Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 57: Chương 57: Đáng Yêu Tiểu Đại Phu




“Ộp!” không biết Mập Mạp chui từ đâu ra, trên người đầy vết máu, bộ dáng lại đắc ý vô cùng.

Kim Phi Dao đang đứng từ xa nhìn mọi người phân thây linh xà, thấy Mập Mạp đột nhiên xuất hiện, bất mãn nói: “Ngươi vừa rồi chạy đi đâu vậy? Thật là vô sỉ, lại dẫn đại xà vào trong đám người, cho ngươi biểu hiện một chút mà ngươi cũng làm biếng.”

Thấy Mập Mạp trắng mắt lườm mình, Kim Phi Dao vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tuy chênh lệch giữa nó và ngươi hơi lớn chút nhưng ngươi chưa bao giờ thực chiến, ta đây là muốn tốt cho ngươi, ngươi đừng có bất mãn. Con rắn to như thế nằm chết ở kia mà ngươi không đi kiếm ít thịt ăn bổ linh lực sao?”

Mập Mạp nghe nói như thế, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, nhìn thấy không có ai chú ý tới hai người, nó liền há miệng cho Kim Phi Dao xem. Kim Phi Dao nhìn vào, phát hiện trong miệng nó có một viên yêu đan màu vàng lóng lánh, phi thường xinh đẹp.

“Ngươi lại cướp được yêu đan, ngươi thật là… Mau mau đưa cho ta, ta phải giấu nó đi, không thể để bị người khác biết.” Kim Phi Dao cực kỳ cao hứng, hạ giọng nói, thò tay định lấy yêu đan trong miệng nó ra.

Ai ngờ Mập Mạp lại ngậm miệng, nuốt một cái, yêu đan đã bị nó nuốt xuống bụng khiến Kim Phi Dao chưng hửng.

“Ngươi làm gì vậy? Mau mau nhổ ra cho ta, thứ cao cấp này đâu phải thứ cho ngươi ăn.” Mắt thấy linh thạch cứ như vậy bị Mập Mạp nuốt, Kim Phi Dao bóp cổ nó, dùng sức muốn bắt nó mở miệng.

Mập Mạp ngậm chặt miệng, mặc cho Kim Phi Dao bóp, hét, nó cũng không chịu há ra. Đột nhiên, nó nhìn Kim Phi Dao một cái, cả người vật ra, hôn mê bất tỉnh.

Kim Phi Dao sờ lên người nó, nóng phỏng tay, vội vội vàng vàng khiêng nó tới một linh thú điếm. Vọt vào trong lều trại, thấy bên trong đã có không ít linh thú bị thương đang nằm ngủ, tất cả đều là bị thương lúc tỷ thí. Nàng theo khe hở giữa các linh thú bước vào trong, kéo một gã thú y, sốt ruôt quát: “Thú đại phu, mau xem giúp ta, linh thú của ta sắp chết rồi.”

“Cái gì mà thú đại phu, ngươi bị sao vậy, ngươi mới là thú thì có.” Đại phu bị nàng nắm liền xoay người lại, bất mãn cất thanh âm ngọt ngào trách mắng.

Khuôn mặt mịn màng như em bé, mắt sáng long lanh, vì tức giận mà chu cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, vô cùng đáng yêu. Hóa ra là một nữ thú đại phu, vì buộc tóc lên cho đỡ vướng, cộng với một thân quần áo xám bẩn thỉu làm cho Kim Phi Dao nhìn phía sau cứ tưởng nàng là nam.

“Là… là ta quá nóng vội, mỹ nhân đại phu, ngươi xem giúp ta được không? Linh thú của ta rất lạ, chắc là sắp chết rồi.” Nhìn thấy nữ đại phu diện mạo xinh tươi ngọt ngào, Kim Phi Dao nhớ ra một chiêu mà nữ nhân đều ưa, vội vàng hạ thấp giọng, thanh âm trầm thấp ẩn chứa chút ngượng ngùng biết lỗi, sốt ruột hỏi.

Thấy Kim Phi Dao có chút ngốc lại câu thúc, thái độ của nữ đại phu quả nhiên hòa dịu không ít, còn lộ ra nụ cười. Lại thấy con ếch Bàn Vân trong chiếc túi to Kim Phi Dao vác theo, rất giật mình hỏi: “Con ếch Bàn Vân này sao lại to như vậy?”

“Đại phu, có thể xem tình trạng của nó trước được không, còn vì sao lại to thế thì để lúc nào có thời gian ta sẽ kể lại cho ngươi.” Không phải là gà mờ chứ, lúc này lại còn lo lắng lớn hay nhỏ. Trong lòng Kim Phi Dao rất bất mãn nhưng không dám biểu lộ ra trên mặt, đắc tội với người ta thì sợ không giữ được mạng của Mập Mạp.

