Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 716: Chương 716: Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi




Kim Phi Dao chạy ra liền đi tìm Hoa Uyển Ti oán giận một trận. Nhìn nàng tức giận bất bình vỗ bàn, Hoa Uyển Ti hỏi: “Vậy ngươi định làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm sao, cảm giác đó rất không dễ chịu, bên trong chắc chắn có xen lẫn Minh hỏa. Nếu cho ngươi đi thì chỉ sợ sẽ thiêu hủy luôn cả ngươi.” Kim Phi Dao quét mắt nhìn Hoa Uyển Ti, không phải nàng không muốn đưa Hoa Uyển Ti đi nuốt thần hồn nhưng bên trong có

“Cái gì bị thiêu hủy?” Mập Mạp vui vẻ chạy tới, chỉ nghe được câu cuối cùng, Kim Phi Dao liền nói lại chuyện xảy ra, Mập Mạp nghe xong lập tức nói: “Đừng tìm ta, ta cũng không đi.”

Kim Phi Dao nhớ tới lời nói của Trúc Hư Vô, quay sang nói với Mập Mạp: “Mập Mạp, Trúc ca nói sau khi ngươi biến hóa thì không tính là linh thú, có thể sống độc lập. Ngươi có muốn ra ngoài tự xây nhà, muốn làm gì thì làm, không cần nghe lời ta không?”

Mập Mạp khinh bỉ nhìn nàng một cái: “Ngươi coi ta là kẻ ngốc sao? Loại việc này cũng chỉ có người như ngươi là không biết, ta cả ngày ở Bách Vị lâu với các tu sĩ, sao có thể không biết!”

“Ngươi luyến tiếc ta như vậy sao?” Kim Phi Dao ngoài ý muốn nhìn hắn, hóa ra là đã sớm biết.

“Đương nhiên luyến tiếc ngươi, ta ở đây chỉ cần cả ngày vui chơi giải trí là được, hoàn toàn không cần lo lắng chuyện tu luyện, cùng lắm là thỉnh thoảng bị một số người sở tác sở vi làm cho mất mặt thôi. Nhưng kể cả là như vậy thì vẫn hơn là ra ngoài sống một mình, vừa phải giết ma thú lại còn phải đi tìm linh thảo luyện đan dược, nơi ở cũng phải trả linh thạch, quá phiền. Ta muốn lấy Bố Dao tiền bối làm mục tiêu, vĩnh viễn sống cùng lão đại.” Mập Mạp nói lời chính nghĩa, không hề cảm thấy ngượng ngùng.

Kim Phi Dao trừng mắt với hắn, trong mắt đều là giận dữ, làm nửa ngày hóa ra hắn muốn tìm người bao nuôi. Nàng hừ một tiếng, khó chịu nói: “Nếu ta tiến giai nhanh, có thể phi thăng trước thì ta cũng không chờ ngươi đâu. Đến lúc đó ta sẽ mang theo mấy người Hoa Uyển Ti phi thăng, ngươi cứ ở lại đây một mình đi.”

“Không được, ngươi phải mang theo ta.” Mập Mạp bất vi sở động nói.

“Dựa vào cái gì chứ? Chẳng lẽ muốn ta ở đây chờ ngươi sao? Ai biết ngươi có thể phi thăng vào lúc ta phi thăng hay không.” Kim Phi Dao chau mày, đắc ý nói.

Mập Mạp nhún vai, thật vô lại nói: “Ta vì ngươi mà phao thê khí tử, vậy mà ngươi lại muốn bỏ ta lại, phi thăng một mình để sống những ngày lành, ngươi có còn lương tâm không vậy?”

“Nói thật là khó nghe, đó là do ngươi nha, ai bảo ngươi phải phao thê khí tử! Vậy ngươi muốn sao? Ta đây chỉ là vì tốt cho ngươi thôi.” Kim Phi Dao khó chịu vỗ bàn, phẫn nộ mắng.

