Một canh giờ trôi qua, đã quá thời gian mà Văn vương nói dùng để phá
thành, bọn họ vẫn còn đứng ngoài màn hào quang mà đánh, chưa nói tới phá thành, ngay cả pháp trận còn chưa đánh vỡ.
“Nhìn thấy chưa? Pháp trận ta làm vô cùng cường đại, bọn họ đã đánh hơn
một canh giờ rồi mà vẫn không có chút động tĩnh nào.” Kim Phi Dao đắc ý
dào dạt nói, cứ như pháp trận là do nàng làm ra vậy.
Hiện tại Địa tộc đã yên tâm hơn, tuy nhiên Ức Thổ vương thượng vẫn còn
chút lo lắng, “Kim đại nhân, nếu bọn họ nhất quyết không tha, muốn phá
trận, một canh giờ không được thì một ngày, một ngày không được thì một
tháng, vậy phải làm sao?”
Kim Phi Dao liền làm tư thế cứa cổ: “Vậy thì mở tầng ngoài pháp trận ra, giết bọn hắn không còn mảnh giáp.”
“Kim đại nhân, chúng ta là Địa tộc, không phải là hai tộc Nhân – Ma…”
khóe miệng Ức Thổ vương thượng giật giật, nếu thực sự đánh như vậy thì
bọn họ sẽ bị Yêu tộc bài trừ.
“Sợ cái gì, dù sao bọn họ cũng không coi các ngươi ra gì, chỉ cần có
thực lực thì bọn họ tự nhiên sẽ tới tìm các ngươi. Quan trọng nhất bây
giờ là phải bảo vệ tài nguyên, sau đó các ngươi phải mau chóng tiến
giai.” Kim Phi Dao chẳng hề để ý nói, đối với kiểu người không có lòng
trung thành như nàng thì đương nhiên không có phản ứng gì với việc bị
tộc đàn tẩy chay.
Thấy tâm tình Ức Thổ vương thượng không tốt, Kim Phi Dao thở dài một
tiếng, nói: “Nếu ngươi tiếc chỗ dựa Yêu tộc này thì sau này ngươi tới
tìm Phá Thiên vương, chủ động đưa cung phụng cho hắn hàng năm, nhớ kỹ,
là đưa cho mình hắn chứ không phải là cho toàn bộ Yêu tộc, để hắn bảo vệ các ngươi. Chỉ cần ngươi hào phóng một chút thì hắn, hoặc là chủng tộc
của hắn sẽ bảo vệ các ngươi.”
“Phải đưa bao nhiêu?” Ức Thổ vương thượng cẩn thận hỏi, nếu lại phân ra ba thành nữa thì trong quốc khố chẳng còn gì.
Kim Phi Dao chau mày nói: “Làm sao ta biết được ngươi đưa bao nhiêu. Chỉ cần không động vào ba thành kia của ta thì số còn lại tùy ngươi xử lý.”
“…” Ức Thổ vương thượng nghe xong thì không hé răng, tai sao khắp nơi
đều là những con người không đáng tin như thế này chứ? Nhưng làm như vậy cũng được, chỉ cần có một chủng tộc có thế lực bảo vệ thì chúng ta có
thể bình an phát triển. Nhìn tư thế này của Văn vương thì không có khả
năng đàm phán với tộc đàn của hắn rồi. Người này hút máu, tìm Phá Thiên
vương còn có thể dùng đồ để đổi chứ tìm hắn, nếu hắn đòi đưa người sống
ra đổi thì sẽ làm cho dân chúng phẫn nộ.
“Uyển Ti, ngươi cảm thấy khi nào chúng ta đi thì tốt?” nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi của Văn vương bên ngoài, Kim Phi Dao liền quay sang
Hoa Uyển Ti hỏi ý kiến.
“Chờ bọn hắn bị pháp trận công kích, có người bị thương, thực lực đại
giảm thì chúng ta sẽ từ chỗ khác đi ra ngoài. Ngươi cũng phải đánh hắn
một chút rồi hẵng chạy, nếu không thì bọn họ sẽ vẫn đặt mục tiêu công
kích vào đây.” Hoa Uyển Ti nhíu mày nói, kế hoạch này của Kim Phi Dao
phải nói là vô vàn lỗ hổng, nói trắng ra chính là tuyên bố với Yêu tộc,
ta muốn lừa các ngươi, các ngươi mắc mưu cũng lên mà không mắc mưu cũng
phải lên, bởi vì mục đích của ta là như vậy.
Kim Phi Dao chậm rãi nói: “Liệu có khi nào trốn không thoát không? Ngươi nghiên cứu lộ tuyến chạy trốn tốt hơn đi.”
“Cách này là do tự ngươi nghĩ ra, đâu có liên quan gì tới ta, không bằng ngươi xử lý hắn luôn đi, dù sao ngươi cũng đắc tội với một đống người
rồi, thêm một người này cũng không đáng bao nhiêu.” Hoa Uyển Ti nhún
vai, tỏ vẻ bản thân cũng bất lực.
