“Linh thạch ngươi đã ném đi đâu hết rồi?” Bố Tự Ngữ lạnh giọng hỏi.
Người nọ cúi đầu, khóe mắt khiếp đảm hơi ngước lên nhìn hắn; “Dùng hết!”
Bố Tự Du hừ một tiếng, tức giận hỏi: “Sáu trăm vạn linh thạch thượng phẩm, vài chục năm ngươi đã tiêu hết, dùng như thế nào?”
“Ta… ta mua đan dược dùng hết!” người bị mắng bẻ bẻ ngón tay, ủy khuất hé miệng.
“Nói hươu nói vượn!” Bố Tự Du cao giọng, “Ngươi thành thật cho ta, nếu không sẽ cho ngươi trần truồng trở về!”
Hắn nhẹ nhàng dụi mắt, trong mắt lệ quang chớp động, thanh âm nhỏ xíu truyền đến: “Ta tặng người…”
Bố Tự Lý lạnh lùng nhìn hắn, không vui không giận nói: “Đòi lại!”
“Đừng mà, sao ta có thể mở miệng được chứ.” Nam tử ngẩng đầu, thò tay lôi kéo góc áo của Bố Tự Lý, tội nghiệp nói: “Nàng sinh một nữ nhi!”
“Liên quan gì đến chúng ta!” Bố Tự Du tiếp lời.
Vụng trộm liếc nhìn Bố Tự Du một cái, nam tử kia lại bẻ bẻ ngón tay,
nhẹ nhàng nói: “Nữ hài kia rất xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp.”
“Ngươi nói nương nàng hả?” mấy người từ nãy không nói chuyện cũng bắt đầu mắng.
“Trên người ta không có một khối linh thạch nào…” nam tử cũng không
mắng lại, mặc kệ người Bố gia khiển trách, chỉ mang vẻ mặt uể oải đáng
thương.
Cuối cùng, vẫn là Bố Tự Lý lên tiếng kết thúc trận giáo huấn này:
“Lần này ngươi dùng quá nhanh. Chỉ có thể cho ngươi ba trăm vạn khối,
nếu dùng không đủ một trăm năm thì lần sau đừng có tới.”
“Ta nhất định sẽ tiết kiệm. Lưu Điệp Bảo y bốn trăm vạn kia ta sẽ mua lần sau.” Hắn kinh hỉ ngẩng đầu, khóe mắt ngấn nước, nói.
“Cút!” Bố Tự Lý rống giận.
Nam tử cúi đầu, giống như một con linh thú bị chủ nhân mắng. Hắn
trông cứ như hài tử mười mấy tuổi, hai mắt trong suốt sáng ngời khiến
người ta vô cùng yêu thích. Lúc cười lên thì giống như ánh mặt trời đáng yêu, anh tuấn thì không có bao nhiêu nhưng về đáng yêu thì còn hơn Mập
Mạp vài lần. Hơn nữa, ánh mắt lúc nhìn người khác của hắn lúc nào cũng
khiến cho lòng người phải xúc động.
Nhìn hắn tội nghiệp đi theo Bố Tự Lý để lấy linh thạch, ánh mắt trong trẻo, khóe miệng khẽ cười, hết nhìn đông tới nhìn tây, Kim Phi Dao kéo
Bố Tự Du lại, tò mò hỏi: “Ai vậy? Tu vi cao như vậy mà còn để các ngươi
mắng. Không sợ hắn giết hết các ngươi sao?”
“Hắn chính là Bố Dao, lần trước ta cũng nói là hắn đã từng xuống lấy
sáu trăm vạn khối linh thạch, vậy mà mới chưa đầy ba mươi năm đã dùng
hết. Đồ phá gia này, dùng hết linh thạch lại lập tức chạy về, sao không
để lôi đánh chết hắn đi chứ!” Bố Tự Du phiền chán nói, trông khác hẳn
với hắn thường ngày.
