Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 507: Chương 507: Không Tự Nói




Kim Phi Dao ngẩn người, trên Bố Tự Du còn có ca ca, mà Hoài đại nhân lại chỉ sinh hắn, nói như vậy là Hoài đại nhân cường thế như thế lại không phải là chính thất?

“Ta còn tưởng rằng Hoài đại nhân là chính thất của cha ngươi cơ.” Kim Phi Dao cảm thấy quá đáng tiếc, một nữ nhân như Hoài đại nhân, nam nhân bình thường căn bản không xứng với nàng.

Nhưng lại nằm ngoài dự kiến của Kim Phi Dao, Bố Tự Du vẫn lắc đầu nói: “Không, cha ta không có một chính thất nào cả. Hắn quá phong lưu, cơ hồ đều bị các đạo lữ từ bỏ, không ai thừa nhận là đạo lữ của hắn. Hoài đại nhân chỉ ở cùng hắn hai năm liền một cước đá hắn ra cửa, đến bây giờ vẫn không muốn gặp hắn. Hắn hiện tại là một người có danh khí lớn nhất trong giới tu sĩ vì đã bị nữ nhân vứt bỏ hơn năm mươi lần.”

“Thật là khí phách nha. Tất cả các nữ nhân đều ở với hắn vài năm rồi ném hắn đi?” Kim Phi Dao bị trấn trụ, vậy mà lại có nam nhân không hay ho như vậy, bị bỏ nhiều lần như vậy.

“Không nhất định, cũng có vài người thích hắn, nhưng hắn là người rất quái lạ. Muốn tìm hắn thì hắn trốn tránh, đuổi hắn đi thì hắn lại ngày ngày tìm tới cửa. Điều làm Hoài đại nhân hao tổn tâm trí nhất chính là hắn cứ cách mấy chục hoặc trăm năm lại đến tìm nàng, cho nên ta mới phải trốn ra ngoài, đỡ phải bị nàng kể khổ rồi bảo ta đi giết chết hắn cho đỡ phiền toái.” Bố Tự Du nhún vai cười nói.

Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái: “Bảo ngươi giết cha ngươi?”

“Đúng vậy, tuy nhiên chúng ta đánh không lại hắn, nếu không đã có hơn nửa người của Thế Đạo Kinh chờ tìm cơ hội xử lý hắn đó.” Bố Tự Du ha ha cười, giống như nói chuyện của người qua đường nào đó vậy.

“Lão sáu mươi bảy, ngươi đã trở lại?” lúc này phía trên đột nhiên truyền đến một thanh âm tao nhã, Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn, trên cái giá bên cạnh guồng nước cao lớn không biết đã đứng một nam tử Luyện Hư trung kỳ từ bao giờ. Tao nhã! Ngoài tao nhã ra thì thực sự không tìm được từ gì để hình dung hắn.

Hắn mặc trường bào màu xám, ngũ quan tinh xảo nhẵn nhụi, hai tay vắt sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt đứng cạnh guống nước, phía sau là một đôi cánh có lông trắng. Kim Phi Dao dụi mắt, nàng không nhìn nhầm, phía sau người này đúng là có một đôi cánh lông trắng. Hắn tựa hồ vừa mới bay tới cho nên cánh còn chưa kịp thu hồi, giống như thiên thần hạ phàm, tao nhã cao quý.

“Yêu tộc?” Kim Phi Dao nhịn không được đoán, ngoài Yêu tộc ra thì còn có ai có thể mọc cánh?

“Tam ca, không ngờ ngươi lại tới đón ta. Hôm nay không cần sửa sang lại tình báo sao?” Bố Tự Du mở miệng liền dọa Kim Phi Dao chết khiếp, tam ca!

Nam tử kia mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Ta đang đau đầu nghĩ xem phải thêm nội dung vào thế nào, thấy ngươi đưa một tiểu đạo hữu về cho nên đi qua nhìn xem, có thể sẽ cho ta chút ý tưởng để viết cho tin tình báo được tinh mỹ hơn.”

