Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 557: Chương 557: Đến Mức Này Sao




“Long Các quả nhiên không giống bình thường, ban ngày trông cũng đẹp y như buổi tối.” Kim Phi Dao đứng ở cửa Long Các, ngẩng đầu nhìn phòng ốc cao cao, cảm thán nói.

Mập Mạp chậc lưỡi, nhìn quanh mọi chỗ, cũng gật đầu đáp: “Ở cửa ít người hơn càng làm hiện ra vẻ đẹp của Long Các, cao, tráng, tinh!”

“Ít nói vô nghĩa, các ngươi mau đi đi.” ở cửa Long Các có không ít nam nhân đang đứng, người người đều mi thanh mục tú, khí chất tốt, chỉ là bộ dạng quá hòa nhã. Lúc này mọi người đều mang vẻ mặt tức giận, phi thường ghét bỏ trừng mắt với mấy người Kim Phi Dao.

“Hừ, hung cái gì mà hung, là Nhâm Hiên Chi mời ta tới ở, nếu không ta cũng không đến. Long Các cái gì chứ, có gì đặc biệt hơn người đâu.” Kim Phi Dao không phục hừ hừ, những người này đúng là không có chút lễ phép nào.

Nhâm Hiên Chi đứng cùng chỗ với bọn họ, mặt không biểu cảm ngẩng đầu nhìn Long Các. Long Các cao hai mươi tầng hiện tại giống như cái cây bị sâu cắn, đông một miếng tây một miếng, mất đi rất nhiều chỗ. Cẩn thận đếm thì có tới sáu chỗ. Chỗ nào cũng hủy diệt ít nhất hai tầng lâu, giờ đây Long Các thoạt nhìn giống như một bộ hài cốt, mỗi khi có gió thổi qua còn có thể rào rào rơi xuống gỗ vụn.

“Kỳ thực cũng là do phòng ở của các ngươi không chắc chắn. Sao không dùng tài liệu pháp bảo luyện mà lại dùng nhà lầu phổ thông chứ, thật sự quá làm người ta thất vọng.” bên tai còn truyền đến tiếng nói của Kim Phi Dao, Nhâm Hiên Chi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía người nhà của mình. Những đường huynh đệ và các trưởng bối đang trợn mắt nhìn hắn, nhất là nhị thúc, lúc đó hắn đang song tu, trực tiếp bị nổ cho cả hai văng ra đường, thật là chật vật không chịu nổi.

Hắn thật sự không ngờ Kim Phi Dao vừa vào ở Long Các được hai ngày liền làm nổ một cái lò luyện đan. Nghĩ rằng đó là do nàng mang đến, cũng không thể quá mức tính toán chuyện này nên hắn đã đổi chỗ ở cho nàng, ai ngờ nàng lại ra ngoài mua vài cái lò luyện đan về, liên tiếp làm nổ. Đã Hóa Thần trung kỳ rồi, sao trình độ luyện đan lại kém cỏi đến thế chứ. Kể cả là Trúc Cơ kỳ cũng không thể làm ra loại chuyện này nha.

“Nhâm huynh, giờ phải làm sao?” Kim Phi Dao bị người Nhậm gia đuổi ra khỏi Long Các, đối phương dù chết cũng không chịu cho nàng ở, bởi vì các vụ nổ mạnh xảy ra quá nhiều, các nữ tu sĩ xếp hàng ngoài cửa đều bị dọa chạy. Hiện tại Long Các không có nửa người đứng chờ, đúng là một lần thanh tĩnh trăm năm khó có được.

Thấy Kim Phi Dao còn không biết xấu hổ hỏi hắn phải làm sao, Nhâm Hiên Chi quả thực hết chỗ nói nổi. Hắn nhìn Kim Phi Dao, lại nhìn Hoa Uyển Ti, một bụng bất đắc dĩ, đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu mà.

Lắc đầu, hắn không thể không nói: “Kim đạo hữu, ngươi cũng quá khoa trương, lại biến Long Các thành dạng này. Các đã bị hủy thế rồi, có ở lại cũng không tốt, không bằng tự ngươi đi tìm một chỗ đi. Uyển Ti, nếu nàng không có chỗ nào để đi thì có thể tiếp tục ở lại, ngươi thì ta cũng bất lực.”