“Lúc ngươi phi thăng thì mang theo ta là được, liên quan gì đến tu vi.” Mập Mạp hừ một tiếng, phi thường bất mãn với việc Kim Phi Dao định bỏ lại hắn. Kim Phi Dao trầm mặc một hồi, sau đó lắc đầu nói: “Ngươi không hiểu tình hình sao? Tu vi của ngươi không đủ để phi thăng, ta không có cách nào mang ngươi đi cùng cả.”

“Không có gì là không thể đi cùng, chẳng qua là trở lại hình thú thôi.” Mập Mạp nở nụ cười lạnh.

“Ngươi ăn no rửng mỡ à!” trở lại hình thú? Kim Phi Dao đương nhiên biết lời này có ý gì, đây cũng là lý do vì sao lại nói ở bên trên có rất ít người hầu hạ, một đống thú lớn tự nhiên không thể làm việc, mà muốn từ linh thú hạ phàm tu luyện thành người trên Thiên cấp giới khó khăn gấp trăm lần so với việc từ Yêu tộc cấp chín lên tới Thần Thú kỳ trước kia, không phải chỉ nhìn vào tu vi mà quan trọng hơn là vận khí.

Trong trên vạn linh thú Thiên cấp, trong trăm năm cũng chỉ có một con có thể biến hóa, càng miễn bàn tới việc trong quá trình phi thăng linh thú còn có thể bị khóa tu vi, muốn khôi phục cần có thời gian rất dài.

Nhìn Hoa Uyển Ti và Kim Phi Dao đều kinh ngạc nhìn mình, Mập Mạp ho nhẹ một tiếng; “Ta nghĩ thế này, nếu trở về hình thú, sau này lúc tiến giai là có thể biến hóa một lần nữa. Ta muốn chọn hình tượng nam nhân anh tuấn khí phách, thân thể này thật sự không tiện.”

“…” Kim Phi Dao không nói gì nhìn hắn, tên hỗn đản này rốt cục đang nghĩ cái gì vậy! Quâ lạ, sao đột nhiên lại muốn biến thành nam nhân cao lớn? Nàng có chút khó hiểu hỏi: “Không phải ngươi đang dây dưa với Đồng Mộng sao? Thân thể nàng mới mười tuổi, không phải vừa khéo xứng đôi với ngươi sao? Dù sao các ngươi cũng không làm được gì. Khoan đã… Không phải là ngươi muốn làm gì với thân hình nho nhỏ kia chứ…”

Ánh mắt Kim Phi Dao nhìn Mập Mạp càng ngày càng quái dị, tựa như nhìn tên biến thái: “Ngươi đừng có đói bụng ăn quàng chứ, bảo sao ngươi lại nhỏ như vậy, hóa ra là có ham thích này!”

“Lão đại! Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy! Ta chỉ là thấy một tiểu cô nương không có ai chơi cùng cho nên mới đùa với nàng. Nữ nhân mà ta thích chắc chắn phải có dáng người đẹp, loại phẳng lì kia ta không có hứng thú. Bộ dáng hiện tại của ta quá nhỏ, có người thích thì cùng lắm cũng chỉ chịu ôm ta chơi đùa chứ căn bản không chịu song tu với ta. Ngươi xem, Nhâm Hiên Chi vui vẻ bao nhiêu, vừa được hưởng thụ lại có thể gia tăng tu vi. Cho nên ngươi cứ yên tâm mang ta lên Thiên cấp giới đi, không cần phải xen vào vấn đề tu vi.” Mập Mạp xoa thắt lưng, ngẩng đầu lên nói, không hề có chút ý tứ lùi bước nào.

Sắc mặt Kim Phi Dao càng ngày càng khó coi, tên gia hỏa hết thuốc chữa này, vì thế liền nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa: “Ta nhất định sẽ mang ngươi đi, ngươi cứ yên tâm. Tốt nhất là sau này ngươi một lần nữa biến hóa sẽ hóa thành một lão nhân, ta nhìn ngươi đi song tu!”

