Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 466: Chương 466: Đáng yêu tiểu thú




Hôm nay vì quá bận nên đám da thú này bọn họ mới chỉ tùy tiện xem qua đã đặt ở bên cạnh. Bọn họ trước đem ra rượu ngon sáu trăm năm các chủ yêu cầu, giao cho phục vụ xong mới đưa da thú vào trong khố phòng.

Cửa khố phòng chẳng phải cửa bình thường mà là một cấm chế hình vuông che kín pháp văn. Cái sọt bị ném qua, tự nó sẽ rơi vào trong đó. Lúc bọn họ muốn lấy thứ gì thì chỉ cần cầm ngọc giản dán lên pháp văn, dùng thần thức rót vào trong đó là có thể lập tức tìm được thứ mình muốn, thật sự rất tiện lợi.

Kim Phi Dao theo cái sọt tiến vào khố phòng, cảm thấy chung quanh nhất thời đen sì, cơ hồ không thấy rõ năm ngón tay. Tuy nhiên, hiện tại nàng đã là Hóa Thần kỳ, mắt rất tinh, không có ánh sáng cũng có thể nhìn được rõ ràng.

Nàng thò đầu ra nhìn chung quanh, khố phòng này không có sàn, tất cả các thứ đều phập phềnh trôi nổi trong không khí, hơn nữa diện tích còn khá lớn, trong cả không gian đen ngòm toàn là hàng hóa giống như không có giới hạn vậy.

“Thiết Hồn mộc trông như thế nào vậy?” Kim Phi Dao nhảy ra khỏi sọt, bay tới bay lui giữa các thứ hàng hóa để tìm Thiết Hồn mộc. Nhưng lúc này nàng mới phát hiện, bản thân căn bản không hỏi Hùng ca xem Thiết Hồn mộc trông như thế nào, hình như chỉ nói là cao bằng một người, ở đây rất nhiều thứ cao bằng một người, căn bản không biết có phải là thứ kia hay không.

Tuy nhiên, việc này không thể làm khó được Kim Phi Dao, nàng phun ra một cái túi càn khôn, hóa thành hình người rồi bắt đầu sờ soạng hàng hóa. Nàng chọn những thứ to mà sờ, mặc kệ đó là thứ gì, cứ đụng vào là ném vào túi càn khôn, Thiết Hồn mộc không thể bỏ vào túi càn khôn, chỉ cần có thứ nào không ném vào được thì chính là nó.

Sợ những thứ mình lấy vừa khéo là thứ Bách Hoan các cần dùng, động tác nàng phi thường nhanh, các thứ đồ bị nàng ném vào túi càn khôn như vũ bão. Đột nhiên, lúc nàng sờ tới một khúc gỗ đen sì sì, bộ dáng tầm thường vô cùng lại lạnh như băng thì túi càn khôn bỗng mất đi hiệu lực, khúc gỗ này không thể tiến vào túi càn khôn.

“Chính là nó!” Kim Phi Dao vui sướng, rốt cục cũng bị nàng tìm thấy, thứ này chính là Thiết Hồn mộc.

Nàng tạm thời lôi kéo Thiết Hồn mộc, bắt đầu thu dọn các thứ khác trong khố phòng. Lúc này nàng chỉ chọn những thứ nhỏ để lấy, theo nàng thì thứ gì thể tích càng lớn lại càng không đáng giá, các thứ đáng giá sao có thể nhiều, vậy cho nên cứ cầm thứ bé là cam đoan kiếm bộn.

Bên trong khố phòng ngoài các loại linh thảo, da xương thú, tài liệu luyện khí thì còn có không ít đồ ăn. Đoạt hơn nửa khố phòng, pháp văn ở lối vào khố phòng đột nhiên lóe lên, Kim Phi Dao nhanh chóng cất túi càn khôn, thân mình run lên một cái, một lần nữa hóa thành Thao Thiết.

