Đó là một nữ tử có khuôn mặt bầu bĩnh, thoạt nhìn không quá mười tám
tuổi, tu vi lại đã Hóa Thần hậu kỳ. Châu sai đầy đầu, y phục rực rỡ,
trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy cảm giác mềm mại.
Hóa ra Lang đại nhân thích nữ nhân như vậy! Kim Phi Dao bất giác gật gật đầu, người này thích vẻ trẻ con.
“Tại hạ Long Kế Tường của Tân Long môn, chúc Liễu tiên tử thọ ngang thiên
địa.” thiếu môn chủ tiến lên hành lễ, tay khẽ phất, để hai gã trưởng lão phía sau đem cái lồng ra, sau đó lấy thọ lễ trong túi càn khôn ra luôn. Bên cạnh đã sớm có người cầm khay đứng chờ, cứ một vật lấy ra là có một người mang đi, cưỡi ngựa xem hoa hết sức.
Thấy những bảo vật đó
đi ngang qua trước mặt Liễu Cơ, ngay cả cái gật đầu cũng không có, thiếu môn chủ vội vàng dâng linh thú lên, “Nghe nói tiên tử thích linh thú,
ta cố ý tìm đến hai linh thú, mời tiên tử xem qua.”
Kim Phi Dao
và Lạc Tiên Hồ được đưa lên, Liễu Cơ hơi nâng mắt. Lạc Tiên hồ tuy hiếm
nhưng cũng không phải không có, trong Phong Lương cung của nàng cũng có
ba con. Lúc ánh mắt nàng dừng lại trên người Kim Phi Dao thì dừng một
chút, hỏi: “Con linh thú này vì sao lại bị dọa thành như vậy? Ngươi khi
dễ nó?”
Long Kế Tường không hiểu, vội cúi đầu nhìn, phát hiện Hắc Ô thú trong lồng không biết bị cái gì dọa mà rúc vào một xó, ôm đầu co
thành một cục. Hắn nhất thời hoảng hốt, kẻ này bình thường cái gì cũng
không sợ, còn lên bàn tranh ăn, làm sao giờ lại dùng chiêu này? Không
phải là chung quanh hơi đông người thôi sao, sao lại bị dọa thành như
vậy?
“Loại thú không biết tên này mà ngươi cũng dám hiến cho ta,
không có chút đáng yêu nào, chỉ là một con thú lông đen bẩn thỉu. Không
phải là ngươi cố ý làm ta mất mặt trước mọi người đó chứ? Muốn tìm cái
chết sao?” Liễu Cơ mở miệng liền muốn giết người, dọa thiếu môn chủ sợ
hãi.
Thế lực sau lưng Liễu Cơ hắn không thể đắc tội, liền rầm một tiếng quỳ xuống, vội vã giải thích: “Tiên tử hiểu lầm rồi, nó không
phải là thứ không biết tên, nó là linh thú rất trân quý, tên là Hắc Ô
thú, phi thường thông nhân tính, ở Vạn Thú sơn trang đã ra giá đến một
trăm bảy mươi sáu vạn linh thạch trung phẩm, tuyệt đối không phải là dã
thú ven đường.”
“Một trăm bảy mươi sáu vạn? Ta cho ngươi hai trăm vạn, ngươi có thể chết được rồi.” Liễu Cơ mở miệng trực tiếp đòi mạng
Long Kế Tường giống như vứt đi một bộ quần áo cũ vậy.
“Tiên tử, hãy khoan động thủ.” Đúng lúc này, Lang đại nhân ngồi một bên đột nhiên mở miệng.
Liễu Cơ nhìn hắn hỏi: “Lang đại nhân có chuyện gì?”
“Loại Hắc Ô thú này ta đã thấy, số lượng trên đời không nhiều lắm, quả thật
phi thường thông nhân tính, linh thú bình thường cũng không có ý tứ bằng nó.” Lang đại nhân nhàn nhạt nói.
“A? Nhưng ngươi nhìn bộ dáng
của nó đi, sợ hãi rụt rè, không hề có chút đáng yêu nào. Ta không hề có
chút ác ý nào, nếu nó thực sự thông nhân tính thì sao còn bị dọa thành
như vậy? Hẳn là hàng giả rồi.” Liễu Cơ nhíu mày nhìn chằm chằm vào lồng, phát hiện con Hắc Ô thú này lùi càng sâu.
“Ta nghĩ là nó sợ ta.” Lang đại nhân đặt tay lên tay vịn ghế, liếc mắt nhìn Liễu Cơ một cái.
Liễu Cơ nhất thời cảm thấy lạnh cả người. Đây đã là lần thứ hai rồi. Nàng đã gặp rất nhiều tu sĩ nhưng chỉ có nam nhân Ma tộc này là dám không kiêng nể gì dùng uy áp trước mặt nàng. Chẳng lẽ quý tộc Ma tộc đều như vậy,
không để người khác trong mắt?