Bố Tự Du đẩy đẩy Kim Phi Dao đang chưa hồi thần bên cạnh, giới thiệu: “Đây là tam ca ta, Bố Tự Ngữ. Việc vừa rồi ngươi oán giận với ta chính là do hắn làm.”

“Tam ca ngươi là Yêu tộc?” Kim Phi Dao quả thực hết chỗ nói rồi, một nam nhân khí chất cao quý nhường ấy mà lại thích lén lút thêm mắm thêm muối viết bài, không ngờ loại chuyện chỉ có mấy lão phụ nhân mới thích làm lại rơi vào một gã nam tử như vậy.

“Mẫu thân ta là nữ vương Thiên Sí tộc cho nên ta có một nửa huyết thống Yêu tộc.” Bố Tự Ngữ nhàn nhạt cười nói.

Hóa ra mẫu thân là nữ vương Yêu tộc, bảo sao giơ tay nhấc chân cũng tràn ngập khí chất cao quý. Kim Phi Dao coi như đã hiểu, người nhà Bố Tự Du không chỉ đơn giản là Nhân tộc. Còn tưởng rằng kẻ hỗn huyết như Bố Tự Du không nhiều lắm, không ngờ ngay cả Yêu tộc hỗn huyết cũng có. Như vậy hỗn huyết chắc chắn không chỉ có hai người này, khó nói một lát nữa còn có thể gặp thêm nhiều huynh đệ tỷ muội hỗn huyết nữa.

“Tiểu Bố, cha ngươi quá lợi hại. Không phải nữ vương thì là quý tộc Ma tộc, đều là nữ nhân lợi hại.” Kim Phi Dao nhìn Bố Tự Du, muốn tìm từ mặt mày hắn một chút bộ dáng của cha hắn, nam nhân này hẳn phải trông vô cùng tiêu sái mới có thể lừa được nhiều nữ nhân ưu tú như thế. Nhưng nhìn nửa ngày nàng cũng không cảm thấy Bố Tự Du có chỗ nào có thể mê được nhiều nữ nhân như vậy.

Bố Tự Du gật đầu đáp: “Về điểm này thì không có nam nhân này so được với hắn. Tuy hắn luôn bị nữ nhân dùng xong ném đi nhưng như vậy không có nghĩa là hắn vô công mà phản. Nơi này ngoài ngươi là người ngoài thì toàn bộ những người khác đều là huynh đệ tỷ muội của ta, đây chính là kết quả phong lưu của hắn. Nói cho ngươi biết, ta còn có hai huynh tỷ Thần tộc, Thần tộc vốn không cần nam nhân cũng có thể sinh tiểu hài tử, hắn vẫn có thể làm ra hai tiểu hài tử Thần tộc, ngươi có thể hiểu hắn lợi hại thế nào rồi đấy.”

“Thần tộc to lớn như vậy mà cha ngươi cũng có thể…” trong đầu Kim Phi Dao lập tức xuất hiện hình ảnh Lam Tinh, to lớn như vậy a, rốt cục là dạng nam nhân gì chứ!

“Ngươi nói gì vậy? Hậu duệ Thần tộc đâu phải chỉ có Khoa Phụ tộc, vẫn có tộc nhân bình thường mà, ngươi nghĩ đến chỗ nào rồi?” Bố Tự Du đấm nàng một quyền, chắc chắn người này lại hiểu sai.

Kim Phi Dao cười quái dị nhìn Bố Tự Du: “Cha ngươi thật là lợi hại… chủng tộc gì cũng làm ra.”

“Ngươi muốn nói hắn là ngựa đực chứ gì.” Lúc này Bố Tự Ngữ tao nhã đột nhiên mở miệng, lời nói ra lại không tao nhã chút nào, hơn nữa thần thái lại không có một chút nào như đang nói đến cha mình.“Ta không có ý đó…” Kim Phi Dao liếc mắt sang một bên, không chịu thừa nhận bản thân định nói như vậy. Nhưng đối với đám con chịu ở trong này giúp làm việc cho cha lại không hề coi trọng cha này, nàng cảm thấy rất tò mò, rốt cùng là dạng tâm tình gì mới có thể vừa ôm hận ý lại vừa chăm chỉ phóng khoáng làm việc chứ?

