Sáng sớm hôm sau, Kim Phi Dao đã bị Khương Thủy
Nhiên đưa đến bìa rừng, cách khói độc chỉ vào cái khe xa xa, nói: “Lần
đầu tiên đi thì không cần đi quá xa, tới bên kia là được. Như vậy thì dù có gặp phải bạo lôi vũ ngươi cũng có thể chạy về.”
Kim Phi Dao nhìn cái khe phía xa, ít nhất cũng phải bay nửa canh giờ, bên trong hẳn là không thiếu ma thú.
“Đây là dược hộp, ngươi mang theo để chứa linh thảo.” lúc này Khương
Thủy Nhiên lấy ra một cái dược hộp để nàng hái linh thảo xong sẽ để vào
đó. Độ Thiên giới không dùng ngọc giản cho nên hộp ngọc rất ít, đựng
linh thảo cũng chỉ dùng hộp làm từ gỗ. Rõ ràng cây cối không nhiều lắm
lại còn phải dùng để đựng linh thảo, thật là quá phiền toái.
Nhìn dược hộp, Kim Phi Dao mặt không biểu cảm hỏi: “Tiền bối, đây là quan tài ngươi chuẩn bị cho ta sao?”
Dược hộp kia dài gần bằng một người, tất cả đêu làm từ gỗ, tuy trôi
nổi trong không trung nhưng liếc mắt nhìn một cái vẫn khiến người ta cảm giác giống như một cái quan tài. Vốn đã tương đối nguy hiểm rồi lại còn phải mang theo thứ lớn như vậy xuống, hoàn toàn là ngại mạng quá dài.
“Thứ này rất lớn sao?” Khương Thủy Nhiên nhìn nàng, tỏ ra rõ ràng là suy nghĩ cho ngươi mà ngươi còn không cảm kích.
Kim Phi Dao gật đầu; “Quá lớn, ta có thứ khác để đựng linh thảo, cam
đoan sẽ không hư hao. Cái quan tài này ngươi cứ thu về đi, nhìn thấy nó
là thấy điềm xấu. Chẳng lẽ nếu ta chết thì cái quan tài này sẽ tự động
cho ta vào rồi bay trở về?”
“Ngươi nghĩ nhiều quá, tu sĩ mà chết thì sẽ trở về thiên địa, không cần phải nhặt xác.” Khương Thủy Nhiên nhàn nhạt cười nói.
“Quả thật là ta suy nghĩ nhiều, vậy ta đi chịu chết đây.” Kim Phi Dao không tình nguyện lên tiếng, uể oải ra khỏi màn khói độc, bật cái ô xấu xí lên bay tới chỗ cái khe.
Nàng đi tới bên cạnh cái khe, dùng Tan thuật thay đổi hình dáng rồi
mới lén lút thăm dò, dùng thần thức xem xét bên dưới một chút. Cái khe
này rất dài, chỗ nàng đứng vừa vặn không có con ma thú nào, nhưng ở xa
xa thì thần thức lại tìm được vật sống. Đang muốn nhảy xuống, Kim Phi
Dao lại vỗ đầu, cảm thấy bản thân thật sự ngu ngốc, nhiều năm không dùng thiếu chút nữa thì quên mất.
Lấy Ẩn Thân phù đê giai ra, nàng nhanh nhẹn dán lên người. Tuy Ẩn
Thân phù đê giai ở đây cũng không khác rác cho lắm nhưng nàng có thể xen lẫn với hương vị ma thú, chỉ cần đầu tiên không nhìn thấy mình thì coi
như đã tăng lên độ an toàn.
Dán Ẩn Thân phù, nàng nhảy xuống cái khe, một đường rơi xuống. Những
cái khe này đều là kết quả của cuộc đại chiến vạn năm trước, có nơi còn
có thể thấy chỗ ra vào bóng loáng, đó là bị tu sĩ cao giai cầm kiếm
chém. Nhìn những vết kiếm do tiền bối gây ra này, Kim Phi Dao cảm thấy
với năng lực của tu sĩ Đại Thừa kỳ, nếu ở Thần cấp giới thì đúng là
thần.
Khương Thủy Nhiên đã dặn nàng không cần đi xuống đáy cái khe vì bên
dưới cũng không có gì. Ma thú và thực vật đều sinh trưởng ở những huyệt
động đào ra trên thạch bích, chỉ cần chú ý những động khẩu trên thạch
bích là được, bình thường ở các cửa ra vào đều có ma thú canh gác, chờ
mĩ vị tự động đưa lên cửa.
Rơi xuống một hồi, Kim Phi Dao quả nhiên nhìn thấy một khe đá không
quá rộng trên thạch bích, chỉ cao bằng nửa người, nhìn thế nào cũng
không giống nơi có thể chứa được ma thú quá lớn, vì thế nàng liền định
đi vào từ lối này.