“Nghĩ tốt đẹp nhỉ! Dù sao nơi này của ngươi cũng quá ầm ĩ, hơn nữa lại không vững chắc, ta đi tìm chỗ khác ở.” Kim Phi Dao hừ hừ, không cho ở thì thôi, cũng đâu phải nàng không có chỗ nào để ở, vì thế liền mang theo Hoa Uyển Ti và Mập Mạp, vỗ mông chạy lấy người.

Thấy nàng không có chút áy náy, Nhâm Hiên Chi tức không chỗ phát, hắn còn chưa bắt nàng bồi thường tổn thất mà nàng còn chê Long Các không vững chắc. Nhưng Hoa Uyển Ti cũng muốn đi theo Kim Phi Dao, hắn liền hô lên với ba người vừa rời đi: “Uyển Ti, ta sẽ liên lạc với ngươi.”

“Hả?” Kim Phi Dao dừng chân, ngạc nhiên nhìn hắn, còn Hoa Uyển Ti thì cười cười gật đầu.

Trên đường đi, Kim Phi Dao càng nghĩ càng thấy không thích hợp, Uyển Ti và Nhâm Hiên Chi định làm gì? Tựa hồ biết nàng đang nghĩ gì, Hoa Uyển Ti liền nói: “Ta và hắn chơi thân cho nên đã hẹn nếu không có việc gì thì liên lạc, nói chuyện phiếm với nhau.”

“Các ngươi tán gẫu những gì?” Kim Phi Dao tò mò hỏi.

“Phong hoa tuyết nguyệt, đều là những chuyện mà tiểu hài tử như ngươi không hiểu được. Có đôi khi nói chỗ nào phong cảnh đẹp, đôi khi lại nói nhàn thoại giết thời gian. Hắn đúng là một nam nhân không tồi, rất hợp khẩu vị của ta.” Hoa Uyển Ti cười nói.

Kim Phi Dao dừng một chút, có chút không thể tin được nói: “Ngươi muốn song tu cùng hắn?”

“Tu cái gì? Ta không có cái kia, chẳng qua chỉ là nói chuyện tâm tình thôi. Chỉ thế thôi, hắn hiện tại cũng không có nhiều tâm tư, cũng chỉ muốn tâm sự.” Hoa Uyển Ti bật cười, Phi Dao lại nghĩ đến chỗ nào rồi.

“Hai kẻ thích song tu lại cả ngày tâm sự, thật không biết các ngươi cả ngày làm gì. Ta mặc kệ các ngươi, nếu ngươi có rảnh thì hỏi giúp ta một chút xem vì sao cả nhà bọn họ đều là Cùng Kỳ.” Kim Phi Dao không lý giải nổi, nhếch miệng bỏ qua, dặn dò Hoa Uyển Ti hỏi thăm giúp mình.

Hoa Uyển Ti hé miệng cười nói: “Vào đêm chúng ta tới Long Các hắn đã nói với ta, ta còn không biết chuyện này, là hắn chủ động nói. Thật sự là một người chân thành, hoàn toàn không cần người khác phải hỏi.”

“Đó là bởi vì là ngươi, đổi thành ta xem, chắc chắn hắn không nhổ ra một chữ. Bộ dạng xinh đẹp đúng là chiếm tiện nghi, tu luyện mấy trăm năm cũng vẫn chỉ trông mặt mà bắt hình dong, thế giới này không cứu nổi nữa rồi.” Kim Phi Dao bẹt bẹt miệng, có chút bất mãn, tên Nhâm Hiên Chi này quá đáng ghét, có thể giống người xấu một chút được không chứ. Rõ ràng là gia hỏa lấy việc xúi giục người khác làm chuyện xấu làm vui vậy mà lại cố tình càng nhìn càng giống người tốt.“Hắn nói tổ tiên bọn họ chính là Cùng Kỳ, lúc đó thích một nữ tu sĩ Nhân tộc, sinh ra một tiểu hài tử có huyết mạch mãnh thú. Bọn họ theo họ mẹ, không biết có phải vì huyết mạch Cùng Kỳ hay không mà không thể sinh được nữ nhi. Hơn nữa còn có công pháp song tu tổ truyền, đời đời đều là sắc lang. Người trong tộc bọn họ chỉ cần đến Kết Đan kỳ thì cơ hồ người người đều có thể dẫn huyết mạch Cùng Kỳ trong người, khi đó là có thể tu luyện công pháp song tu.” Hoa Uyển Ti giải thích ngắn gọn cho Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao như đăm chiêu gật đầu: “Hóa ra là nhân thú, không giống ta, hoàn toàn không liên quan gì đến thực hồn.”

