Lão tư tế đã sớm không ở Lưu Bàn Sơn mà là ở địa bàn Ma tộc, Đông Môn
Thần giới, nơi có rất nhiều sông suối và cầu nhỏ. Lần này vì một chuyện
nhỏ liền dẫn tới hai tộc Nhân, Ma lần đầu hợp tác, giảm bớt áp lực lớn
cho Yêu tộc, hắn phi thường vừa lòng với sở tác của Kim bệ hạ.
Chỉ có điều không biết mấy tháng này bệ hạ lại chạy đi đâu, hiện giờ đã
không cần nàng đi gây chuyện sinh sự nữa, vẫn nên sớm quay trở lại Yêu
tộc thì hơn.
Hắn mang theo người tới đình nghị sự, nơi này hàng
ngày đều thu được không ít chiến báo cho nên mỗi ngày mọi người lại nghị sự một lần. Sáng sớm, hai tộc Nhân, Ma đều đã đến, lão tư tế từ xa đã
nhìn thấy Ân Nguyệt ngồi trong đình, ở vị trí Yêu tộc.
Đối với
người không mời mà đến này, lão tư tế có chút đau đầu. Tuy rằng Ân
Nguyệt có thể mang đến lực lượng cường đại cho Yêu tộc nhưng lực lượng
của hắn cũng có thể hủy diệt Yêu tộc. Bệ hạ thật sự là không làm người
ta bớt lo được, lại mang một nhân vật phiền toái như thế đến.
Lão tư tế gật đầu chào mọi người chung quanh rồi ngồi xuống vị trí bên
trên, bắt đầu một ngày nghị sự. Nội dung không nằm ngoài chỗ nào lại
công chiếm được, chỗ nào bị chống cự mạnh cần tăng thêm nhân thủ, sau đó thì tam tộc đề nghị xem nên đi đánh chỗ nào. Đi đánh chỗ nào chính là
nội dung quan trọng nhất của buổi nghị sự, ai cũng muốn tới chỗ tốt. Cơ
hồ là đánh hạ xong thì nơi đó sẽ trở thành địa bàn của tộc đó, cho nên
ai cũng không muốn buông tha nơi tốt.
Thỉnh thoảng bọn họ lại
tranh cãi mặt đỏ tai hồng, chỉ vì tranh giành một địa phương tốt, mà
hiện tại cũng là như thế, vì một quặng khoáng thạch mà cãi nhau, ai cũng đòi tới tấn công.
Đột nhiên, có người Ma tộc chạy vào, cung kính nói với lão tư tế: “Tư tế, Lang đại nhân ở Bình Minh Thần giới đưa bùa
Truyền Âm tới, nói là chuyển cho ngươi, do bệ hạ của các ngươi truyền
tin.”
“Lang đại nhân đưa tới?” Lão tư tế có chút nghi hoặc. Hắn
có ấn tượng rất sâu với Lang đại nhân này, thực lực phi thường cao, hơn
nữa lại can đảm cẩn trọng, tư chất thuộc hàng thượng đẳng trong Ma tộc,
chỉ có tính cách nóng nảy như pháo, hễ không có việc gì là thích đi đánh nhau với người khác, giống hệt như Cửu Yêu, chỉ là một người hướng
ngoại một người hướng nội, hễ thấy đối phương không vừa mắt liền động
thủ.
Hắn tìm ta có chuyện gì chứ? Sao Kim bệ hạ lại chạy tới Bình Minh Thần giới…
Nghĩ đây là Ma tộc đưa tới, lão tư tế do dự một chút rồi định mở bùa Truyền
Âm ngay trước mặt mọi người, ai biết được chuyện nói trong đó có liên
quan đến Ma tộc hay không. Nếu quả có liên quan thì mở ra trước mặt Yêu
tộc cũng có thể trực tiếp yêu cầu Ma tộc chịu trách nhiệm.
Vì
thế, hắn liền bóp nát bùa Truyền Âm, bên trong truyền ra thanh âm có
chút sung sướng của Kim bệ hạ: Lão tư tế, Ma tộc Lang đại nhân muốn kỵ
ta, ta cảm thấy ta thân là bệ hạ Yêu tộc, làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến
thanh danh Yêu tộc, chắc hẳn là ngươi sẽ cự tuyệt.