Người thoạt nhìn như thiếu niên mười mấy tuổi này mà lại là cha của
Bố Tự Du! Hắn chính là người sinh mấy trăm tiểu hài tử, tổ kiến Thế Đạo
Kinh, là muội phu của Lang đại nhân! Thật là khác xa tưởng tượng, chẳng
lẽ không nên là một nam tử phong lưu phóng khoáng khí phách sao? Như vậy mới có nhiều nữ nhân, kể cả Thần tộc chịu ngủ với hắn chứ. Bộ dáng đáng thương giống như tiểu tử lạc mẹ này rốt cục có chỗ nào hấp dẫn nhiều nữ nhân như vậy chứ!
Thấy người đi cả rồi mà Bố Tự Du vẫn còn lải nhải, Kim Phi Dao liền
đi qua vỗ vai hắn khuyên giải: “Đừng giận nữa, một tu sĩ Đại Thừa kỳ như hắn mà lại nghèo đến mức như thế, các ngươi đừng có mắng hắn!”
Bố Tự Du đột nhiên nhìn nàng chằm chằm, trong mắt tràn đầy chất vấn, sau đó nói: “Không phải là ngươi đồng tình hắn đấy chứ?”
“Thoạt nhìn có chút đáng thương nha.” Kim Phi Dao mạc danh kỳ diệu nhìn hắn, trông hắn đáng thương thì có chuyện gì?
Bố Tự Du nở nụ cười: “Tất cả những nữ nhân lên giường với hắn đều bắt đầu từ tình cảm trìu mến. Vì mối quan hệ không tệ giữa hai ta, ta
khuyên ngươi tốt nhất đừng có bị khuôn mặt của hắn đánh lừa, hắn chính
là dựa vào khuôn mặt này mà đi ăn khắp thiên hạ đó. Nghe lời hắn nói thì ngươi cứ chờ sinh cho ta một đệ đệ hoặc muội muội đi.”
Kim Phi Dao trừng lớn mắt, kinh sợ nhìn Bố Tự Du, trong tai tiếp tục
truyền đến lời nói trêu đùa của Bố Tự Du: “Vừa rồi có phải ngươi cảm
thấy rất muốn ôm hắn vào trong ngực, vuốt tóc hắn, lại cho hắn chút gì
đó, sau đó có thể nhìn thấy ánh mắt hắn lóe sáng, phi thường vui vẻ nhìn ngươi? Nhìn hắn ủy khuất ngươi rất có xúc động bỏ tiền túi đúng không?”
“… đúng là có chút ý tưởng này.” Kim Phi Dao thành thật đáp. Lúc
trước nàng thu dưỡng gia hỏa đáng khinh Mập Mạp cũng là vì nó biết ngậm
hoa, tội nghiệp nhìn mình. Chỉ một lần đồng tình là đổi lại thất thiên
cổ hận.
“Nếu tiếp tục như thế thì ngươi sẽ có loại ý tưởng, muốn sinh một
tiểu hài tử đáng yêu cùng hắn, nghe hắn gọi ngươi là mẫu thân. Tuy ý
tưởng này là tốt nhưng người này là kẻ hết ăn lại nằm, ở Độ Thiên giới
không có lấy một địa bàn. Các tu sĩ Đại Thừa kỳ khác đã sớm có địa bàn
riêng, còn mở trấn nhỏ, uy phong lẫm lẫm qua ngày, chỉ có hắn là từ lúc
sinh ra đến giờ vẫn ở nhờ trong nhà người khác. Ăn không phải trả tiền
không nói mà còn làm cho người ta sinh tiểu hài tử, lại còn thích loạn
tiêu tiền.” thanh âm Bố Tự Du tràn ngập ý cảnh cáo, hắn thật sự không
muốn lại có thêm một đệ đệ hoặc muội muội giống như Kim Phi Dao, vốn đã
có một người cha không đáng tin rồi, lại thêm một đệ muội biến thái thì
thực không biết sống thế nào.
Kim Phi Dao lau mồ hôi lạnh, Bố Dao này cũng quá lợi hại, tỏ vẻ đáng
yêu mà lại có thể làm đến bước đó, về mặt kỹ thuật này thì bản thân thật đúng là nhập môn!