Cẩn thận dùng thần thức quét qua, ma thú rất mẫn cảm với thần thức
cho nên Kim Phi Dao không dám lạm dụng. Ở cửa khe đá thì không phát hiện cái gì, hơn nữa nàng còn có một vũ khí lớn đó là hương vị, chỉ cần ngửi là biết có cái gì hay không. Từ trong khe đá tràn ra toàn là mùi thối
của ma thú, ở nơi thông gió này thì hương vị ma thú trong đó đều được
thổi ra, còn không bằng không ngửi.
Kim Phi Dao không nói gì đứng một hồi, cuối cùng vẫn chui vào.
Nàng đi vào trong vài bước, phía trước đột nhiên rộng mở, xuất hiện
một thạch đạo. Thạch bích bốn phía đều bị cào ra, xem ra nơi này thường
có ma thú xuất hiện. Cái khe nhỏ như vậy mà cũng chui vào, ma thú thật
là nhàn nha. Tuy nhiên, thạch bích trên đỉnh thì vẫn tương đối bén nhọn, những ma thú tới đây hẳn là không quá cao lớn.
Sợ hấp dẫn ma thú tới, Kim Phi Dao không lấy Dạ Quang thạch ra dùng,
với lại dùng thị lực của nàng cũng có thể thấy rõ tình hình bên trong,
chỉ có vài cái khe nhỏ là không nhìn rõ, đi lại hoàn toàn không có vấn
đề gì.
Lặng lẽ đi vào trong, nàng chú ý tình hình bốn phía. Trong thạch đạo
phi thường yên tĩnh, ngoài tiếng bước chân của nàng thì không có bất
luận một thanh âm gì khác.
Càng đi sâu vào thì địa hình càng xấu, đột nhiên, phía dưới chân Kim
Phi Dao mềm nhũn, không đợi nàng phục hồi tinh thần, phía sau đã truyền
đến tiếng vang, nhìn lại đã không thấy năm đầu ngón tay. Nàng sửng sốt
một cái, mạnh mẽ phản ứng lại, dưới chân mềm nhũn không phải là mặt đất
mà là lưỡi của ma thú.
Ma thú đáng giận, vậy mà lại im lặng ẩn nấp trong thạch đạo, há miệng chờ con mồi. Kim Phi Dao đứng ở đầu lưỡi không hề động, ma thú cũng chỉ ngậm miệng lại, lưỡi không có phản ứng gì, đại khái là không biết có gì rơi vào miệng, lúc này tốt nhất không nên động mới thỏa đáng.
Đợi một hồi, ma thú tựa hồ có chút phiền, đầu lưỡi bắt đầu động, cũng không quản thứ ở trong miệng là gì, trực tiếp ăn luôn cho xong. Chỉ cần sử dụng linh lực, yêu khí thì ma thú sẽ biết nó ăn phải thứ tốt, mà nếu hiện tại bất động thì Kim Phi Dao lại không thể đứng vững trên đầu lưỡi mềm nhũn.
Không thể đợi! Nàng đeo thú bạo quyền bao, phản ứng của ma thú lập
tức trở nên kịch liệt. Yêu khí và linh khí của Kim Phi Dao lan tràn
trong miệng nó, kích thích ma thú, đầu lưỡi liền nổi lên vô số mũi nhọn
sắc như dao, ào ào cuốn về phía nàng.
Chiến giáp trên thân, Kim Phi Dao quay người lại, hung hăng đâm vào
vách thịt bên cạnh. Máu tươi phun ra như vũ bão, đổ xuống lưỡi ma thú,
mùi máu tươi càng làm nó hưng phấn hơn. Đuôi cuốn lôi ô ngăn trở mũi
nhọn phía sau, chiến giáp lặng yên hộ thể, hai tay nàng chuyên tâm đâm
sâu vào thịt ma thú, điên cuồng hút máu tươi của nó.
Lực phòng ngự của lôi ô đúng là không thể coi thường, ngoài có thể
ngăn lôi thì cũng có thể thoải mái đỡ các công kích khác. Lúc đó Kim Phi Dao vì luyện một pháp bảo phòng ngự cho nên mới lấy toàn bộ lôi cô ra
luyện thành hình cái ô. Đồ tốt như vậy làm sao chỉ có thể dùng chắn lôi, nếu có thể thì chắn hết thảy công kích mới được.
Lấy máu cũng là việc không dễ dàng, kể cả là lôi ô có thể phòng ngự
được đầu lưỡi đánh tới như roi nhưng tiêu hao linh lực cũng rất kinh
người. Tu vi Kim Phi Dao quá thấp, linh lực tiêu hao khá lớn, nhưng
lượng máu ma thú mất cũng phi thường lớn. Máu trong miệng ma thú đã vượt qua mắt cá chân, ma thú lúc đầu chỉ cho rằng đó là vết thương nhỏ, lúc
này đã phát hiện ra bản thân gặp nguy hiểm.