Đình nghị sự
vốn náo nhiệt đột nhiên an tĩnh lại, ánh mắt mọi người dồn hết lên người tư tế, nhất là người Ma tộc lại càng kinh ngạc.
Lão tư tế cũng
ngây ngẩn cả người, không ngờ trong bùa Truyền Âm lại nói loại chuyện
này. Thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, hắn vội vàng ứng đối. Lão tư
tế hắc hắc cười gượng vài tiếng, sau đó lại khụ một cái mới nói: “Bệ hạ
của chúng ta làm người phi thường ngay thẳng, các vị đừng để ý. Ta cảm
thấy đây là một chuyện tốt, có thể càng khắc sâu quan hệ giữa Yêu tộc và Ma tộc, tuy là bệ hạ Yêu tộc nhưng cũng là một nữ hài tử, có thể ở cùng Lang đại nhân cũng là chuyện hai bên đều có lợi, ta thấy chyện này cứ
quyết định như vậy đi.”
Tuy sự thẳng thắn của Kim Phi Dao làm lão tư tế có chút mất mặt nhưng hắn cũng không ngờ ngay cả việc chung thân
đại sự mà Kim bệ hạ cũng nghĩ đến phản ứng của Yêu tộc, quả nhiên rất có ý thức của một đại biểu Yêu tộc, chuyện này làm lão tư tế cảm thấy rất
có mặt mũi. Ngay cả bệ hạ tìm đạo lữ song tu cũng phải hỏi ý kiến bọn
hắn, điều đó chứng tỏ kể cả là bệ hạ cũng phải tôn kính tư tế.
Ma tộc thật sự phi thường kinh ngạc, không ngờ Lang mặt lạnh lại dây dựa
với bệ hạ Yêu tộc. Tuy nhiên, cái này cũng không có gì, đối phương là bệ hạ Yêu tộc, đối với Ma tộc tính ra cũng chỉ có lợi chứ không có chỗ
hỏng. Nghĩ vậy, người Ma tộc liền gật đầu khen: “Đây đúng là chuyện tốt, đợi đánh ngã Nhật Nguyệt môn xong, hai tộc chúng ta liền cử hành song
tu nghi sự.”
“Được!” lão tư tế lập tức lên tiếng, sau đó cố ý
dùng ngọc giản hồi âm lại cho Lang đại nhân và Kim bệ hạ, để thể hiện sự coi trọng của hắn với chuyện này, hắn còn đặc biệt dặn dò phải cho cả
Lang đại nhân xem.
Trong lời chúc mừng của Ma tộc, mọi người
chuẩn bị tiếp tục cướp đoạt quyền xuất chiến với mảnh địa bàn kia, thì
Ân Nguyệt ngồi bên cạnh mới cười tủm tỉm nói với lão tư tế bên cạnh:
“Lão tư tế, ngươi xác định ý Kim bệ hạ là song tu cùng Lang chứ không
phải trở thành tọa kỵ bị Lang kỵ đó chứ?”
Lão tư tế mờ mịt nhìn
hắn, đột nhiên nhớ ra Kim bệ hạ là Thao Thiết, tuy nhiên chuyện đó thực
không có khả năng. Hắn cảm thấy điều này là quá sức tưởng tượng, liền
cười nói: “Làm sao có thể, ai lại đem bệ hạ Yêu tộc làm tọa kỵ chứ. Hơn
nữa, kể cả là Kim bệ hạ cũng sẽ không thể đồng ý loại chuyện này, ngươi
nghe thanh âm nàng trong bùa Truyền Âm rồi đấy, dường như rất vui vẻ,
hẳn phải là việc vui. Nếu như bị người đề xuất làm tọa kỵ thì nàng hẳn
là phi thường phẫn nộ, làm sao có thể cao hứng như vậy được.”
“Vậy sao?” Ân Nguyệt nhàn nhạt cười: “Nếu là người khác thì dễ nói, nhưng là nàng gặp phải Lang thì điều này là rất có khả năng.”
“Ma tộc
Lang đại nhân ta đã gặp vài lần, không thấy là người có thể làm ra loại
chuyện này, Ân đại nhân lo lắng quá rồi.” lão tư tế thật sự không tin
một nhân vật Ma tộc nổi danh như thế lại làm ra chuyện đó, kể cả hắn có
đề xuất như vậy thì bệ hạ sao có thể đáp ứng, mà dù là ai cũng không thể đáp ứng.