Bố Tự Du đi lại gần nàng, tiếp tục nói: “Nếu chỉ như vậy thì còn chưa tính, có vài nữ tu sĩ nuôi hắn cũng không sao, trông hắn đáng yêu như
thế, coi như hắn là linh sủng mà chơi đùa cũng được. Thế nhưng hắn lại
cực kỳ cường đại ở phương diện kia, chỉ cần bị hắn chạm qua một lần là
sẽ nhớ nhung mãi. Hơn nữa, hắn lại không có đạo đức, chỉ cần chán thì
mặc kệ ngươi là dạng nữ nhân gì hắn cũng vỗ mông chạy trốn. Sau đó,
không biết đến lúc nào thì hắn lại đột nhiên giống như một con mèo hoang bị lạc đường, thật vất vả mới tìm về, chẳng qua là thời gian đã qua ít
nhất trăm năm.”
“Các ngươi không thể quản hắn sao? Loại gia hỏa tai họa nữ nhân này
nếu mặc kệ hắn hồ nháo ở bên ngoài, đến lúc các ngươi tìm song tu đạo lữ lại gặp phải tỷ muội của mình thì sao?” Kim Phi Dao nghe mà thấy sợ
hãi, chẳng qua nàng chỉ thấy bộ dáng vừa rồi của hắn có chút đáng thương thôi, vậy mà sao lại có thể đưa tới hậu quả nghiêm trọng như vậy?
Bố Tự Du bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không có cách nào, bởi vì chúng ta
cũng cảm thấy hắn thật đáng yêu, thực khiến cho người ta phải yêu
thương. Nếu không thì ngươi cho là chúng ta ăn no rửng mỡ mới nai lưng
kiếm linh thạch cho hắn sao?”
“Làm gì vậy a! Nghe ngươi nói nửa ngày, chính ngươi đã sớm bị cha
ngươi ăn rồi! Không phải là tất cả mọi người trong Thế Đạo Kinh đều thấy cha các ngươi thật đáng yêu cho nên mới cam tâm tình nguyện kiếm linh
thạch cho hắn đó chứ?” Kim Phi Dao nghe vậy thì quả thực không biết nên
nói cái gì.
“Nhưng may mắn là quan hệ của chúng ta và hắn khác, chỉ là đưa chút
linh thạch thôi, sẽ không trúng phải độc thủ của hắn.” Bố Tự Du cuối
cùng cũng khôi phục nguyên dạng, khoanh tay trêu đùa.
Kim Phi Dao giật mình hỏi: “Cha ngươi ngay cả nam nhân cũng không buông tha?”
“Không phải như ngươi nghĩ đâu. Những nam nhân này đều coi hắn như
con mà nuôi. Nữ tu sĩ bị hại số lượng nhiều hơn một chút bởi vì các nàng bất tri bất giác sẽ ngủ với hắn, mà không phải ta đã nói rồi sao?
Phương diện kia của hắn rất lợi hại!” Bố Tự Du quét mắt nhìn nàng, hắc
hắc cười.
“Ta hiểu, kỳ thực Thế Đạo Kinh các ngươi căn bản cũng coi hắn là là
con mà nuôi đúng không? Tuy ta có cảm thấy hắn đáng yêu nhưng còn chưa
đến nước này, ngươi cũng làm quá lên rồi.” Kim Phi Dao không cho là đúng cười nói, lúc trước không biết gì còn không nhất định sẽ mắc mưu, giờ
đây đã biết thì làm sao còn có thể bị Bố Dao lừa?
Lúc này, Bố Tự Du đột nhiên đổi đề tài: “Ngươi phóng Thiên Sí điểu là muốn lên Độ Thiên giới? Vừa vặn đi theo Bố Dao đi, ta không đi.”
“A?” Kim Phi Dao sửng sốt, cùng Bố Dao lên Độ Thiên giới? Đúng rồi,
người này tuy bộ dạng không xứng tu vi nhưng quả thật là Đại Thừa kỳ. Có thể mau chóng quen biết một nhân vật như vậy, có phải nàng có thể đi
theo hắn ăn uống miễn phí không? Nếu nói về giả vờ đáng yêu thì dùng Tan thuật hẳn là có thể chiếm chút tiện nghi.
