Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 581: Chương 581: Kim Khôn Môn Trung




Đến lúc Hải Lam Âm mang theo gia sản đi ra thì đám nam sủng của nàng đã không còn một ai, ngay cả bột xương cũng không còn, trên đất ẩm ướt, chỉ có Mập Mạp đứng trong phòng.

“A?” Hải Lam Âm sửng sốt, “Mọi người đi cả rồi?”

Mập Mạp gật gật đầu, “Uh, toàn bộ hóa thành nước đi rồi.”

Hải Lam Âm dẫm chân lên nền đất ướt sũng, đột nhiên ý thức được cái gì, cả kinh nói: “Ngươi đây là đem bọn họ…”

“Dính độc sẽ thành nước, bọn họ không muốn cho ngươi đi, hơn nữa lại không mặc quần áo, ta lại không có hứng thú với nam nhân.” Mập Mạp không chút để ý nói.

“Việc này…” Hải Lam Âm không biết phải nói gì.

Lúc này, Kim Phi Dao ở bên ngoài hô: “Đi ra chưa? Lát nữa nếu truyền tin ra, người Bách Vị lâu tới thì chúng ta muốn đi cũng khó.”

“Tới đây!” Hải Lam Âm không dám trì hoãn, vội vàng chạy ra, đi ra sân hỏi Kim Phi Dao: “Chúng ta phải đi như thế nào?” trên người nàng còn có cấm chế của Bách Vị lâu, lúc này tha thiết chờ mong nhìn Kim Phi Dao, chờ nàng mở cấm chế ra.

Nhưng không ngờ Kim Phi Dao lại tùy tiện đáp: “Ta đưa ngươi đi tìm người xóa bỏ cấm chế, ta không hiểu biết về mấy thứ cấm chế này.”

“Cái gì? Ta không thể rời khỏi Thủy Tạ Thần giới nha.” Hải Lam Âm nghe vậy thì sửng sốt, nếu không cởi bỏ cấm chế trước thì sao rời khỏi đây mà tìm người xóa bỏ cấm chế, chẳng lẽ người đó ở ngay Thủy Tạ Thần giới?

“Yên tâm, không sao đâu.” Kim Phi Dao vỗ vỗ vài nàng, bảo nàng yên tâm, sau đó nhanh chóng hóa thành Thao Thiết, há mồm nuốt Hải Lam Âm đang sững sờ vào bụng. Sau đó, lại hóa thành nhân thân, thần thức tiến vào bụng tìm được Hải Lam Âm, dặn dò nàng cứ ngồi đợi, cam đoan sẽ mang nàng rời khỏi Thủy Tạ Thần giới.

Không để ý vẻ mặt hoảng sợ của Hải Lam Âm, Kim Phi Dao thu hồi thần thức, mang theo Mập Mạp rời khỏi trấn Liễu Khê. Động tĩnh của các nàng chắc chắn sẽ bị người Bách Vị lâu biết, đi chậm chút nữa có khả năng sẽ bị người đánh. Quả nhiên, các nàng chân trước vừa đi, người Bách Vị lâu đã vọt tới, đáng tiếc đã sớm vườn không nhà trống, hỏi ra cũng chỉ biết là có một nữ nhân Hóa Thần hậu kỳ mang người đi.

Bách Vị lâu cũng không đuổi theo, nếu cấm chế bị giải, ngọc giản trên tay bọn họ sẽ tự vỡ tan, nhưng giờ đây ngọc giản vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, chứng tỏ người chỉ rời khỏi chỗ này chứ chưa ra khỏi Thủy Tạ Thần giới. Suy nghĩ một hồi, bọn họ cảm thấy hẳn là có người tới cứu nàng, biết có cấm chế thì không thể ra khỏi Thủy Tạ Thần giới cho nên đi tìm một chỗ chuẩn bị bỏ lệnh cấm.

Bọn họ lập tức ra lệnh, phái mọi người tản ra, toàn lực tìm khắp Thủy Tạ Thần giới, nhất định phải tìm ra người.

Lúc người Bách Vị lâu vẫn còn đang loanh quanh khắp Thủy Tạ Thần giới tìm Hải Lam Âm thì Kim Phi Dao đã bay ra khỏi Thủy Tạ Thần giới. Xuất ra Linh giới Du Cảnh kính, tìm được vị trí Bắc Thần Linh giới, nàng liền chú linh lực vào phi thảm, dùng tốc độ nhanh nhất bay đi.

Thủy Tạ Thần giới cách cố hương Bắc Thần Linh giới của nàng cũng không gần. Nàng ngựa không dừng vó một đường bổ linh lực, hao phí hai tháng thời gian mới đi tới Bắc Thần Linh giới. Tùy tiện tìm một tu sĩ hỏi thăm, Kim Phi Dao cũng không nghỉ ngơi nửa khắc, bay thẳng tới mục tiêu.

Đây là lần trở lại Bắc Thần Linh giới sau năm trăm năm của nàng, cũng không nhìn phong cảnh chung quanh, nhớ lại ký ức một cái, Kim Phi Dao đã vội vã bước đi.