Nghe nàng nói như vậy, Hoa Uyển Ti liền cười: “Lúc đó hắn nói nếu ta nói với ngươi, chắc chắn ngươi sẽ nói lời này, không ngờ lại đúng vậy. Hắn bảo ta chuyển lời cho ngươi, nhân yêu nói nhân thú, bên tám lạng bên nửa cân.”

Kim Phi Dao sửng sốt, nhất thời bất mãn: “Vậy mà ngươi lại giúp hắn nói ta!”

“Ha ha ha ha, ai bảo hai ngươi đều là đầu đất.” Hoa Uyển Ti nở nụ cười.

Vốn định ăn không ngồi rồi ở Nhậm gia nhưng không ngờ mới tới được ba ngày đã phá hủy nhà của người ta, nàng chỉ có thể tự mình đi tìm chỗ ở khác. Đan lô cứ nổ, Kim Phi Dao cảm thấy chỉ có thể ở ngoài hoang dã, khỏi phải nổ tan cả phòng của mình. Vì thế, nàng liền tới trấn Liễu Khê tìm một chỗ đất trống, ném Linh Lung lâu lên nền cỏ mà ở.

Bởi vì Thần giới này có chút đặc thù, Kim Phi Dao đoán Bạch Giản Trúc vừa tỉnh lại chắc chắn sẽ được người Đông Ngọc Hoàng phái đón đi, làm sao bọn họ có thể để đệ tử ở lại một nơi toàn là hoa lâu được. Vì thế, nàng ở lại đây là tốt nhất. Hơn nữa, vì những người song tu phải đưa lễ vật cho đối phương cho nên việc buôn bán ở nơi này phi thường phồn vinh, cơ hồ khắp đường cái ngoài hoa lâu ra thì chính là các vật sở.

Tu sĩ mang các thứ trong tay đến vật sở, đổi lấy các vật phẩm tương đối có mặt mũi, sau đó tặng cho đối tượng song tu. Tu sĩ thu được lễ vật nếu cảm thấy hữu dụng thì giữ lại, thấy không hữu dụng thì lại mang tới vật sở đổi lấy thứ mình cần. Thường xuyên qua lại như vậy, chỉ riêng việc ăn chênh lệch đã đủ làm cho những vật sở ở đây kiếm bộn.

Hơn nữa, các vật sở này cơ hồ thứ gì cũng thu, lớn thì pháp bảo, nhỏ thì một khối linh thạch hạ phẩm, không lo không xử lý được đồ.

Kim Phi Dao xử lý hết các thứ kiếm được ở Thiên Đỉnh Thần giới, sau đó đổi được không ít hạt giống và linh thạch. Thấy nơi đây thứ gì cũng đầy đủ, mua bán tiện lợi, nàng không muốn rời đi, càng không nói tới chuyện nơi này còn có Thế Đạo Kinh, đến lúc thật sự không có linh thạch dùng thì có thể đi vài vòng.

Thế Đạo Kinh vô cùng bất mãn với thái độ công tác tản mạn của nàng, nhưng theo tin tức mà Bố Tự Du và Yêu tộc bên kia cung cấp thì nàng đã danh chính ngôn thuận là bệ hạ Yêu tộc. Tuy không có thế lực nhưng thân phận vẫn còn đó, vì thế bọn họ chỉ đành phải nhắm một con mắt mở một mắt với nàng. Hơn nữa, chỉ cần có bệ hạ Yêu tộc làm công trong Thế Đạo Kinh thì sau này Thế Đạo Kinh có thể có thêm quan hệ với Yêu tộc, thế nên cơ hồ hoàn toàn phóng túng nàng, dù sao không làm việc thì không phát tiền công, cùng lắm chỉ cho nàng đọc một phần Thế Đạo Kinh miễn phí thôi.