Bố Tự Du nhìn biểu cảm vui sướng của Kim Phi Dao, đoán nàng tám phần
lại nghĩ đến mỹ sự gì đó, nhiều nhất chính là cùng Bố Dao đi xin ăn. Tuy nhiên, hắn vẫn quyết định nhắc nhở nàng một cái: “Tiểu Kim, ngươi có
biết vì sao dù linh khí ở Độ Thiên giới nống đậm nhưng lại không có tu
sĩ Hợp Thể kỳ nào mang theo người từ Luyện Hư kỳ trở xuống lên đó ở lâu
dài không?”
“Vì sao?” Kim Phi Dao nghĩ, hình như đúng như vậy, tu sĩ Hợp Thể kỳ
đều mang linh thú theo chứ không thấy có ai mang đệ tử tu vi thấp đi
theo, người hầu kẻ hạ đều là con rối. Rõ ràng hấp thu linh khí trên đó
sẽ tiến giai nhanh hơn nhưng lại ném bọn họ lại ở Thần cấp giới, không
mang theo một người nào.
“Thân thể tam tộc khi chưa tiến giai Hợp Thể kỳ sẽ không chịu nổi độ
dày của linh khí trên Độ Thiên giới, chỉ có Thần tộc mới có thể chịu
được. Nếu Luyện Hư kỳ trở xuống mà đi lên, thân thể ngâm trong linh khí
lâu dài sẽ nhận tổn thương. Nếu mang từ Kết Đan kỳ lên thì vừa bước chân vào Độ Thiên giới đã bị linh khí làm cho nổ tung rồi.” Bố Tự Du giải
thích.
“A, giống như người bao tử không tốt, rõ ràng chỉ có thể ăn chút đồ
ăn nhẹ lại cứ muốn ăn thịt cá, sau đó hệ tiêu hóa sẽ bị làm hỏng.” Kim
Phi Dao gật đầu.
Khóe miệng Bố Tự Du giật giật, nói: “Ngươi có thể thay đổi cách nói không vậy, nghe thật đáng ghét.”
“Một cách nói là được. Ta ở trên đó mười năm, chẳng lẽ cũng có tổn
thương? Không đúng nha, ta không phát hiện có vấn đề gì nha.” Kim Phi
Dao vỗ vỗ bụng, kỳ quái nói.
“Tình huống của ngươi thì ta không rõ, có lẽ là có liên quan đến thực hồn Thao Thiết. Ta nhắc nhở ngươi về linh thú của ngươi đó, Mập Mạp
không phải đã đến Thần Thú kỳ rồi sao? Rất nhiều tu sĩ tiến giai nhanh
hơn linh thú, cho nên để bảo vệ linh thú của mình, bọn họ đã luyện chế
ra đan dược đặc biệt. Loại đan dược này ăn vào thì linh thú có thể sống
trên Độ Thiên giới, nhưng thời gian dài sẽ sinh ra độc tố, lúc này lại
phải dùng đan dược khác để loại bỏ độc. Yêu tộc có thể chiếm lợi thế này để ở lại Độ Thiên giới nhưng phí tổn lại phi thường cao, tính ra thì
mang Yêu tộc đê giai lên chính là tự tìm phiền toái cho mình.” Bố Tự Du
lắc đầu, nói ra vấn đề này cho nàng.
Kim Phi Dao nhất thời hiểu ra, bản thân có thực hồn Thao Thiết, cũng
coi như là bán yêu. Nếu muốn ở lại Độ Thiên giới thì phải dùng đan dược
kia mới được, như vậy tính ra thì gánh nặng hình như hơi quá lớn. Quả
nhiên vẫn nên ở Thần cấp giới là hơn, ít nhất là có thể xưng vương xưng
bá.
Vì thế, nàng liền nói: “Nghe thực phiền toái, ta đi đón bọn Mập Mạp
về. Khi nào thì cha ngươi quay lại Độ Thiên giới? Ta đi cùng hắn.”