“Đi, phía trước chính là địa bàn của bộ tộc Hoàng Đế, ngươi phải chú ý
ngôn hành cử chỉ một chút, đừng có chọc giận bọn họ.” Sau nửa tháng đi
đường, Bố Tự Du và Kim Phi Dao rốt cục cũng tới địa bàn của bộ tộc Hoàng Đế, trước khi đến Bố Tự Du còn cố ý dặn dò nàng ngàn vạn lần không được làm chuyện thất lễ.
“Đã biết!” Kim Phi Dao lên tiếng, nhìn vùng trũng trước mắt.
Đó là nơi ở của hậu duệ của Thần vạn năm trước. Nương theo nấm phong cao
lớn, dọc theo phía dưới đào ra một cái hố sâu rộng ít nhất năm dặm.
Trong hố có tầm hai, ba mươi nấm phong, có thể nhìn thấy cây cối xanh
mướt trên đó, phòng ốc thấp bé xây dựng ngay dưới tán cây.
Ngay
cả dưới hố cũng không hề thiếu tán cây lộ ra, hơn nữa khiến Kim Phi Dao
cảm thấy kỳ quái là trên không của ốc đảo này không phải mây đen không
ngừng chớp động lôi điện mà là bầu trời trong xanh. Mây đen chớp động
lôi điện ở ngoài dây năm dặm, lại vây quanh ốc đảo hình thành một vòng
tròn trống rỗng, ánh mắt trời từ phía trên chiếu xuống, trông phá lệ có
thần uy.
“Quả nhiên là hậu duệ Thần tộc, ngay cả lôi điện cũng
không tiếp xúc bọn họ, thực quá chiếm tiện nghi.” Kim Phi Dao bất bình
nói, ông trời thật quá kỳ thị, vì sao nơi ở của Thần tộc lại có thể
không có thiên lôi, được nhìn thấy mặt trời?
Bố Tự Du nghe xong
thì thuận miệng nói: “Không phải ta đã nói Độ Thiên giới trước kia không phải như thế này sao? Tình hình hiện tại là do cuộc đại chiến năm đó
làm cho bầu trời bị phá vỡ cho nên thiên lôi không ngừng, nơi này không
có thiên lôi là vì bộ tộc Hoàng Đế đã lấp trời ở nơi họ ở.”
“Từ từ, nói như vậy là toàn bộ bầu trời Độ Thiên giới có thể tu bổ?” Kim Phi Dao sửng sốt, vậy mà lại có thể tu bổ.
“Đúng vậy.” Bố Tự Du đáp.
Kim Phi Dao tức giận bẹt miệng: “Nếu có thể vá thì vì sao lại chỉ vá một
khối nhỏ như vậy, vá nhiều một chút đi chứ. Còn đám tu sĩ Đại Thừa kỳ
thì sao? Sao cũng không vá trời đi? Để bản thân chen chúc ở một nơi nhỏ
hẹp như vậy, thật là đáng thương. Chỉ cần vá hết trời thì người người ra khỏi nhà đâu cần phải dùng Thiểm Liêm trận nữa, cây cối, linh thảo, ma
thú đều có thể lên mặt đất, hoàn toàn không phải là bộ dáng như bây
giờ!”
“Ai sẽ tu bổ? Bộ tộc Hoàng Đế là vốn đã ở đây, tộc nhân của bọn họ cũng đều ở trong này, có tiểu hài tử, nữ nhân và cả lão nhân. Từ Đại Thừa kỳ đến Luyện Khí kỳ đều có, nếu không bổ thiên thì biết sống
thế nào? Mà tu sĩ tam tộc thì mục đích cuối cùng là phi thăng lên Thiên
cấp giới, có ai rảnh rỗi không tu luyện lại ngày đêm đi bổ thiên không?” Bố Tự Du hỏi ngược lại.
Kim Phi Dao nghẹn lời, đúng vậy, ai sẽ
đi làm chuyện tốt như vậy chứ, vá trời cho chúng nhân! Bộ tộc Hoàng Đế
cũng là không có cách nào cho nên mới vá một vùng cho bản thân ở, cũng
không chịu vá thêm một chút ra ngoài.