Kim Khôn môn dưới sự dẫn dắt của sư tôn Hùng Thiên Khôn dần dần lớn mạnh, bây giờ còn có công việc làm ăn ở nhiều Linh giới, từ những ngày tháng nghèo khó trước kia dần dần giàu có. Hiện tại, chưởng môn là đệ tử Trử Du của Hùng Thiên Khôn, năm đó Trúc Cơ kỳ được Nguyên Anh kỳ Hùng Thiên Khôn cứu, mang về làm đệ tử, giờ đã là tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.

Nhìn Kim Khôn môn từ từ lớn mạnh, trong lòng hắn rất cao hứng, lại còn có vị trưởng lão đang bế quan, chuẩn bị đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ nữa. Nếu vị trưởng lão này cũng tiến giai Nguyên Anh kỳ thì Kim Khôn môn có sáu vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ cả thảy, vậy thì thực lực sẽ tăng lên nhiều.

Hiện tại tuy Kim Khôn môn đã là một trong mười đại môn phái ở Bắc Thần Linh giới nhưng lại chỉ xếp hạng cuối cùng, hơn nữa vì căn cơ quá nhỏ bé mà không thể nào so sánh được với những môn phái có bề dày cả nghìn năm kia. Tuy nhiên, có được tốc độ phát triển nhanh như vậy đều là dựa vào sư phụ ở bên ngoài vất vả.

Trử Du nghĩ đến vị sư phụ bộ dạng giống nữ hài kia thì không khỏi lắc đầu, đã gần trăm năm không thấy sư phụ trở về, lần trước về lại mang theo một sinh ý về cho Kim Khôn môn. Hàng năm luôn có một lượng linh thạch lớn lặng lẽ đưa tới, ở Kim Khôn môn cũng chỉ có hắn và sư đệ biết đây là linh thạch kiếm được nhờ sư phụ hợp tác với một tà tu.

Nghĩ đến việc vì đệ tử trong môn phái, sư phụ còn phải hợp tác với tà tu, thật sự là khó xử cho hắn.

Đột nhiên, ngoài cửa có một đệ tử Kết Đan kỳ vội vã chạy tới, vừa vào cửa đã không chú ý lễ tiết hô lớn: “Chưởng môn, có hai gã tu sĩ Hóa Thần trung kỳ và hậu kỳ xông vào sơn môn. Vừa vào liền hô thẳng tên sư tôn rồi cũng không chờ các đệ tử đi thông báo, nàng đã trực tiếp xông vào, khí diễm kiêu ngạo, một đường hướng tới Kim điện rồi.”

“Hai gã Hóa Thần kỳ?” Trử Du có chút khó hiểu. Kim Khôn môn đối ngoại rất tốt, mặc dù sư phụ có làm vài việc không gặp được người nhưng hắn đã từng chính mắt nhìn thấy, tất cả các lần đều che mặt lại, căn bản không có người nào biết là sư phụ làm. Chẳng lẽ là cừu gia từ bên ngoài tìm tới? Sư phụ không có trong môn phái, giờ biết làm sao cho phải?

“Đi ra nhìn xem, nếu là cừu gia thì cũng không có cách nào, kiểu gì cũng không thể để người ta đánh mà không hoàn thủ, ngươi lập tức đi đánh chuông Kim Tỉnh để đệ tử nội môn nhanh chóng ẩn nấp vào bí đạo phía sau núi. Nếu là tới diệt môn thì bọn họ chính là mầm móng trọng chấn Kim Khôn môn.” Trử Du nghiêm túc nói, sau đó liền phất tay áo đi ra ngoài nhìn xem là tiền bối nào tới.

Kim Phi Dao vào Kim Khôn môn liền thả chậm tốc độ, rất hưng trí nhìn phong cảnh bốn phía. Cũng không tệ, Kim Khôn môn xây dựng trên một sơn mạch phong cảnh tú lệ, nơi đặt sơn môn có sơn có thủy có tuyền, sương mờ lan tràn, điểu thú hoa cỏ chung quanh có thể thấy được. Phòng ốc cung điện trên núi cũng xây rất khác biệt, chỉ là không đủ khí phách.

Nàng bỗng dưng hoài nghi, người xây cung điện vì nịnh bợ Hùng Thiên Khôn, nghĩ cung điện khí phách không xứng với khuôn mặt và khí chất của hắn cho nên mới làm cho phong cách của toàn bộ Kim Khôn môn thật âm nhu.

Đám đệ tử đang hoảng loạn dọc đường kia mặc kệ là nam hay nữ đều trông rất được, xem ra những người quá xấu đều ngại phải tới môn phái mà sư tôn đẹp tới cực mỹ như vậy. Điểm ấy thì Kim Phi Dao rất vừa lòng, nàng cũng không muốn tới Kim Khôn môn lại thấy cả môn phái đều là một đám gia hỏa bị trùng ăn cẩu cắn, dưa vẹo táo nứt.