Tuy nhiên, Thao Thiết lần này không hề nhỏ, cao chừng năm người, nó há cái miệng rộng nuốt hết khúc Thiết Hồn mộc vào bụng. Vừa vào trong bụng, nàng liền dùng linh lực bao vây Thiết Hồn mộc lại, như vậy có thể tránh cho Thiết Hồn mộc bị dịch vị cường đại vô cùng của nàng tiêu hóa mất.

Hóa ra cách nàng nghĩ ra chính là cách này, giấu đồ ở trong bụng. Thiết Hồn mộc không thể cất vào túi càn khôn không có nghĩa là nó không thể bị ăn, nàng lợi dụng bụng để giữ Thiết Hồn mộc, thật đúng là một biện pháp cực kỳ tiện lợi.

Sau đó, thân hình nàng co rút lại, lần nữa biến tành tiểu Thao Thiết bé bằng hai bàn tay, hướng về phía pháp văn đang sáng lên để chạy ra ngoài. Lúc đi ngang qua một đống đồ ăn, Kim Phi Dao ha ha cười cười, há mồm cắn một miếng thịt.

Trương Cảnh Thành đang đứng trước pháp văn, định lấy hai gốc Lưỡng Chu thảo năm trăm năm cho phòng luyện đan. Phòng Luyện đan vốn có trữ hàng nhưng ở đó chỉ có linh thảo từ ba trăm năm trở xuống, những loại thảo dược tốt như thế này lúc cần dùng phải tới khố phòng để lấy.

Hắn đặt ngọc giản lên pháp văn, rót thần thức vào trong định lấy linh thảo. Đột nhiên, hắn thấy pháp văn sáng mạnh lên, một con linh thú đầy lông rậm màu đen be bé chui ra từ khố phòng, miệng nó ngầm một miếng thịt, nó ư ử lên một tiếng rồi rơi xuống đất. Sau đó, nó chớp mắt nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Bên trong khố phòng lại có vật sống sao? Trương Cảnh Thành ngây ngẩn cả người, hắn trông coi khố phòng đã hơn hai trăm năm, chưa từng thấy trong khố phòng để vật sống, vậy con linh thú này ở đâu ra? Chẳng lẽ là người nhiều tay loạn, nó xen lẫn trong đám hàng hóa tiến vào khố phòng? Lại còn ăn trộm miếng thịt, chẳng lẽ bị nhốt trong đó mấy ngày nên đói bụng?

Vì đó chỉ là một con linh thú nho nhỏ, chẳng phải người sống cho nên nhất thời Trương Cảnh Thành không nghĩ đến hướng trộm cắp, chỉ nghĩ rằng đó là một con linh thú bình thường, tuy có nghi hoặc nhưng cũng không làm to chuyện ra.

Chỉ là một tiểu linh thú thôi, cùng lắm là gặm nhấm vài thứ bên trong, không biết là linh thú của ai, điều tra tổn thất xong sẽ bắt chủ nhân nó tới đền. Trương Cảnh Thành nghĩ như vậy, thần thức lần nữa tiến vào trong khố phòng muốn lấy linh thảo đồng thời xem xét xem có thứ gì bị nó cắn không.

Nhưng nhìn vào khố phòng hắn liền ngây dại, còn lấy linh thảo gì nữa, khắp cả khố phòng không có một nửa cọng linh thảo, chỉ còn lại một ít thịt thú và đồ ăn không đáng giá tiền, các thứ khác bao gồm tài liệu luyện đan, luyện khí, cộng thêm đan dược thành phẩm đều đã biến mất không còn một mảnh.

Trố mắt nhìn, Trương Cảnh Thành bừng tỉnh, con linh thú lúc nãy tưởng chừng như chỉ trộm thịt kỳ thực là trộm cả khố phòng. Mặc kệ lý luận này có hợp lý hay không, hắn quay đầu hô lớn: “Mau đuổi theo, bắt con linh thú vừa rồi lại, khố phòng bị trộm!”