“Hơn nữa, tu sĩ phần lớn là lẻ loi một mình, cũng không có thời gian rỗi đi bổ thiên.” Bố Tự Du lại giải thích thêm.
“Bổ thiên rất phiền toái sao?” Kim Phi Dao hỏi.
“Không phiền toái, phải tìm Bổ Thiên thạch về luyện hóa, sau đó làm thành
Thiên Khải trận, khởi động trăm năm là có thể vá một miếng. Ngươi đừng
nghĩ quá tốt đẹp, một Thiên Khải trận còn không to bằng chậu rửa mặt,
tài liệu cũng không dễ kiếm, không thú vị để làm.” Bố Tự Du trực tiếp
dập tắt hy vọng bổ thiên của Kim Phi Dao. Chuyện phiền toái như vậy ngay cả Thần tộc đân số đông còn không chịu làm thì tam tộc còn lo nghĩ gì
chứ.
“Aizzz…” Kim Phi Dao lắc đầu, “Nếu không có thiên lôi tiêu hao linh thạch thì linh khí nơi này đúng là đủ nồng đậm.”
Bố Tự Du cười cười: “Nghĩ thật là tốt đẹp! Chúng ta mau đi thôi.”
Xem ra bản thân đi một chuyến không kiếm được chút ưu việt nào trở về, Kim
Phi Dao cảm thấy rất mất mát, lại còn lãng phí tiền mua Thiểm Liêm trận. Đúng rồi, không bằng lại bán thứ này đi, tuy nhiên người Hợp Thể kỳ căn bản mỗi người đều có vài cái, thứ chỉ kháng lôi như thế này đúng là
không dễ bán. Không biết Yêu tộc lúc trải qua lôi kiếp có cần dùng đến
không, nếu không nàng đem bán cho bọn hắn vẫn được.
Lúc này, Mập
Mạp giống như đoán được tâm tư của nàng, mở miệng nói: “Lão đại, ngươi
đừng nghĩ đến chuyện mang Thiểm Liêm trận xuống Thần cấp giới bán cho
Yêu tộc. Lúc yêu thú tiến giai thì lôi điện sẽ xuyên thấu hết thảy các
thứ, trực tiếp đánh vào người yêu thú. Hơn nữa, nếu không trải qua lễ
rửa tội của thiên lôi thì yêu thú không có khả năng tiến giai thành
công, cho nên Yêu tộc chỉ hộ pháp mà không trực tiếp giúp yêu thú chắn
lôi.”
“Ngươi là giun đũa trong bụng ta sao? Ta còn chưa mở miệng
ngươi đã biết ta đang nghĩ cái gì!” Kim Phi Dao liếc hắn, sao lại có thể thấy rõ tâm cơ nàng như vậy a.
“Đã ở cùng nhau cả ngàn năm, nếu
ngay cả cái này còn không đoán được thì còn có công dụng gì nữa.” Mập
Mạp hóa thành Thái Tử thú, quơ quơ tay ếch, khinh miệt cười nói.
Kim Phi Dao không để ý hắn, con đường phát tài này không đi được rồi, xem
ra chỉ có thể tay không trở về. Coi như đi lên kiến thức một chút cũng
tốt, đợi lúc trở về có thể lên kế hoạch kiếm linh thạch.
Bố Tự Du không dẫn nàng bay thẳng vào hố sâu mà là đến trên nấm phong bên miệng
hố. Ngọn núi này không trồng cây cối như những ngọn núi khác mà chỉ có
một gian phòng cũ nát. Đừng ở đây, hắn nói với Kim Phi Dao: “Không sao
rồi, ngươi cất cái ô xấu xí của ngươi đi, lôi điện không đánh tới đây
đâu.”