Kim Phi Dao vốn tính toán, ma thú chen chúc trong thạch đạo nho nhỏ
này thì dù có giãy dụa cũng sẽ tương đối cố sức, không có chỗ cho nó lăn lộn cho nên rút máu như thế này sẽ có lợi với nàng. Quả thật cũng là
như thế, con ma thú này vì ôm cây đợi thỏ mà chen chúc trong khe đá nhỏ
hẹp này, hiện tại đồ ăn đã ở trong miệng nhưng một mồm đầy máu tươi kia
vẫn khiến nó hoảng sợ.
Tự uống máu mình, thứ này không thể bổ sung lại được, nó hiện tại cực kỳ muốn rời khỏi thạch đạo, chỉ cần đủ không gian thì nó bốc lên vài
cái là có thể đánh văng kẻ đang công kích mình. Nghe thấy tiếng rào rào
bên ngoài, bản thân còn có cảm giá lùi về sau, Kim Phi Dao hiểu ra nó
đang muốn lui ra ngoài.
Vì thế, nàng ném một viên Bổ Linh đan vào miệng, ngoài việc dùng Thú
Bạo hút máu thì nàng còn đốt cả Minh hỏa lên. Minh hỏa từ dưới chân tản
ra, phần lưỡi ở gần nàng liền bị đông cứng lại.
Máu tươi trong miệng quá nhiều, con ma thú này không có cách nào
khác, đành phải nuốt vào. Máu tươi quá gối nhanh chóng rút đi, trên tay
Kim Phi Dao vẫn không hề dừng lại. Nếu là yêu thú bình thường thì đã sớm mất máu mà chết rồi, nàng không biết con ma thú này lớn thế nào mà mất
đi nhiều máu như vậy vẫn còn có sức tiếp tục lui về phía sau.
Rốt cục, gần nửa canh giờ sau, con ma thú này rốt cục bất động, lưỡi
vô lực rũ xuống, Kim Phi Dao thì đã tinh bì lực tẫn, cắn răng tựa vào
thịt ma thú. Không làm bánh bao không được rồi, phải thu hết thịt con ma thú này đi thôi, sau khi trở về Thần Nông tộc phải cân nhắc làm một ít
bánh bao ra bổ linh lực.
Nghỉ ngơi một hồi, Kim Phi Dao dứng dậy, đi đến chỗ miệng ma thú,
hung hăng đánh nát răng nanh của ma thú, kéo miệng nó để đi ra. Lúc đi
ra nàng còn tưởng rằng ma thú trong lúc giãy dụa đã thoát ra khỏi cái
khe, vọt vào trong Thần Nông tộc.
Bốn phía chung quanh nàng đều là cây cối to đến mười mấy người ôm,
trái cây màu vàng kim treo trên cành, phát ra ánh vàng ôn nhu, chiếu
sáng bốn phía. Trên đầu vẫn là một mảnh tối đen, mơ hồ có thể nhìn thấy
đỉnh, mà phía sau nàng là một con cự xà mang hoa văn màu vàng. Thân rắn
dài ba mươi tư trượng đang vô lực ghé vào rừng cây, mất máu quá nhiều mà chết.
Không ngờ con rắn này lại dài như vậy, mặc dù Kim Phi Dao đã có tư
tưởng chuẩn bị nhưng vẫn phát hoảng. Tuy nhiên, hình như so sánh với
những ma thú gặp trước đây thì con rắn này vẫn hơi nhỏ, hẳn là tiểu ma
thú vừa mới sinh ra từ thiên địa khí.
Nàng biết ma thú không sinh con cho nên không có ấu tử, nhưng tiểu ma thú thì vẫn có. Những ma thú vừa mới sinh ra từ thiên địa cũng sẽ nhỏ
một chút và phải tốn rất nhiều thời gian mới trưởng thành.
Vừa mới xuống khe đã có thu hoạch như vậy khiến nàng phi thường cao
hứng. Xem xét bốn phía, xác định không có ma thú khác, Kim Phi Dao nhanh nhẹn xử lý thi thể. Phải mang hết ma thú này đi, không thể để lại dù
chỉ một chút. Tuy nhiên, con rắn quá dài, Kim Phi Dao quyết định cắt nó
thành mấy đoạn rồi mới bỏ vào túi càn khôn.
Lúc nàng chém tới đoạn thứ ba thì trong bụng rắn xuất hiện không ít
thứ gì đó sáng lấp lánh. Kim Phi Dao tò mò nhìn, kinh ngạc phát hiện mấy thứ này đều là linh thạch thượng phẩm, phóng tầm mắt nhìn vào bụng rắn, trong đó toàn là linh thạch.
Lúc trước nàng cũng có nghe Bố Tự Du nói qua trong cơ thể ma thú sẽ
sinh ra linh thạch nhưng đến lúc thật sự nhìn thấy lại là một chuyện
khác. Hơn nữa, số lượng lại không ít, đại khái ít nhất cũng có gần mười
vạn khối.
Phát tài! Kim Phi Dao nhìn chằm chằm vào đống linh thạch, đột nhiên cảm thấy Độ Thiên giới đúng là một nơi ở tốt!