“Cũng có khả năng, lần đầu tiên ta nhìn thấy Lang đại nhân cũng bị dọa. Vậy phải làm thế nào mới chứng
minh được đây thật sự là Hắc Ô thú? Nó cứ co lại như vậy, ngay cả bộ
dáng cũng không rõ lắm.” Liễu Cơ hé miệng cười, nhẹ tay ngăn lại, những
người định kéo Long Kế Tường đi liền lui lại.
“Có lẽ đổi vị trí đi thì nó sẽ không sợ.” Lang đại nhân nhàn nhạt nói một câu, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên tay vịn.
Đại cuồng vọng! Liễu Cơ phi thường muốn trở mặt, nếu không phải nể thân
phận của ngươi thì ta đã không mời ngươi ngồi chung thủ tọa với ta,
chẳng lẽ bây giờ còn muốn đuổi ta xuống ghế phụ hay sao? Đây là thọ yến
của ta, ngươi là một kẻ đến chúc thọ lại muốn lớn tiếng đoạt chủ, không
coi Nhật Nguyệt môn chúng ta vào mắt sao?
Liễu Cơ quay đầu cười:
“Lang đại nhân, cha nuôi ta lần trước tới có đề cập đến ngươi. Nói Lang
đại nhân trẻ tuổi như vậy đã sắp vào Thần Lão Tịch, có thể nói là một
thế hệ tuấn tài.”
“Thần lão vị còn chưa định, hơn nữa lo lắng
việc thế tục vẫn không bằng khoái ý ân cừu.” Lang đại nhân căn bản không hề giảm bớt khí thế mà còn bỏ thêm vài phần, khiến cho không khí cơ hồ
lạnh đi.
Âm thầm cắn răng, Liễu Cơ đột nhiên đứng lên, đi xuống
phía dưới, “Người đâu, mang ghế tới cho ta.” Khiến người ta phải bất
ngờ, nàng lại thật sự đứng lên đi xuống, tặng vị trí của mình cho người
đến chúc thọ là Lang đại nhân.
Sau khi ngồi xuống, Liễu Cơ tươi
cười khả cúc nhìn Long Kế Tường, chậm rãi nói: “Nếu Hắc Ô thú không
giống như lời ngươi nói thì ngươi và người ngươi đưa tới sẽ lập tức phải chết, Tân Long môn cũng sẽ trong vòng ba ngày bị diệt môn.”
Long Kế Tường không hiểu vì sao sự tình lại biến thành như vậy, bản thân chỉ tới chúc thọ, lại mang theo nhiều bảo vật như thế, vậy tại sao kết quả
lại chỉ vì một con linh thú sợ hãi đã đưa tới họa diệt môn.
Hắn
nhảy dựng lên, ôm cái lồng, vẻ mặt dữ tợn kêu: “Ngươi mau đi ra cho ta,
mau mau làm ra bộ dáng bình thường, nếu không tất cả chúng ta sẽ phải
chết.”
Tất cả mọi người nhìn hắn cầu sinh, mà hy vọng của hắn chính là con Hắc Ô thú đang ôm đầu trong lồng kia.
Kim Phi Dao mặc kệ Long Kế Tường, không hề muốn động đậy, cả đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là trốn hay không trốn. Vận mệnh Tân Long môn gì đó nàng
không có hứng thú. Nếu không trốn thì chắc chắn sẽ bị Lang đại nhân
ngược đãi, có phải sẽ bị lột da làm áo khoác không? Nếu đào tẩu, tám
phần là không trốn thoát lòng bàn tay hắn, bị bắt về có khả năng không
chỉ làm áo khoác thôi đâu. Nhưng đào tẩu còn có một thành hy vọng, không trốn đi mà ra vẻ đáng yêu thì có nhặt lại được mạng không?
Nói
đến nói đi cũng chỉ là cắn hắn một cái, chuyện này căn bản không phải là đại sự gì. Có lẽ là ta nghĩ sai rồi, Lang đại nhân kỳ thực là người
tốt, mỗi ngày làm một việc thiện, vừa khéo việc thiện hôm nay còn chưa
làm cho nên có thể thả ta.
Tuy nhiên… loại chuyện này liệu có khả năng không?
Kim Phi Dao rối rắm muốn chết, rốt cục là trốn hay không trốn?
“Một viên Tinh Viên thạch, ngươi làm cho Liễu Cơ kia vui đi.” Đột nhiên,
thanh âm của Lang đại nhân vang lên trong đầu, không ngờ hắn lại truyền
âm tới.
“To bằng nào?” Kim Phi Dao ngẩng phắt đầu, phản xạ có điều kiện hỏi.
Long Kế Tường đang lắc cái lồng, thấy Hắc Ô thú đột nhiên ngẩng đầu lên thì
vội đặt lồng xuống, không tiếng động chỉ chỉ cái lồng, bảo Liễu Cơ nhìn
xem.
Liễu Cơ chỉ cảm thấy người này quá khôi hài, không phải chỉ
là linh thú nâng cái đầu sao, chẳng lẽ hắn cho rằng như vậy là có thể
cứu được mạng?
Bao nhiêu sợ hãi của Kim Phi Dao hoàn toàn bị Tinh Viên thạch đuổi đi hết, không chỉ ngẩng đầu lên, nàng còn xoay người
đứng thẳng lên, hai chân dựa vào lồng, nhìn Lang đại nhân.