“Không đánh tới? Thoạt nhìn có vẻ rất nguy hiểm.” Kim Phi Dao
cẩn thận nghiêng ô, thăm dò nhìn nhìn, trên nấm phong này có thể hứng
ánh nắng mặt trời, hình như quả thật không có lôi điện. Chẳng qua là vì
quá gần cho nên thoạt nhìn giống như vẫn ở trong phạm vi mây đen.
Hai người vừa mới hạ xuống, từ trong căn phòng cũ có một nam tử Nguyên Anh kỳ bước ra.
Kim Phi Dao nhìn, bộ quần áo này nhìn thật quen mắt, chính là bộ đồ Tinh Tú mà nàng đã mặc mấy tháng. Người nọ đeo trường kiếm Thất Tinh ở thắt
lưng, mặc Tinh Tú phục màu tím chỉnh tề, tóc búi gọn gàng, nếu không
phải do tu vi thấp thì nàng còn tưởng rằng hắn là đại nhân vật.
Bố Tự Du cũng không hành lễ, tuy nhiên thái độ rất tốt, cười tủm tỉm nói:
“Tại hạ là Bố Tự Du của Thế Đạo Kinh, mấy tháng trước đã tới nơi này, có việc một gặp tộc trưởng Hiên Viên Huyền của các ngươi.”
“Vậy
sao?” người này lãnh đạm đánh giá Bố Tự Du, thủ vệ nơi này mỗi tháng sẽ
đổi một lần cho nên hắn cũng không biết người này có đang nói dối không. Người tam tộc đều không phải người tốt, không thể dễ dàng cho vào trong tộc.
“Thần tộc chính là như thế, nhìn tam tộc không hợp mắt.” Bố Tự Du cười cười với Kim Phi Dao, lấy từ trong túi càn khôn ra chiến lợi phẩm giành được từ chỗ Hiên Viên Bình là cái chuôi Hiên Viên kiếm.
Chuôi Hiên Viên kiếm vừa ra, tên tộc nhân tộc Hoàng Đế kia liền biến sắc mặt, kinh ngạc liếc nhìn Bố Tự Du và Kim Phi Dao một cái, đón bọn họ vào
trong tộc. Tuy nhiên, hắn vẫn nghiêm túc dặn dò, không cho bọn họ chạy
loạn, phải đi theo hắn, nếu không sẽ coi như là xâm nhập giả.
Kim Phi Dao le lưỡi, những người tộc Hoàng Đế này thật là nghiêm túc, rất
không thú vị. Bố Tự Du thấy nàng làm động tác nhỏ liền giơ tay định cấu
một cái lên lưng nàng, lại phát hiện trên lưng có chiến giáp, đành phải
đổi sang cấu cánh tay. Bị cấu, Kim Phi Dao vội vàng nghiêm mặt, ra vẻ
nghiêm trang.
Bay qua hố, mục tiêu của bọn họ là đỉnh núi lớn
nhất kia. Kim Phi Dao đứng trên phi thảm nhìn xuống dưới, phía dưới quả
nhiên đều là cây cối, trong rừng có thể nhìn thấy vài thôn nhỏ, mỗi thôn nhỏ có đại khái khoảng trăm hộ. Phóng tầm mắt ra xa, vì có tán cây che
khuất cho nên chỉ có thể nhìn thấy có hơn mười chỗ là có người lui tới,
bên tai còn nghe được tiếng thú rống, cũng không biết là linh thú họ
nuôi hay là ma thú, thần thú gì đó.
Đến ngọn nấm phong lớn nhất,
Kim Phi Dao vừa đáp xuống đất liền thấy trên cỏ có hai con Kỳ Lân đang
nằm sấp. Nàng nhất thời sửng sốt, Thủy Hỏa Kỳ Lân mà lại ở trong này?
Xanh là thủy, đỏ là hỏa, loại bản thể này hoàn toàn không có ở Thần cấp
giới, chỉ có phân thân phụ thân thánh thú, vậy mà trên khoảnh cỏ nho nhỏ này lại có tận hai con.
Hai con Kỳ Lân ngẩng đầu nhìn thoáng qua bọn họ rồi lại lần nữa nhắm mắt, hoàn toàn không đặt bọn họ trong mắt.