Nàng lại muốn dựa vào Tường Kép Công Phòng trận đả thương Yêu tộc sau đó đào tẩu ngay dưới mí mắt họ, quả thực quá nguy hiểm. Nếu Văn vương
không bị thương, đánh nhau sẽ tốn không ít thời gian, đến lúc đó kéo tới các Yêu tộc khác thì phải đào tẩu thế nào?
“Vậy chúng ta lập tức mở đại trận công kích, để xem có hiệu quả thế nào, nếu không tốt thì chúng ta sẽ lặng lẽ đào tẩu theo đường hầm.” Kim Phi
Dao cào cào tóc nói.
Địa tộc một bên toát mồ hôi lạnh, nàng lại định ném bọn họ lại mà đi, ít nhất cũng phải làm theo kế hoạch cũ, giả vờ bỏ đi nhưng thực ra vẫn ở
đây mấy tháng nữa chứ.
Hoa đại nhân không hé răng, thoạt nhìn có vẻ như đồng ý với ý kiến của
Kim đại nhân, còn Ếch đại nhân thì không cần nói tới, đã sớm thu thập
xong hành lý, bộ dáng tùy thời có thể chạy trốn.
“Mở trận đi!” Kim Phi Dao gật đầu, thúc giục Địa tộc đi mở trận.
Ức Thổ vương thượng mang theo cái mặt sưng vù dẫn mấy người con cũng bầm tím mặt mày đi tới pháp đài có ba cây cột hình trụ, bên trong cái ao
giữa pháp đài đã đầy linh thạch.
Các quặng linh thạch lớn đã không còn từ lâu nhưng ở chỗ sâu vẫn còn sót lại một chút, chỉ là khá khó khai thác. Hiện tại Địa tộc giàu có, tự
nhiên có thời gian nhàn rỗi đi lấy. Hơn nữa, pháp trận lại sử dụng linh
thạch, đương nhiên bọn họ phải lấy về nhiều một chút, ngoài ra còn theo
đề nghị của Kim Phi Dao mà có rất nhiều loại khoáng thạch không dùng
Long Ngâm đan để đổi, lại thu linh thạch. Sau vài chục năm, trong tay
Địa tộc cũng tồn được khá nhiều linh thạch.
Nghĩ đến việc mình sắp công kích quân đội Yêu tộc, từ đây đối địch với
Yêu tộc, Ức Thổ vương thượng liền run rẩy hết tâm can, ngay cả tay cũng
run lên. Kim Phi Dao thì nhìn chăm chăm vào Lõa châu, muốn xem đến lúc
nào công kích thì tốt nhất.
Đúng lúc này, Văn vương lại bắt đầu tự mình hại mình, nhanh nhẹn cắt một đường trên cánh tay, một dòng máu tươi phun ra. Kim Phi Dao nhếch
miệng, công pháp này đúng là vất vả, lúc dùng còn phải tự mình hại mình.
Thật ra Văn vương không nhất định phải dùng máu của mình, lúc chiến
tranh có địch nhân thì hắn chỉ cần giết vài tên tu vi thấp, lấy máu của
họ dùng là được, dùng xong còn có thể uống luôn, rất bổ. Nhưng hiện tại
không có địch nhân, hắn không thể giết vài tên Yêu tộc, lấy máu của họ
mà dùng, đương nhiên chỉ có thể dùng máu của mình.
Cắt rồi lại cắt, cắt thành quen sẽ không thấy đau, ngược lại còn có chút thoải mái.
Văn vương ra lệnh cho các Yêu tộc khác, mỗi người chiêu ra pháp bảo lợi
hại nhất hoặc sử dụng pháp thuật mạnh nhất của mình, chuẩn bị đồng thời
đánh lên màn hào quang pháp trận. Kể cả nó có cường đại, kiên cố đến mức nào, hắn cũng không tin nó lại không rung lắc lấy một cái.
Dòng máu tươi kia dưới sự điều khiển của Văn vương phình to ra, hóa
thành một con huyết văn cao năm trượng. Ngoài miệng huyết văn đầy gai
nhọn, nhắm thẳng màn hào quang mà đi, đôi cánh tạo thành từ máu tươi huy vũ trong không trung làm nổi lên một cỗ tinh phong.
Ngay tại lúc bọn họ đồng thời đánh hạ pháp bảo và pháp thuật, Kim Phi Dao cũng hô lớn: “Mở trận!”
Ức Thổ vương thượng không dám chậm trễ, cùng hai người con rót yêu lực
vào trong ao. Ông một tiếng vang lên, ao vụt phát ra ánh sáng, ánh sáng
lóe lên rồi vụt tắt, linh thạch bên trong lập tức biến thành một đám phế thạch màu xám trắng.
Mọi người nhanh chóng nhìn sang Lõa châu, vừa vặn thấy công kích của bọn Văn vương hạ xuống, màn hào quang bị đè ép sâu xuốn, cơ hồ gắp chạm tới pháp trận tầng dưới.