Nghe nàng nói như vậy, nữ đại phu ngẩng đầu nhìn Kim Phi Dao, mặt đột nhiên hơi ửng đỏ. Sao người này cứ mở miệng là thúc giục người ta chứ, không phải là cố ý làm linh thú bị thương rồi tìm cơ hội tới thúc ta đấy chứ? Còn biết ta hứng thú với những linh thú kỳ quái, đặc biệt kiếm một con ếch Bàn Vân đặc biệt như vậy nữa, người này trông như thành thật nhưng đúng là tâm địa gian giảo.

Nữ đại phu tên là Đỗ Thủy Lam, nhiều thế hệ trong nhà làm nghề nuôi linh thú và y linh thú, nàng xinh đẹp ngọt ngào nên luôn có nhiều tu sĩ tìm cớ để tiếp cận, muốn cưới nàng làm song tu đạo lữ. Kỳ thực không phải vì nàng quá đẹp, những tu sĩ kia không kìm được thú tính mà là do linh thú điếm nhà nàng là cửa hàng lớn số một số hai trong thành Lạc Tiên, tài lực và thực lực đều không tầm thường, lại có quan hệ mật thiết với Lạc Tiên điện, cho nên người tới cầu hôn dẫm nát cả cửa. Nàng còn có tật hay đỏ mặt khiến cho nhiều tu sĩ lầm tưởng nàng coi trọng mình, sinh ra không ít phiền toái.

Hiện tại nàng hiểu lầm lời Kim Phi Dao, lại thẹn thùng đỏ mặt khiến cho không ít tu sĩ trong trướng sinh lửa giận. Tức giận vì dám đưa con ếch Bàn Vân kia tới theo đuổi Đỗ tiểu thư, hơn nữa thân thể lại cường tráng, ý nghĩ đơn giản ngốc nghếch lại có thể làm Đổ tiểu thư đỏ mặt.

Kim Phi Dao làm sao biết mình trong lúc vô ý đã trở thành kẻ thù chung của đám tu sĩ, là cái đinh trong mắt họ. Đừng nói tiểu đại phu trước mắt đỏ mặt, kể cả có cởi hết đứng trước mặt nàng thì chắc chắn nàng cũng không có ý tưởng không chính đáng nào.

Nhìn thấy thú đại phu đỏ bừng mặt đứng nửa ngày không chẩn đoán cho Mập Mạp, Kim Phi Dao sốt ruột hỏi: “Đại phu, con ếch Bàn Vân này sao rồi?”

“Hả?” Đỗ Thủy Lam phục hồi tinh thần, vội vàng cúi đầu kiểm tra tình trạng của Mập Mạp, càng xem càng nhíu chặt mày, có vẻ gặp phải ca khó.

Kim Phi Dao thấy nàng nhăn mày, trong lòng cả kinh, chẳng lẽ vừa rồi nàng chỉ bóp cổ có một cái mà đã làm Mập Mạp chết? Người này ăn của ta nhiều thứ như vậy, còn chưa giúp ta làm việc gì mà chết đi như thế, không phải ta lỗ vốn sao? Cũng không thể đem nó nấu lên ăn được.

Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt lại đánh giá Mập Mạp, bụng to, chân sau to, dường như có không ít thịt. Hơn nữa nghe nói thịt ếch đều là cơ bắp, nấu thành canh thì hương vị hẳn là ngon.

Nghĩ nghĩ, nàng đột nhiên nhớ tới lần ở Sơn Hải lâu ăn món canh ếch nấu bách hoa, hương vị đúng là không tồi, thơm mà không tanh, ngọt ngào đưa miệng. Nếu nấu Mập Mạp theo công thức đó thì chắc chắn ăn đủ no.

“Đạo hữu, tình trạng như con ếch của ngươi là lần đầu ta gặp.” Đỗ Thủy Lam đã kiểm tra xong, vẻ mặt nghiêm túc, có chút khó hiểu nói với Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao vội vang thu lại cái túi, cảm thấy hơi ngượng ngùng, sao mình lại nghĩ đến ăn rồi? Nàng vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ không thể cứu, chỉ có thể mang xác về?”

“Không, không phải, đạo hữu hiểu lầm rồi. Ta nói tình trạng con ếch có chút đặc thù, thoạt nhìn giống như đang tiến nhập vào thời kỳ tiến giai thăng cấp.” Đỗ Thủy Lam vội vàng lắc lắc tay giải thích: “Ngươi hẳn là biết, ếch Bàn Vân cơ bản không thể tiến giai, nhưng con ếch Bàn Vân của ngươi to như vậy, hẳn là đã phát sinh dị biến, nếu có thể tiến giai cũng có thể hiểu được.”

“Tiến giai ư…” Kim Phi Dao nhẹ nhàng thở ra, người này tám phần là nuốt yêu đan của linh xà cho nên mới đột nhiên ngất xỉu tiến giai. Lần trước lúc nó tiến giai thành yêu thú cấp một cũng không ngất xỉu, toàn thân cũng không nóng lên, chỉ ngủ hai ngày, sau khi tỉnh lại thì cao lớn hơn chút, vốn không hề có hiện tượng này.