Ở nơi chim hót hoa thơm cách hồ Hoa Khê không xa lắm này, Kim Phi Dao bắt đầu quá trình luyện nấu nướng. Cũng không biết nàng nghĩ thế nào mà lại muốn dùng lò luyện đan để nấu đồ ăn. Hoặc là vì thực thần có nói phải tan hợp toàn bộ linh khí trong nguyên liệu nấu ăn vào nhau nhưng lại không thể để tiêu hao ra ngoài, lúc đó hắn lại mang luyện đan ra làm ví dụ cho nên Kim Phi Dao liền nghĩ phải xử lý nguyên liệu nấu ăn giống như luyện đan.

Trước hết không nói đến khẩu vị, chỉ riêng việc nàng cưỡng chế toàn bộ linh khí của nguyên liệu nấu ăn ở trong đan lô, lại dùng linh lực Hóa Thần kỳ bao lây lại, không để linh khí chạy trốn là cả lò luyện đan đã trở thành một thứ phi thường nguy hiểm rồi. Chỉ cần linh khí hơi sai lệch là toàn bộ đan lô sẽ nổ thành mảnh nhỏ.

Bên bờ hồ Hoa Khê xinh đẹp hữu tình cứ hai, ba ngày lại nghe thấy tiếng nổ đinh tai nhức óc, có khi còn nghe cả tiếng kêu thảm thiết, nghe nói là có tu sĩ bị nổ bay. Tiếng nổ này còn không cố định, khi thì vang lên ban ngày, lúc lại vào buổi tối, nhất là vào buổi tối khi mọi người đang du hồ, đang tình nồng ý đậm tương thân tương ái mà lại đột nhiên nổ một tiếng thì nghiêm trọng phá hủy mỹ cảm.

Hoa Uyển Ti và Mập Mạp thật sự không thể chịu được Kim Phi Dao, tuy rằng việc kiên trì không bỏ cuộc với công việc là chuyện tốt nhưng chẳng lẽ không thể động não một cái? Cứ lấy lò luyện đan ra để trút giận thì có ích lợi gì? Mấy mấy tháng trôi qua mà nàng đã làm nổ một trăm ba mươi mốt cái lò luyện đan, các loại chất liệu đều đã bị nàng ép buộc một lượt.

Bờ hồ vốn đầy cỏ xanh cũng vì hơn một trăm vụ nổ này mà trong phạm vi năm dặm không khác Hoàng Tuyền Linh giới là mấy.

Toàn bộ Thủy Tạ Thần giới lan truyền một tin tức, có một tu sĩ Hóa Thần trung kỳ dựa vào song tu để tiến giai đang học luyện đan, luyện một lần nổ một lần. Nghe nói nàng là người trong danh môn đại phái, mới Trúc Cơ kỳ đã bị đưa tới nơi này, hao phí vô số linh thạch và bảo vật, ngủ hết một vòng người nhà Nhậm gia cho nên mới trong thời gian ngắn tiến giai đến Hóa Thần trung kỳ.

Nhưng vì tu vi do linh thạch mua được cho nên cái gì cũng không biết, luyện một lò đan cũng nổ thành như vậy, dẫn tới việc vô số tu sĩ phải nai lưng kiếm linh thạch phi thường oán giận, loại người có tiền quả thực quá đáng ghét.

Kim Phi Dao rất ngạc nhiên khi nghe được lời đồn đại này, bảo Mập Mạp đi hỏi thăm mới biết được, sở dĩ có chuyện như vậy là vì nàng đã vào Long Các ở mấy ngày, lại làm nổ Long Các cho nên một truyền mười, mười truyền trăm, nàng trở thành kẻ có tiền có thế, ngay cả Nhậm gia cũng không có cách nào với nàng, đành phải để nàng thải bổ, trở thành ác nữ tu vi Hóa Thần kỳ.

“Đều là thứ loạn thất bát tao gì vậy chứ!” Kim Phi Dao đúng là hết chỗ nói nổi, bản thân chỉ nấu cơm thôi, có đến mức phải như vậy không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.