“Lão nhân cũng có thể song tu, ít nhất nữ tu sĩ không có cảm giác có tội, các nàng không hạ thủ với tiểu hài tử được.” Mập Mạp đắc ý hừ một tiếng, căn bản không để lời nguyền rủa của nàng trong lòng.

Việc thoạt nhìn phi thường nghiêm trọng lại được giải quyết vì một lý do vô cùng đáng khinh. Kim Phi Dao thậm chí cảm thấy bản thân vốn không nên vô nghĩa với Mập Mạp, từ lúc hắn ngậm cành hoa xuất hiện ngày ấy thì không quản sinh tử cũng đều là linh thú của mình. Hoàn toàn không cần phải nói đạo lý với hắn, dùng quyền đầu đánh cho phục là được. Dù sao trước kia lúc hắn còn trong hình ếch đã có thể làm được rất nhiều chuyện, kể cả một lần nữa khôi phục thành ếch thì cũng vẫn có thể làm việc, không chút ảnh hưởng nào.

Chuyện thần hồn thì Kim Phi Dao tạm thời không nghĩ tới, cũng đã tới Hợp Thể hậu kỳ rồi, thống khổ đi ăn thần hồn còn không bằng làm chút đan dược mà ăn còn thoải mái hơn. Bên chỗ Lang đại nhân thì nàng không phúc hậu oán thầm, nhiều thần hồn như vậy cứ để cho Lang đại nhân chậm rãi ăn, ăn cho tới lúc vĩnh viễn cùng thiên địa, ăn cho từ Ma tộc biến thành Thần tộc, cuối cùng trở nên cao to như Hình Thiên luôn. Đến lúc đó bị biến thành người khổng lồ thì xem hắn làm thế nào!

Nàng không đi tìm Lang đại nhân, Lang đại nhân cũng không tới tìm nàng, chuyện thần hồn tựa như chưa từng xảy ra. Kim Phi Dao bình thường nếu không tu luyện thì gọi Mập Mạp, hẹn Trúc Hư Vô, kéo Đồng Mộng chân nhân ra ngoài liệp sát ma thú, coi như là tạo cơ hội cho thầy trò bọn hắn hòa hảo.

**************

Tranh chấp giữa quân Thần tộc và tam tộc càng ngày càng diễn ra thường xuyên hơn, ẩn ẩn có cảm giác không còn đè nén được nữa, mà luồng uy áp của Hình Thiên cũng thường xuyên phát ra, tràn đầy phẫn nộ và không cam tâm. Từ tin tức tình báo biết được quân Thần tộc còn đông hơn tu sĩ trong Kiến Thiên thành, tam tộc chỉ có tu sĩ từ Hợp Thể kỳ còn Thần tộc còn có dưới Hợp Thể kỳ nữa.

Tuy Luyện Hư kỳ và Hóa Thần kỳ lên sân khấu cũng không có tác dụng gì nhưng bày cấm chế hay hộ trận thì vẫn tương đối tiện lợi, như vậy sẽ có người đi làm việc vặt vãnh, những người từ Hợp Thể kỳ bên quân Thần tộc chỉ cần chuyên tâm chuẩn bị khai chiến là được.

Trái lại, cơ hồ tất cả tu sĩ bên Kiến Thiên thành đều đơn độc một mình, mỗi người đều có việc riêng cần làm, kể cả là có con rối trông coi dược điền nhưng ngay cả việc liệp sát ma thú, xử lý thi thể cũng vẫn phải tự mình động thủ. Địa bàn của Kiến Thiên thành hiện tại rất lớn, để đề phòng Thần tộc đánh lén nên phải có người tuần tra. Việc tuần tra giao cho tu sĩ tu vi thấp là tốt nhất, chỉ cần phát hiện ra quân Thần tộc thì thông báo một tiếng, ấy vậy mà cũng không rút được nhân thủ ra làm.