Thấy lão tư tế kiên quyết như thế, Ân Nguyệt liền không nhiều lời, chỉ hé miệng cười thầm, “Chỉ sợ Kim bệ hạ sẽ bị các ngươi
làm tức chết.”
Ngọc giản truyền đến Bình Minh Thần giới rất
nhanh, Kim Phi Dao vui tươi hớn hở cười. Từ ngày ấy, lúc làm bùa Truyền
Âm cho lão tư tế, nàng cứ nghĩ đến chuyện lão tư tế cự tuyệt là tâm tình liền vô cùng tốt. Hôm nay cũng thế, ngọc giản vừa truyền đến, Lang đại
nhân còn chưa phái người đi gọi thì nàng đã chạy tới đại trướng, thấy
người truyền ngọc giản còn đang đứng bên cạnh chờ.
“Đưa ta.” Nàng chìa tay muốn cầm ngọc giản.
Mà tên Ma nhân đưa ngọc giản đến lại nói: “Tư tế Yêu tộc đã dặn dò, ngọc
giản này là để Lang đại nhân và Kim bệ hạ cùng nghe, đại biểu sự coi
trọng của Yêu tộc với Ma tộc.”
“Cái này thì có gì mà coi trọng.” Kim Phi Dao ngạc nhiên nói: “Vậy thì mở luôn ra đi.”
Ngọc giản giao đến tay Lang đại nhân, thần thức vừa chú vào liền nghe thấy
thanh âm thương lão của lão tư tế: Kim bệ hạ, hai tộc chúng ta đều cảm
thấy chuyện này vô cùng tốt, rất ủng hộ các ngươi. Cho nên không cần
phải để ý đến chúng ta, các ngươi muốn làm gì thì làm đi. Chúc mừng bệ
hạ, cũng chúc mừng Lang đại nhân.
Chúc mừng cái gì! Kim Phi Dao
giương miệng, ngây ra như phỗng nhìn ngọc giản, lão nhân này rốt cục
dang làm cái gì vậy, chẳng lẽ ta còn chưa nói rõ ràng trong bùa Truyền
Âm? Bị kỵ đó! Bệ hạ của các ngươi phải đi làm tọa kỵ, còn chúc mừng cái
rắm! Có phải Yêu tộc bị hỏng đầu rồi hay không, rốt cục đang nghĩ gì
chứ? Vì chút tài liệu lôi tính mà tự tôn cũng không cần, ngay cả bệ hạ
tôn kính nhất Yêu tộc cũng bị bán đứng, đám gia hỏa đáng giận này. Biết
thế ta đã không hỏi các ngươi, một đám vô dụng!
Kim Phi Dao phi
thường tức giận bất bình, nhe răng trợn mắt nguyền rủa không ngừng. Lang đại nhân cầm ngọc giản lật qua lật lại, không biết đang nghĩ chuyện gì. Mập Mạp nghe xong thì đụng vào Kim Phi Dao, hỏi: “Ngươi nói với lão tư
tế như thế nào?”
“Nói thế nào? Ta nói với lão tư tế, Ma tộc Lang
đại nhân muốn kỵ ta, các ngươi chắc chắn sẽ không đồng ý chứ.” Kim Phi
Dao cào tóc, phi thường khó hiểu nói.
“Phụt!” Mập Mạp phì cười,
ôm bụng ngồi xổm xuống đất, Hải Lam Âm thì kinh ngạc nhìn nàng, muốn
cười lại cảm thấy hình như không tốt lắm, cố gắng nhịn.
Kim Phi
Dao ngạc nhiên nhìn bọn họ, không hiểu hỏi: “Cười cái gì mà cười? Ta nói thật mà. Lão tư tế này chắc chắn đã thu ưu việt của Ma tộc, lại bán cả
ta. Còn chúc mừng, chúc mừng cái rắm!”
“Bốp…” đúng lúc này, Lang
đại nhân trên sạp bóp nát ngọc giản, Kim Phi Dao liền phát hoảng, ngẩng
đầu nhìn hắn, đều đã đồng ý cho hắn cưỡi xuất chiến, còn tức giận đến
vậy làm gì? Tuy nhiên, cẩn thận nhìn thì trên người hắn không có sát ý
phóng xuất, biểu cảm cũng không có biến hóa.