Thấy bộ dáng đăm chiêu của Kim Phi Dao, Đỗ Thủy Lam cho rằng hắn không nghĩ ra, rất tri kỷ an ủi: “Vị đạo hữu này đừng lo lắng, chỉ cần để nó ngủ, đến lúc thích hợp, tiến giai thành công thì nó sẽ tỉnh.”

“Đa tạ đại phu, ta không quấy rầy ngươi nữa.” Biết Mập Mạp là đang tiến giai chứ không phải bị mình bóp chết, Kim Phi Dao liền thấy yên tâm, nói lời cảm tạ với Đỗ Thủy Lam xong liền muốn bỏ đi, nơi này toàn là linh thú với các loại vết thương, hương vị thật không dễ chịu.

An tâm cất Mập Mạp vào túi linh thú, Kim Phi Dao liền định rời đi, dù sao cũng đã tiến vào danh sách hai trăm người, chỉ còn một trận tỷ thí cuối cùng nữa là xong, mà đợt tỷ thí sau vì muốn để tu sĩ nghỉ ngơi nên đã định sẵn là nửa tháng sau. Vì thế, tỷ thí xong là Kim Phi Dao có thể trở về.

Thấy Kim Phi Dao sắp ra khỏi lều trại, Đỗ Thủy Lam cắn cắn môi, hô lên: “Đạo hữu, xin dừng bước.”

“Đại phu, còn có chuyện gì vậy? À, ta quên mất, còn chưa đưa ngươi phí chẩn bệnh, bao nhiêu linh thạch vậy?” Kim Phi Dao dừng chân, nhớ ra mình còn chưa trả tiền.

Đỗ Thủy Lam đỏ mặt nói: “Chỉ là nhìn một cái, không cần chẩn phí, ta có chuyện muốn phiền toái đạo hữu, không biết đạo hữu có đồng ý không?”

Kim Phi Dao ngạc nhiên nhìn nàng: “Đại phu có chuyện gì?”

“Ta bình thường rất thích những linh thú kỳ lạ, con ếch Bàn Vân này của ngươi có thể tiến giai, thật sự vượt qua tầm hiểu biết của ta. Ta đặc biệt thấy hứng thú với nó, không biết có thể…” Đỗ Thủy Lam lấy dũng khí nói ý nghĩ trong lòng ra.

Hóa ra là vậy, Kim Phi Dao lắc đầu, kiên định trả lời: “Linh thú của ta, không bán.”

“Ý ta không phải vậy, là ta muốn hỏi có thể cho ta thường xuyên tới thăm nó, hoặc là ngươi cho ta biết thói quen sinh hoạt của nó, còn có cách nuôi nấng thế nào, ta không phải muốn cướp linh thú của ngươi.” Đỗ Thủy Lam thấy Kim Phi Dao hiểu lầm, vội vàng giải thích.

Kim Phi Dao không nói gì nhìn nàng, việc vớ vẩn mà nói nửa ngày cũng không xong. Nghĩ đó cũng chẳng phải là việc to tát gì, hơn nữa đối phương có linh thú điếm, tìm cách quan hệ biết đâu có thể mua được một con phi thiên miêu với giá thấp, thế nên nàng hào phóng nói: “Không thành vấn đề, ngươi muốn biết gì thì cứ tới tìm ta là được.”

Nghĩ một tí, Kim Phi Dao viết địa chỉ của mình ở Toàn Tiên môn lên một tờ giấy cho nàng, còn nói họ của mình ra để có thể tiện đưa bùa Truyền Âm tới.

Đỗ Thủy Lam nhận lấy tờ giấy nhìn thoáng qua, cười nói: “Kim đạo hữu, hôm khác ta sẽ tới Toàn Tiên môn tìm ngươi.”

“Không thành vấn đề, ta nhất định chuẩn bị tốt trà bánh chiêu đãi ngươi.” Kim Phi Dao sảng khoái đáp, sau đó liền nhận thấy chung quanh phóng tới vài ánh mắt giết người. Nàng ngạc nhiên nhìn bốn phía, thấy ánh mắt của vài nam tu sĩ nhìn nàng rất bất hảo.

Con ếch này dù có tiến giai thì cũng chỉ là cấp hai thôi mà, những người này trừng mắt như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ hiện giờ vật đổi sao dời đến nước này? Ngay cả ếch cũng có người muốn cướp? Hơn nữa, thái độ lại quá lộ liễu, càn rỡ.

Nghĩ rằng những người này muốn cướp ếch của mình, Kim Phi Dao cũng không cam yếu thế, linh lực tuôn trào, sát khí phát ra ngoài, hung ác nhìn chằm chằm những người này, quét uy áp tới.

Những người kia không ngờ tên tu sĩ hậu kỳ này lại chủ động thị uy, lửa giận bị cướp lão bà càng thiêu đốt hừng hực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.