“Ngươi không cần ngại, hắn vốn là như thế, trong những nhiệm vụ Thế Đạo Kinh tiếp nhận hàng năm có rất nhiều cái muốn xin hắn đi gieo. Chỉ cần là nữ nhân, cho tới bây giờ hắn chưa từng thua, ta hoài nghi chỉ vài năm nữa thì chỉ sợ ngay cả nam nhân cũng có thể bị hắn làm cho mang thai.” Bố Tự Ngữ tựa hồ không hề cảm thấy hình tượng tao nhã của hắn rất không thích hợp nói những lời này. Nghe hắn nói loại tục ngữ này, Kim Phi Dao cũng cảm thấy có chút khó chịu.

Đó là cảm giác bề ngoài và nội tại không xứng, khiến người ta sinh ra không đồng nhất, giống như bên trong thân thể vương tử lại ẩn dấu một nguyên thần thế tục vậy, muốn bao nhiêu kỳ quái thì có bấy nhiêu.

“Kim Phi Dao, ta có một tin tình báo vừa đến tay, đang rất do dự không biết có nên viết hay không, vì nó không hề có chút tính tình báo nào nhưng lại có thể thỏa mãn tâm lý thích nhòm ngó của tu sĩ. Ta muốn thêm thắt chút gì đó vào nhưng đối phương lại rất khó chơi, nếu viết quá mức thì có thể sẽ đưa tới họa sát thân, ngươi cho ý kiến đi.” Bố Tự Ngữ đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền ôn nhã thỉnh giáo Kim Phi Dao.

Không ngờ bản thân còn chưa giới thiệu mà Bố Tự Ngữ đã biết mình là ai, Kim Phi Dao nhanh chóng nói: “Là dạng tình báo gì?”

“Là tư tình của Lang, Ma tộc thần lão có danh vọng nhất cùng một Nhân tộc… không, cùng một nhân yêu. Ta muốn viết như thế này, Lang Ma tộc và Cửu Yêu Yêu tộc vì cướp đoạt một nữ tu sĩ Nhân tộc mà đánh nhau ở Hoa Ngữ Thần giới. Dưới một trời cánh hoa, Lang chiếm được tiên cơ, đoạt đi nụ hôn của nữ tu sĩ kia, để bảo vệ nàng khỏi cơn phẫn nộ của Cửu Yêu, hắn liền để nàng mau chóng rời đi, sau đó hai người tiếp tục đánh nhau ba ngày ba đêm. Cuối cùng, cả thể xác và tinh thần của Cửu Yêu đều bị thương mà rời đi, Lang đã thắng trong tràng đoạt yêu này.” Bố Tự Ngữ nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Kim Phi Dao đại biến nhìn hắn, cằm đều sắp rơi xuống đất. Lại còn cánh hoa bay đầy trời… cánh hoa ở đó còn to hơn cái giường nha, làm sao mà bay được. Ngay cả Hoa Uyển Ti vẫn luôn im lặng quan khán cơ quan bốn phía cũng phải hoa dung thất sắc, công phu nói bừa này cũng quá khoa trương rồi.

Mập Mạp nhìn quanh nửa ngày vẫn không thấy một mỹ nhân nào, nghe Bố Tự Du nói có tỷ tỷ Thần tộc liền quyết định lát nữa đi tìm tỷ tỷ Thần tộc chơi, nghe thấy lời Bố Tự Ngữ cũng bị chấn cho sửng sốt, đứng ngây ra như thạch điêu.

Sau một lúc lâu sửng sốt, Kim Phi Dao mới nghi hoặc hỏi: “Vốn Lang và Cửu Yêu vì sao lại đánh nhau?”

“Vì sao? Hình như là hai người trước kia đã từng quá tiết, Cửu Yêu kia là kẻ hiếu chiến, lần trước không đánh thắng Lang cho nên vẫn luôn kêu la đòi so chiến lại. Ngày ấy hắn cứng rắn quấn quýt lấy Lang, nhất định phải đòi lại mặt mũi, tuy nhiên hình như cuối cùng vẫn thua nửa phần.” Bố Tự Ngữ nghĩ nghĩ, nói ra chuyện lúc đó.