Kim Phi Dao nhẹ
nhàng thở ra, không cười là tốt rồi, người này mà cười là sẽ làm chuyện
xấu. Vậy hắn bóp nát ngọc giản làm gì? Tức giận phải là ta mới đúng, một đám khi dễ ta! Tư tế, ngươi chờ đó cho ta, lần sau gặp ngươi ta nhất
định phải nhổ hết râu ngươi.
“Ngươi có thể đi ra ngoài, chuẩn bị
ngày mai xuất chiến. Thú yên ta đã chuẩn bị rồi, mai cứ để lên là được.” Lang đại nhân lạnh nhạt khoát tay với các nàng, mảnh vụn ngọc giản rơi
lả tả dưới đất.
“Là cái lúc trước?” Kim Phi Dao tò mò hỏi.
“Không, ta vừa luyện mấy ngày nay. Cái trước kia rất không thích hợp, tọa kỵ
của đối phương to bảy, tám trượng, ta nghĩ ngươi cần biến to gần mười
trượng, áp chế chúng nó.” Lang đại nhân nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Kim Phi Dao bất mãn bẹt miệng: “Hóa ra mấy ngày nay ngươi đều bận làm loại
việc nhàm chán này, ta còn thắc mắc sao ngươi không tới tìm ta phiền
toái, hóa ra là đi làm chuyện xấu.”
“Ngươi có vẻ rất không vừa
lòng với việc mang thú yên, vậy ta đây luyện cho ngươi một hạng quyển
thật uy mãnh, ngươi cảm thấy thế nào?” Lang đại nhân nheo mắt nói.
“Lang đại nhân nói đùa, ta rất vừa lòng, hạng quyển uy mãnh gì chứ, bên trên
có rất nhiều gai, nếu đâm phải ngươi thì sao? Cứ như vậy đi, ta còn phải chuẩn bị cho chiến đấu ngày mai, không quấy rầy ngươi nữa, trước lui
xuống.” Kim Phi Dao đổi sắc mặt, lập tức cười nói. Lúc nói còn lôi kéo
Mập Mạp đang muốn xem thêm chuyện hay và Hải Lam Âm trong đầu trống
rỗng, vội vàng rời khỏi đại trướng.
Ra khỏi đại trướng, Kim Phi Dao nắm tay lại hô lớn: “Tư tế chết bầm, ngươi cứ chờ đó cho ta!”
Hải Lam Âm do dự một chút, cúi đầu áy này nói với nàng: “Phi Dao, cám ơn
ngươi đã luôn giúp đỡ ta. Ngươi vẫn nên đi trước đi, không cần phải vì
ta mà hy sinh lớn như vậy, chỉ cần ngươi đi thì sẽ không phải chịu loại
nhục nhã này. Ta không sao đâu, ta sẽ ở đây, mặc kệ Ma nhân yêu cầu gì
ta cũng làm, chỉ cần có thể giết đám Long Hưng. Đây không phải là thù
của ngươi, ta không muốn ngươi vì nó mà phải chịu khổ, ngươi đi nhanh
đi.”
Cúi đầu đợi nửa ngày, Hải Lam Âm vẫn không thấy phản ứng gì
từ Kim Phi Dao. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Kim Phi Dao căn bản
không hề nghe lời nói vừa rồi của nàng mà đang cùng Mập Mạp hưng trí
bừng bừng thảo luận xem thú yên trông như thế nào.
“Ngươi nói xem có phải sẽ có rất nhiều gai nhọn không?”
“Lão đại, ngươi đang nghĩ gì vậy, nếu bị đâm thì sao? Mà kể cả đâm không đến thì lông ngươi dài như vậy, bị cuốn vào đó sẽ rất đau.”
“Ta hy vọng nó màu bạc hoặc màu vàng.”
“Vì sao?”
“Thoạt nhìn rất quý khí nha, ánh vàng lóng lánh, ánh bạc chói mắt.”
“Ta cảm thấy tám phần sẽ là màu đen.”
“Vì sao?”
“Vì Lang đại nhân mặc đồ đen, phải xứng một bộ mới đẹp.”
“A… ta quên mất trên lưng còn có hắn.”
Hải Lam Âm một mình đứng phía sau nhìn Kim Phi Dao và Mập Mạp đứng cách
nàng chỉ ba, bốn thước, cảm thấy các nàng cách bản thân chừng mười vạn
trượng, xa không thể nắm lấy, xa phập phềnh bất định.