“Đây là thú trông cửa?” Kim Phi Dao rốt cục phản ứng lại, chỉ vào hai con Kỳ Lân, kinh ngạc hỏi.
“Đây là tọa kỵ của tộc nhân chúng ta.” Thấy bộ dáng không biết gì của Kim
Phi Dao, tên Thần tộc Nguyên Anh kỳ dẫn đường liền khinh thị nói, tam
tộc thật sự là càng ngày càng không biết xấu hổ, hiện tại ngay cả Luyện
Hư kỳ cũng muốn lên Độ Thiên giới, cũng không hóa một chiếc thủy kính ra mà xem bộ dáng bản thân, tu vi như vậy mà cũng dám lên Độ Thiên giới.
“Tọa kỵ!” Kim Phi Dao hít vào một hơi, Độ Thiên giới quả nhiên không phải
bình thường, nơi ở của Thần tộc lại đem thánh thú, thần thú ra làm tọa
kỵ. Thần tộc đúng là xa xỉ, thứ như Kỳ Lân nếu bắt được thì phải thịt ăn luôn, vảy dùng để luyện chế pháp bảo mới đúng, kỵ thì có gì hay mà kỵ!
Cho rằng Kim Phi Dao bị kinh hách, người Hiên Viên tộc này hừ lạnh một tiếng, dẫn bọn họ tiếp tục đi vào trong.
So sánh với cảnh hoang vắng nhìn thấy lúc trước thì nơi này quả thật vô
cùng tốt, Kim Phi Dao đánh giá nơi nơi. Bên trái là cây cối đang nở hoa, bên phải là cây đang kết quả màu lục nhạt, ở giữa là hồ nước, bên trong hồ có cá toàn thân như có ánh mặt trời vờn quanh, cuối cùng còn có một
tòa cung điện cao lớn hùng vĩ.
Cả tòa cung điện được tạo thành từ những tảng đá trắng nuột bóng loáng, ở giữa các tảng đá còn xen lẫn
những đồ trang sức ánh vàng rực rỡ. Nơi nơi trạm trổ long phượng, tượng
thánh thú và thần thú màu vàng chỗ nào cũng có.
Kim Phi Dao tìm
nửa ngày cũng không thấy trong đó có Thao Thiết, đương nhiên cũng không
có thân ảnh Cùng Kỳ. Xem ra mãnh thú không được hoan nghênh nha. Các
hình thù kỳ quái khác đều có, chỉ có mấy người bọn họ là không có. Đây
là kỳ thị nha, thật là quá đáng!
Người Hiên Viên tộc đưa bọn họ
tới trước cung điện, dưới bậc thềm ngoài cửa có mười tên Hiên Viên tộc
Kết Đan kỳ. Người canh chừng bình đài bên ngoài thì cần Nguyên Anh kỳ,
còn làm thủ vệ đứng ngoài cung điện cho ra vẻ uy phong thì không cần
phải có sức chiến đấu như vậy.
“Hai người này mang theo chuôi Hiên Viên thần kiếm, yêu cầu gặp hoàng đế.” Người dẫn đường nói với mười người đứng ở cửa.
Nghe nói mang theo chuôi Hiên Viên thần kiếm, mười người này đều có chút
kinh ngạc, vì vậy liền nhanh chóng phái người vào thông báo. Một lát
sau, cửa cung điện mở ra, từ bên trong đi ra một nữ tử phiêu dật mặc đồ
tinh tú. Cũng không đi xuống, người nọ chỉ đứng trên cao, không mặn
không nhạt nói: “Mời!”
Thật sự là tiếc tự như kim nha. Nhìn nữ tử Hiên Viên tộc tu vi Hợp Thể trung kỳ, Kim Phi Dao không dám nói ra lời, chỉ ngoan ngoãn đi theo sau Bố Tự Du lên bậc thềm. Nơi này không có chỗ cho nàng nói chuyện, vẫn nên tận lực ẩn mình thì hơn, nếu không bị chết thì không ai tìm được.