Mà lúc này lại có người tới đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Ân Nguyệt cười tủm tỉm xuất hiện ở Kiến Thiên thành, nói cho Kim Phi Dao biết hắn nguyện ý lấy ra mười vạn thi quân chuyên môn phụ trách việc tuần tra và cảnh giới, đợi sau này đánh nhau hắn còn có thể để thi quân tới doanh đường phía sau quân Thần tộc, trực tiếp công chiến chủ doanh của bọn họ.

Điều này làm cho Kim Phi Dao vừa mừng vừa lo, liền dẫn hắn tới gặp mấy người Thái Hạo Diễn, bọn họ chỉ bị thương mà thôi, đã sớm xuất quan rồi, chỉ có Lang đại nhân là vẫn đang bế quan như trước, không lộ mặt, chuyện gì cũng không quản.

Ân Nguyệt gặp bọn họ, chào giá gì thì Kim Phi Dao không biết, chỉ biết với bản tính của hắn thì chắc chắn sẽ không quá ít. Kim Phi Dao thấy sau đó sắc mặt mấy người Thái Hạo Diễn đều rất không tốt, rõ ràng là đã bị người ta chèn ép.

Có thi binh gia nhập, Kiến Thiên thành an toàn hơn rất nhiều. Vẻn vẹn mười vạn người, hẳn là toàn bộ thi binh ở Hoàng Tuyền Linh giới. Ân Nguyệt không hề keo kiệt, không chút ý tưởng tư tàng nào, tất cả thi binh Hóa Thần kỳ đều được hắn cho đi tuần tra, có đôi khi hắn còn cố ý làm ra chút độc, để thi binh đưa tới trong trận doanh của Thần tộc. Đương nhiên, đám thi binh này có đôi khi ngay cả hồn phách cũng không thể bay trở về, độ hào phóng của hắn làm cho người khác phải đau lòng, giống như luyện thi binh căn bản không cần mất chút sức lực nào vậy.

“Thật quá hào phóng! Người Độ Thiên giới cũng không nhiều như vậy, nếu tổn thất thì không thể luyện lại nha.” Kim Phi Dao rất hiếu kỳ, không phải là người này muốn vứt bỏ thi binh đó chứ? Vốn đã không muốn giữ lại không có nơi để xử lý, vừa vặn đưa hết lên Độ Thiên giới làm giao dịch với đám người Thái Hạo Diễn. Sau đó thừa dịp này, dùng hết công phu trên chiến trường, như vậy còn có thể kiếm được một món lớn. Nhìn phần tổn thất to lớn của hắn, ai cũng ngại mặc cả.

Kim Phi Dao càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này có khả năng, nếu nàng không nhớ nhầm thì Yêu tộc đã cho hắn thực hồn, chỉ cần kiếm được thứ kia thì hắn sẽ không còn là Hạn Bạt nữa mà có thể phi thăng Thiên cấp giới.

Nếu đổi lại là nàng thì nàng cũng sẽ làm như vậy, nếu không, cứ ném mười vạn thi binh khắp nơi như vậy để tà tu nhặt được thì đúng là chiếm đại tiện nghi.

Thi binh của Hạn Bạt có mười vạn, tuy đa số có tu vi ở Độ Thiên giới không khác con kiến cho lắm nhưng lại được cái số lượng nhiều. Trận doanh quân Thần tộc mấy năm trước còn không có ai quấy rầy, giờ biến thành một ngày bị quấy rầy hai, ba lần, rốt cục bọn họ không chịu nổi, quyết định tiến công Kiến Thiên thành trên quy mô lớn. Giết chết tam tộc, chiếm được Kiến Thiên thành, cướp đi Tức Nhưỡng, một lần nữa dẫm nát tam tộc dưới chân, làm cho bọn họ trở thành nô bộc cho Thần tộc tới chết mới thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.