Một quản sự khác tên Lý Mộc cũng có mặt, nhưng lúc đó hắn cũng chỉ trơ mắt nhìn linh thú chạy trốn, còn cảm thấy con linh thú này rất lạ, chưa từng thấy bao giờ, đang suy nghĩ xem là loại linh thú gì. Nghe thấy Trương Cảnh Thành quát to, hắn kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Khố phòng bị trộm?”

“Ngươi tự nhìn đi. Mấy người các ngươi mau đi theo ta, nhất định phải tìm con yêu thú kia về.” Trương Cảnh Thành nói với hắn một tiếng rồi gọi những người phục vụ đang có mặt ở đó, vội vã chạy ra ngoài.

Lý Mộc mau chóng lấy ngọc giản của mình ra, dán lên pháp văn, vừa nhìn cũng sợ hãi vô cùng, khố phòng quả thực đã bị người ta quét sạch, chỉ còn lại một chút rác. Đây là khố phòng công cộng của Bách Hoan các, ngoài linh thạch thì tất cả các thứ khác đều ở bên trong. Nếu không thể tìm lại các thứ đó thì các chủ còn không đánh chết mấy người bọn họ?

Chuyện này không thể giấu diếm được, kể cả bọn họ muốn giấu diếm cũng không làm nên chuyện gì, bởi vì chỉ riêng ba người bọn họ thì không thể đền nổi. Đầu óc Lý Mộc mau chóng chuyển động, rốt cục có phải do linh thú vừa rồi không? Nếu là nó, nhỏ như vậy làm sao có thể mang đi nhiều thứ như thế? Nếu không phải là nó thì khố phòng làm sao có thể có ngoại nhân tiến vào, còn có thể mang bao nhiêu thứ đi trước mặt mọi người?

Nghĩ đến tính khí của các chủ, Lý Mộc khiếp đảm. Nếu không tìm được đồ về, lại nói với các chủ là khố phòng bị một con linh thú to hai bàn tay trộm thì các chủ sẽ tin sao? Kể cả có tin thì chẳng lẽ sẽ không cảm thấy ba người bọn họ đều là phế vật, để cho một con tiểu linh thú khoắng sạch khố phòng ngay trước mắt, vậy còn không phải là tìm chết?

Sử Như cũng nghe được động tĩnh, bỏ Lâm Kiều Nguyệt đáng ghét lại để chạy vào, hỏi han Lý Mộc xong, đầu óc như to ra.

“Ta sẽ đi bẩm báo các chủ.” Phản ứng đầu tiên của Sử Như là đi tìm các chủ, chuyện này không thể giấu diếm được, nếu bẩm báo kịp thì có khi chỉ bị đánh một chút, nếu dây dưa kéo dài thì khó nói sẽ làm các chủ càng thêm tức giận, đương trường đánh chết cũng có khả năng.

Hắn ném Lý Mộc lại, vội vàng đi tìm các chủ. Lý Mộc sau một lúc do dự thì chạy về phòng mình, thu thập đồ đạc rồi chạy khỏi Bách Hoan các. Chuyện này không liên quan đến hắn nhưng tổn thất quả thật thảm trọng, các chủ tất sẽ trách tội bọn họ, không bằng nhân lúc này mau chóng đào tẩu, tìm một chỗ ẩn nấp mấy trăm năm.

Ba gã quản sự, một người đuổi một người trốn một người đi bẩm báo, động tác vô cùng nhanh chóng.

Lúc Trương Cảnh Thành đuổi theo ra đã bị chậm, trên hành lang căn bản không có thân ảnh con linh thú. Hắn không khách khí lôi kéo những người trên hành lang, hổn hển quát: “Có nhìn thấy một con linh thú lông đen chạy qua không?”