“Thật lạ, pho tượng của ta ở chỗ nào vậy? Không phải nói là ngọn núi linh lực dày đặc nhất hay sao, chẳng lẽ là ở phía sau?” Kim Phi Dao ngồi trên phi thảm, một đường bay lên trên, liếc trái nhìn phải tìm tượng của mình. Theo tưởng tượng của nàng thì một bức tượng điêu từ một quả núi thì chắc chắn đứng ở cửa là có thể nhìn thấy được, nhưng hiện tại đã tìm nửa ngày đều không thấy, thật là thần bí a.

Mập Mạp đang đánh giá Kim Khôn môn, tính ra thì nơi này cũng là địa bàn của hắn, đương nhiên phải nhìn nhiều một chút. Nghe thấy Kim Phi Dao nhắc tới pho tượng, hắn liền nhớ lại chuyện này, nghĩ nghĩ có chút không phục nói: “Loại tượng tay cầm bánh bao nhà ngươi thì có ý tứ gì, không hề khí phách. Như vậy đi, ta thấy ngọn núi bên kia không tệ, không bằng điêu bức tượng Thái Tử thú ở đó, chắc chắn có thể trấn trụ các môn phái khác. Chỉ cần có người đến Kim Khôn môn sẽ bị pho tượng Thái Tử thú trấn trụ, tâm sinh khiếp ý.”

“Ngươi đang mơ mộng hão huyền cái gì vậy? Người khác chắc chắn sẽ bật cười, làm sao có thể tâm sinh khiếp ý!” Kim Phi Dao lườm hắn, sơn môn nhà ai mà không bày yêu thú hung mãnh, lại mang cả ngọn núi ra điêu khắc một con ếch sẽ làm người ta cười chết.

“Hừ, chỉ cho bản thân làm náo động!” Mập Mạp khó chịu hừ một tiếng, phi thường bất mãn với nàng.

Lúc này đã bay đến lưng chừng núi, phía trước xuất hiện một quảng trường thông thường, lúc này đã có không ít đệ tử đứng ở kia, sắc mặt có chút khẩn trương nhìn chằm chằm các nàng. Mà ở phía trước các đệ tử còn có năm tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ, một đám tiên phong đạo cốt, trông còn giống tu sĩ cao giai hơn cả Kim Phi Dao.

“Nhìn tư thế này đi, rất có khí phách của một nửa sư tôn là ta!” Kim Phi Dao âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, những đệ tử kia nam giống nam, nữ giống nữ, không có loại nhân vật không phân rõ được là nam hay nữ. Tuy nàng không muốn nhìn thấy một môn phái dưa vẹo táo nứt nhưng nếu là một môn phái toàn kẻ nam không ra nam, nữ không ra nữ thì quả thực chính là tra tấn.

Mập Mạp ngẩng đầu nhìn, như có đăm chiêu gật đầu: “Ta cảm thấy tùy tiện kéo một người trong đó ra đều có khí thế hơn ngươi. Bộ dáng này của ngươi mà cũng không biết xấu hổ đi nói bản thân là một nửa sư tôn? Liệu bọn họ có xấu hổ không muốn nhận người không?”

“Nói chuyện với ngươi quá khó nghe, ai không giống nửa sư tôn?” Kim Phi Dao trợn mắt trừng hắn, đã tới địa bàn của mình mà cũng không nể mặt một chút, toàn nói hươu nói vượn.

“Ngươi quá keo kiệt, quá đáng khinh, không đủ khí phách.” Mập Mạp mặt vô khiếp sắc nói, trước mặt có nhiều tiểu bối như vậy, hắn không tin Kim Phi Dao sẽ tự hủy hình tượng, động thủ đánh hắn. Chỉ cần dám động thủ thì sẽ đánh mất hết thể diện trước mặt đám đồ tử đồ tôn này.

Quả nhiên, Kim Phi Dao nghiến răng nghiến lợi, nhéo nhéo nắm tay rồi lại thả xuống, đây đều là tiểu bối của nàng, hơn nữa từ trước tới giờ đều chưa từng gặp nàng, không thể để mất uy tín.

Đúng là hai tiền bối Hóa Thần kỳ, chỉ là tên be bé kia hình như không phải Nhân tộc, chẳng lẽ là linh thú của vị tiền bối này? Vậy mà đã tới Thần Thú kỳ, đây là thần thông loại nào chứ? Trử Du và năm vị trưởng lão thấy trên pháp bảo hình thảm có một nam một nữ đang ngồi, cẩn thận nhìn kỹ, sáu người đột nhiên cảm thấy tên nữ tu sĩ kia nhìn quen quen, không biết đã gặp ở đâu.

Trử Du nhịn không được nói thầm: “Sao vị tiền bối này trông lại quen như vậy? Tuy diện mạo rất quen mắt nhưng lại hoàn toàn không nghĩ ra là có biết người như vậy.”

Lời nói của hắn được năm người khác tán thành, bọn họ cũng cảm thấy người này rất quen, nhưng lục tìm trong trí nhớ lại không nghĩ ra được người kia là ai.

Đột nhiên, Trử Du chấn động nói: “Ta biết rồi, ta pho tượng bánh bao bên hồ Song Luyến phía sau núi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.