Kim Phi Dao bất đắc dĩ đỡ trán, “Ngươi viết như vậy chắc chắn sẽ bị bầm thây vạn đoạn.”

“Ta cũng nghĩ như vậy, cùng lúc trêu chọc hai nhân vật Luyện Hư hình như có chút cảm giác tự tìm chết.” Bố Tự Ngữ nghĩ nghĩ, giang cánh ra nói: “Vậy ta đây liền viết chuyện Lang và Ân Nguyệt đánh nhau ở thành Đầu Phố vì tranh giành nữ nhân.”

“Từ từ… vừa rồi ngươi nói gì?” Kim Phi Dao sửng sốt, kinh ngạc gọi hắn lại.

“Ta nói Lang và Ân Nguyệt đánh một trận ở thành Đầu Phố, sau này ta còn thu được tình báo nói ngươi đoạt hạt Tử Quang liên của Nhật Nguyệt môn ở đó. Nói vậy thì trận đấu đó hẳn là ngươi cũng biết, có gì mà ngạc nhiên.” Đôi mắt nhỏ dài của Bố Tự Ngữ nhìn Kim Phi Dao, trong đầu đã bắt đầu có kế hoạch cho bài viết trên Thế Đạo Kinh.

“Kỳ quái!” Kim Phi Dao nhìn Hoa Uyển Ti, nói: “Lúc đó thân mình ngươi đang tan tác, Mập Mạp cũng hôn mê, ta có gặp Ân Nguyệt. Lúc đó nhìn hắn có chút khác thường, mặt mày hồng hào, trông rất không khỏe mạnh, ta còn hỏi hắn, hắn lại không thừa nhận. Hóa ra sau khi cương thi bị đả thương sẽ mặt đỏ răng trắng, muốn đẹp thì phải bị đánh, đúng là quá thiệt thòi.”

Sau đó nàng lại cười với Bố Tự Ngữ: “Không ngờ Ân Nguyệt cũng tranh cướp nữ nhân, ta còn tưởng rằng hắn đã sớm không có năng lực kia cơ. Hắn rất độc, nếu tay sờ vào thì nữ nhân liền biến thành màu đen, vậy không phải là cười chết người sao? Đúng rồi, hình như có loại yêu thú có đốm đen, đến lúc đó trên người nữ nhân của hắn toàn là dấu tay đen sì, không phải là giống hệt sao, vậy thì quá buồn cười.”

Không biết Kim Phi Dao nghĩ tới cái gì buồn cười mà cứ cười ha hả.

Hai huynh đệ Bố Tự Ngữ và Hoa Uyển Ti, còn có Mập Mạp đều ngơ ngác nhìn nàng cười, đột nhiên cảm thấy bầu trời nổi lên một trận gió lạnh, trong lòng tự dưng dâng lên cảm giác không nói nên lời.

Cười đủ rồi Kim Phi Dao mới hỏi: “Vậy rốt cục bọn họ vì sao lại tranh đấu?” nàng hiện tại đã thông minh ra, với những lời nói ra từ miệng Bố Tự Ngữ nhất định phải xóa đi những đoạn ái muội, nếu không thì căn bản không thể tin được. Vô căn cứ như vậy mà Thế Đạo Kinh cũng có người xem, đúng là khó có được.

“Theo đôi câu trao đổi giữa họ thì hình như là vì xung đột lợi ích.” Bố Tự Ngữ rốt cục cũng thành thật, không vì những phân tích mò mẫm của mình mà gạt bỏ tình báo gốc. Hắn căn bản là thích sự chênh lệch giữa thực tế và bài viết của mình.

“Ngươi quả nhiên là biết thêm thắt, Bố Tự Ngữ tiền bối!” Kim Phi Dao nghiêm cẩn gật đầu với hắn, bảo sao lại tên là Bố Tự Ngữ, không biết tên này là do nữ vương hay cha hắn đặt, vừa sinh ra đã biết người này về sau sẽ hồ ngôn loạn ngữ cho nên mới nhắc nhở hắn đừng tự nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.