“Bằng quả trứng gà.” Thanh âm hắn lại truyền tới.
“Không phải chỉ là lấy lòng một nữ nhân thôi sao, việc này quá dễ.” Kim Phi
Dao không chút do dự đồng ý, vẫn là Lang đại nhân hào phóng, Tinh Viên
thạch bằng quả trứng gà cũng có thể cho người khác. Sau này dứt khoát
không làm công cho Thế Đạo Kinh nữa, trực tiếp làm việc cho Lang đại
nhân, chưa tới vài năm chắc chắn có thể trở thành tu sĩ giàu có.
“Tốt lắm!” Lang đại nhân cũng sảng khoái đáp: “Sau khi làm nàng vui, nàng sẽ đưa ngươi vào trong cung Phong Lương. Trong cung có một chỗ chứa đội
quân ba nghìn Yêu tộc, ngươi đưa toàn bộ ba nghìn người này ra, sau đó
đến Nại Diệp kiều ở Tuyền Lạc Thần giới tìm ta.”
Mọi người chỉ
nhìn thấy Hắc Ô thú đang vui mừng đột nhiên trầm xuống, mày nhăn nhó suy sụp xuống, vẻ rất khó chịu. Biểu cảm này khiến Liễu Cơ sửng sốt, rồi
khanh khách cười, linh thú này quả nhiên thú vị.
“Yêu cầu này của ngươi quá cao, đội quân gồm ba nghìn Yêu tộc, ngươi bảo ta phải mang đi thế nào? Bảo sao ngươi lại hảo tâm như vậy, hóa ra là vẫn giống như
trước đây, lại muốn gạt ta đi làm cu li. Việc này ta không làm được,
không phải ngươi có rất nhiều giới tử cảnh vực sao? Tự ngươi đi một vòng mang bọn họ đi là được. Hơn nữa, ba nghìn Yêu tộc, ai sẽ thành thành
thật thật đi theo ta?” Kim Phi Dao tức giận đến nghiến răng nghiến lợi,
hắn quả nhiên không phải là người lương thiện, biết vậy thì lúc nãy đã
không đồng ý.
Lang đại nhân không hề gấp, phản ứng của Kim Phi
Dao đã nằm trong dự kiến của hắn: “Ba nghìn người kia là bị bắt đến từ
lúc còn thiếu niên, bị môn chủ Nhật Nguyệt môn đâm Dẫn Hồn châm vào đầu, chuyên dùng để bảo vệ con gái nuôi Liễu Cơ của hắn. Bình thường chỉ
nhận sự khống chế của Liễu Cơ, nếu không có nàng hạ lệnh thì bọn họ chỉ
biết đứng thẳng bất động. Dẫn Hồn châm này chỉ cần cách giới tử cảnh vực thì sẽ không dùng được, cho nên ngươi chỉ cần mang bọn họ đi là Liễu Cơ sẽ không làm gì được.”
“Đại gia à… Giới tử cảnh vực của ta cũng
chỉ có tiểu đảo nổi, ném thứ đó ra sẽ phá nát nhiều thứ nơi này. Kể cả
Liễu Cơ có là kẻ mù cũng có thể nhìn thấy, ai sẽ để ta ném ba nghìn
người vào đó chứ. Không phải ngươi có rất nhiều sao, tự đi làm đi.” Kim
Phi Dao nhăn nhó mặt mày truyền âm, sao mới vài năm không gặp mà Lang
đại nhân đã ngốc đi thế.
Thấy biểu cảm của nàng lại thay đổi, Liễu Cơ lại cười rộ lên, thứ này không phải thông nhân tính mà là khôi hài mới đúng.
Lang đại nhân không vội không chậm nói: “Cho nên môn chủ Nhật Nguyệt môn
cũng lo lắng có người làm như vậy, đã vẽ cấm chú cho bọn họ, để bọn họ
không thể vào được giới tử cảnh vực.”
“…” Kim Phi Dao gục đầu
xuống, bất đắc dĩ lắc lắc, thở dài thật sâu rồi lại ngẩng lên hỏi: “Lang đại nhân, ta biết ta sai rồi, ta không nên cắn ngươi. Nếu ngươi vì
chuyện đó mà ghi hận ta thì ta xin lỗi, cùng lắm thì ngươi cũng cắn lại
ta một cái là được. Ta đã nhận sai rồi, ngươi đừng có đùa giỡn ta nữa.”
“Ta đùa giỡn ngươi lúc nào? Ta nghiêm túc đó. Còn chuyện ngươi cắn ta thì
phải tính riêng.” Lang đại nhân vẫn lạnh nhạt như trước nói.
Kim
Phi Dao rốt cục không nhịn được nữa, trợn tròn mắt lên truyền âm quát:
“Vậy ngươi bảo ta làm thế nào mà mang được ba nghìn người đi chứ? Ngươi
coi ta là Thác Sơn quy, có thể cõng núi trên lưng sao?”
“Ngươi có thể ăn!”
Kim Phi Dao nhất thời hết chỗ nói rồi…