“Thật là đáng sợ, sao lại có cảm giác khẩn trương vậy chứ?” Kim Phi Dao
nhìn màn hào quang vô cùng co giãn kia có vẻ như lúc nào cũng có thể vỡ
ra, cảnh tượng khiến cho người ta không tự chủ nhíu mày, chờ màn hào
quang bị vỡ.
Hoa Uyển Ti cũng khó hiểu nói: “Công kích hẳn là đã phóng ra ngoài, linh thạch đã bị hấp thu hết, sao vẫn chưa thấy phản kích đâu?”
“Đợi thêm một chút đi, có lẽ là phải mở ra cơ quan nào đó mới có thể
đánh người.” Kim Phi Dao biện giải cho Kính huynh, dù sao cũng là thiên
tài pháp trận, nếu có vấn đề gì thì không phải sau này cũng không đáng
tin sao? Vì thế, tuyệt đối không thể có sai sót, vậy thì sau này mới có
thể lợi dụng Kính huynh nhiều hơn.”
Trong lúc mọi người đang lo lắng thì màn hào quang dừng lại, không hạ
xuống nữa, công kích của bọn Văn vương giống như đọng lại, đứng yên một
chỗ cùng màn hào quang. Sau đó, màn hào quang bật ra, công kích và pháp
bảo của đám người Văn vương bị hất văng, trùng trùng đánh ngược trở lại
bọn họ. Ngay một tiếng kêu cũng không nghe thấy, Văn vương và đội quân
hắn mang đến đã bị công kích của chính mình cộng với lực đàn hồi của màn hào quang đánh bay không thấy bóng dáng.
Nhìn bên ngoài đột nhiên trở nên trống trải, mọi người quay sang nhìn
nhau, cảnh chém giết hay phản kích hoa lệ trong tưởng tượng không hề
xuất hiện. Pháp trận còn chưa sáng lên đã bắn hết cả người lẫn công kích đi rồi, nhưng rốt cục cái này có tính là phản kích hay không? Linh
thạch cũng dùng hết rồi, lực đàn hồi khi nãy hẳn chính là phản kích như
mô tả.
Kim Phi Dao ngẩn người, sau đó liền cười ha hả: “Vậy mà bị bắn đi rồi,
thật sự là khôi hài, pháp trận này của Kính huynh thật quá tục. Vừa rồi
hoàn toàn là vụt một cái bị bắn đi, tốc độ mau kinh người, ta thật nghi
ngờ bọn họ bị đánh tới Linh giới khác rồi, giống y như sao băng vậy.”
Địa tộc tỉnh táo lại, không hề thấy một giọt máu mà đã đuổi được trăm
tên Yêu tộc đi, bọn họ nhất thời cao hứng, bao nhiêu kích động lúc trước cũng trở thành hư không, rốt cục không cần sợ hãi nữa.
Chỉ cần có Tường Kép Công Phòng trận thì bọn họ sẽ không sợ bất luận kẻ
nào đến cường công nữa. Tuy đóng trận thì sẽ không ra ngoài được nhưng
dưới sự chỉ đạo của Hoa Uyển Ti thì bọn họ đã sớm làm vô số ruộng vườn ở trong thành, lương thực gieo trồng cũng đủ cho toàn thành, thịt thì bọn họ nuôi đám yêu thú đổi được từ các tu sĩ khác.
Nói không chừng, cứ làm rùa đen rút đầu như vậy cũng có thể chờ tới khi
chiến tranh kết thúc, người của cả ba tộc rời khỏi Trọng Thổ Linh giới.
Kim Phi Dao vốn muốn cho bọn họ làm rùa, lúc này cao hứng gật đầu đáp:
“Thật tốt quá, ngàn năm vương bát vạn năm quy, vì sống lâu các ngươi cứ
an tâm làm rùa đi. Chỉ cần nhớ kỹ việc ta giao thì các ngươi không cần
sợ gì cả. Còn làm ta lo lắng mãi, giờ không cần phải gấp gáp chạy trốn
nữa, chờ ta nghỉ ngơi vài ngày rồi hẵng xuất phát.”
“…” chúng Địa tộc câm nín, chỉ có thể ngây ngốc nhìn nàng, chẳng qua
trong lòng còn có chút dễ chịu vì Kim Phi Dao còn nhắc nhở bọn họ nhỡ kỹ những gì nàng giao đãi. Đây chẳng phải nói bọn hắn sau này nhớ đi tìm
Yêu tộc làm chỗ dựa sao, chỉ cần có thể giữ thân phận Yêu tộc là có thể
có Yêu tộc làm hậu trường.
Nhưng cái mà Kim Phi Dao nói chớ quên thực ra là ba thành cung phụng cho nàng kia, còn chuyện tìm kiếm chỗ dựa vững chắc gì gì đó thì nàng đã
sớm quăng ra sau đầu rồi. Mà nguyên nhân nàng muốn ở lại nghỉ ngơi vài
ngày là nàng cảm thấy công kích bắn ngược kia quá thú vị, hy vọng Yêu
tộc mau chóng phái người tới, nàng muốn xem thêm vài lần.