao tiếp với tiểu hài tử.

“Đây là con ta, bình thường rất bướng bỉnh, ngươi đừng để ý đến hắn.” Hoa Uyển Ti đưa tay nhéo tai hắn, dám tùy tiện nói chuyện trước mặt Bạch Giản Trúc, nếu bị phát hiện thì phải làm sao? Nàng còn truyền âm mắng hắn một chút.

Mập Mạp lại không cho là đúng, kể cả Bạch Giản Trúc có biết tiếng nói của nó trước kia nhưng hiện tại thanh âm của nó đã khác, vừa non nớt vừa mềm mại, dị thường đáng yêu, cho hắn thêm mười đôi tai cũng không thể nhận ra được.

Kim Phi Dao đi ra tiểu đảo nổi liền đi tìm thực thần, nói cho hắn biết Bạch Giản Trúc đã tỉnh, còn có thể mở miệng nói chuyện, chỉ có mắt vẫn không nhìn thấy gì, hơn nữa toàn thân cũng không động đậy được, tựa hồ không thể dùng cả linh khí và thần thức.

Thực thần đang nấu một nồi nước gì đó màu đen đen, mùi thuốc nồng nặc, cảm giác như không phải là loại đồ ăn ngon gì. Kim Phi Dao nhíu mày, mùi vị này ngửi thật không ngon miệng nha.

“Hừ, có Hồi Cân An Cốt thuật của lão phu, nhặt về một cái mạng là đương nhiên.” Thực thần vẻ mặt âm mai, nói khoác không biết ngượng.

Kim Phi Dao thì nhìn cái nồi, tuy có thịt thú nhưng màu sắc nước canh lại quỷ dị, lại nhìn lên mặt thực thần, càng nhìn càng thấy giống một lão quái đang nấu độc vật gì đó. Nàng buồn cười nói: “Ngươi xác định chiêu kia không phải là Thương Cân Động Cốt thuật?”

“Đừng có đùa với ta, đã nhiều ngày ép buộc tên kia cho ngươi, vất vả lắm mới bớt chút thời gian nấu thứ này.” Thực thần đảo đảo cái thứ trong nồi, dường như rất đắc ý với nó.

“Đây là cái gì? Nhìn vào đã không muốn ăn.” Kim Phi Dao không khách khí hỏi.

“Đồ ngu ngốc nhà ngươi, đây là thực liệu đại bổ canh! Bên trong có chứa ba trăm sáu mươi lăm loại linh thảo, là mật phương độc môn của ta, mặc kệ ngươi bị thương nặng thế nào, chỉ cần mỗi ngày uống một thùng thì thương thế sẽ khá lên rất nhanh.” Thực thần đắc ý nói: “Rốt cục cũng có cơ hội để ta nấu canh này, người không bị thương thì không thể uống, sẽ bị chảy máu mũi đến chết.”

Kim Phi Dao nhìn chằm chằm nồi canh một hồi, sau đó ngước mắt nói: “Sẽ chảy máu mũi không ngừng đến chết, đây không phải là đại bổ canh mà là canh tráng dương đi.”

Loảng xoảng một tiếng, một cái bát to bằng cái chậu bay tới, nện lên mặt nàng, thực thần lạnh nhạt nói: “Ngươi múc một chậu cho hắn uống, mỗi ngày uống mười lần, phải uống lúc còn nóng mới tốt.”

Đối với việc Kim Phi Dao nói đồ ăn hắn làm có vấn đề, hắn đã thản nhiên mặc kệ, không giống như lúc đầu còn có thể động thủ đánh người. Thực thần ép buộc người khác ăn đồ mình nấu cũng chính là muốn mọi người cho ý kiến xem đồ ăn này vị ra sao. Nhưng cơ hồ là không có ai đề cập đến, tới lúc hắn vẻ mặt sát ý, phóng uy áp Luyện Hư trung kỳ ra uy áp, hỏi những người tu vi thấp hơn hắn về đồ ăn thì tất cả mọi người đều sẽ gật đầu nói đồ ăn rất ngon.

Chỉ có Kim Phi Dao là khác, nếu nàng ăn một ngụm hết tất cả các thứ thì một chút tư vị cũng không cảm nhận được, nhưng nếu ngồi xuống chậm rãi thưởng thức thì nàng liền bắt đầu chọn các cái xấu để nói, không phải là hương vị không đủ phong phú thì là trình tự không đủ, hoặc là phối liệu che lấp mất vị của chủ liệu, tất cả đều là những đánh giá làm thực thần nghe mà như lọt vào trong sương mù.

Thực thần bị nàng làm cho sửng sốt, mặc dù tức giận nàng không nể mặt nhưng cũng vì có được ý kiến nhận xét mà cao hứng, thật sự là mâu thuẫn vô cùng.

“Mỗi ngày mười lần? Vậy thì ta không cần làm cái gì, cả ngày cứ ở đây lấy canh cho hắn uống sao?” Kim Phi Dao nâng cái bát to bằng chậu rửa mặt lên, không tình nguyện nói. Bản thân nàng bề bộn nhiều việc, sao có thể tốn toàn bộ thời gian vào việc này chứ, đây là lãng phí sinh mệnh nha.

“Dù sao ngươi cũng nhàn rỗi không có việc gì, mau mau đi đi.” Thực thần đương nhiên không để ý đến ân oán giữa nàng và tiểu tử trọng thương kia, chỉ cần có lợi cho bản thân là được. Rôt cục hắn đã có thể thí nghiệm hiệu quả của loại canh đại bổ này, tốt nhất là phải có hiệu quả tốt, như vậy mới không phí công hắn cân nhắc mười ngày nay.

Kim Phi Dao đành phải múc một bát canh, bưng trở về tiểu đảo nổi không sánh một giọt, chỉ muốn Bạch Giản Trúc sớm khỏe lại, mau mau cút đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.