Những người bị hỏi đều vẻ mặt mờ mịt, linh thú lông đen gì chứ, căn bản chưa từng thấy, bọn họ ào ào lắc đầu. Trương Cảnh Thành đẩy những người này ra, vội vàng ra lệnh: “Lập tức thông tri tới khống thuyền thất, mở toàn bộ cấm chế thuyền, không để bất kỳ ai chạy thoát, ngay cả một con chim cũng không được phép rời đi.” Lập tức, có người vội vã chạy tới khống thuyền thất, những người khác tiếp tục tìm kiếm chung quanh.

Bọn họ tìm kiếm Kim Phi Dao khắp nơi, còn Kim Phi Dao sau khi chạy ra gian ngoài của khố phòng liền giấu thịt thú, dán Ẩn Thân phù lên người, nghênh ngang chạy mất.

Nàng vốn định chạy về phòng nhưng sau khi suy nghĩ liền quyết định vòng đến phòng ca múa đông người nhất trên thuyền. Thiết Hồn mộc đã tới tay, giờ phải đưa Hùng Thiên Khôn và Hoa Uyển Ti rời khỏi Bách Hoan các, nếu không hai người bọn họ sẽ bị tên Nhâm Ngân kia thải bổ, đến lúc đó phát hiện Hoa Uyển Ti không thể dùng, khó nói sẽ thẹn quá hóa giận mà chụp nàng thành toái khối, Hùng Thiên Khôn thì càng khó đảm bảo, có lẽ sáng mai đã thành thây khô.

Trộm khố phòng chỉ làm cho các chủ Bách Hoan các tức giận chứ không thể gây ảnh hưởng gì đến Nhâm Ngân. Có lẽ các chủ còn vì đã kinh ưu Nhâm Ngân, cảm thấy phá hỏng tâm tình của hắn mà có thể ép buộc Hùng ca bồi Nhâm Ngân. Nếu thế thì khác nào nàng tự đào hố rồi đẩy Hùng ca vào.

Nàng muốn nhân lúc hỗn loạn này mau chóng xuất hiện ở chỗ đông người, Hoa Uyển Ti và nàng cùng một hội, tạm thời không thể để các chủ hoài nghi đến mình.

Vì thế, nàng nhanh chóng đi tới phòng ca múa, nơi này chuyên để xem các tiên tử khiêu vũ, ăn cơm hưởng thụ, bởi vậy mà bàn nhiều người cũng nhiều, đương nhiên không thiếu kẻ say xỉn. Đảo mắt qua đám bàn, Kim Phi Dao nhìn thấy ở một bàn có gã tu sĩ Kết Đan hậu kỳ đã uống không ít, trên bàn lăn lóc những bình rượu rỗng.

Hắn đang hưng phấn hô lên với nhóm tiên tử ăn mặc mát mẻ trên đài, bộ dáng sắc cấp công tâm, thật đáng khinh, hành vi như vậy chẳng khác nào cầm thú. Kim Phi Dao liếc nhìn hắn một cái rồi chui vào gầm bàn hắn.

Các bàn đều có trải khăn hoa lệ, Kim Phi Dao chui vào trong liền khôi phục hình người, vén khăn trải bàn chui ra. Tu sĩ kia không ngờ dưới bàn mình lại có một nữ nhân, tuy không phải là diện mạo như thiên tiên nhưng có còn hơn không, bởi vậy hắn không để ý tu vi đối phương đã thò tay ra định kéo Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao ha ha cười, ngồi xuống cạnh hắn, nâng khuỷu tay huých mạnh vào dạ dày hắn, đánh cho người này không nói được nửa lời. Động tác nàng rất nhẹ, người khác nhìn vào lại tưởng là bọn họ đang vui đùa mà không chú ý đến. Sau đó, Kim Phi Dao làm bộ muốn kéo quan ngọc trên đầu hắn, ra một đòn vào đầu làm hắn trực tiếp ngã xuống bàn.

Làm cho người nằm sấp dưới bàn xong, bày ra bộ dáng thắng tửu lượng, Kim Phi Dao cầm một ly rượu không lên, rót rượu vào uống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.