Thiếu niên do dự một chút, sau đó mở miệng nói: “Ta là Viêm tộc ở Tinh Hoa Linh giới, là bình dân.”
“A, bình dân à. Vậy thì không có việc gì, một lát nữa ta sẽ cho ngươi
tấm da thú, ngươi có thể đi rồi.” Kim Phi Dao vốn đang lắng nghe, vừa
nghe nói là bình dân liền không muốn nghe nữa.
Còn Hoa Uyển Ti thì chu đáo nói thêm: “Có muốn ăn thêm chút gì rồi hãy
lên đường không? Nếu không thì ngươi không đi xa được, lại một lần nữa
trở về phiền toái chúng ta.”
“Không, các ngươi đừng đuổi ta đi, ta nói sự thật đó, ta thật sự là Viêm tộc ở Tinh Hoa Linh giới.” thiếu niên sửng sốt một cái, sốt ruột biện
giải.
Kim Phi Dao cắn đũa, lạnh nhạt nói với hắn; “Chúng ta đâu có nói gì
ngươi, vốn đang nghĩ mái tóc lửa cháy trên đầu ngươi đại biểu cho tiểu
tử của gia đình có quyền thế nào đó, không thì cũng là người của một đại tộc. Không ngờ lại chỉ là bình dân, bình dân còn phải đi cứu muội muội
ngươi, khó nói còn phải đưa các ngươi trở về Tinh Hoa Linh giới, bình
dân thì làm gì có thứ tốt gì, lấy đâu ra mà thâm tạ. Quá phiền toái,
ngươi vẫn nên tự mình đi đi thôi.’
Thiếu niên nghẹn lời nhìn các nàng, không ngờ các nàng lại có thể lớn
mật trắng trợn biểu hiện sự tham lam ích kỷ của mình, xem ra hắn đã tính sai. Nếu đã như vậy rồi thì không bằng trực tiếp báo ra thân phận, kể
cả có bị lợi dụng thì vẫn hơn bây giờ. Vì thế, hắn khẽ cắn môi, nói:
“Xin lỗi, vừa rồi ta đã nói dối.”
“Hử?” Kim Phi Dao cười nói với hắn: “Không phải là ngươi thấy chúng ta
nói ngươi không có quyền thế sẽ không giúp ngươi cho nên định sửa lại,
nói mình là vương tử Viêm tộc, muội muội ngươi là công chúa Viêm tộc,
các ngươi không nghe lời trưởng bối, trong lúc chiến tranh còn vụng trộm chạy ra ngoài chơi, giữa đường bị người Ma tộc bắt đi, thấy trên đầu
các ngươi có thể bốc hỏa, toàn thân ấm áp liền bán tới Thiên Cực Linh
giới rét lạnh này để người nơi này sưởi ấm đó chứ?”
Thiếu niên há hốc miệng nhìn Kim Phi Dao, nửa ngày sau mới lắp bắp nói:
“Sao ngươi lại biết nhất thanh nhị sở như vậy? Sự thật đúng như ngươi
nói, không sai nửa phân.”
Nghe xong lời này, ngay cả Mập Mạp cũng nhìn hắn lom lom, thế này thì quá giả rồi, làm sao có chuyện khéo như vậy.
Thấy các nàng không tin, thiếu niên nóng nảy, nhanh chóng cởi áo, lộ ra
hình xăm hình ngọn lửa ở sau lưng, “Đây là cầu văn của vương tộc ta, chỉ có vương tộc mới có thể có, không tin thì các ngươi xem. Vết xăm của
muội muội ta là ở trên cổ, cái này có thể chứng minh ta là vương tử rồi
chứ?”
Còn có loại phong tục này? Kim Phi Dao chưa từng nghe nói tới nhưng biết đâu lại là thật? mà Hoa Uyển Ti thì cẩn thận nhìn hình xăm màu đỏ của
hắn, hỏi: “Ngươi nói lại mọi chuyện cho rõ ràng, nếu đưa các ngươi về có thể kiếm được nhiều ưu việt thì chúng ta có lẽ sẽ nhân lúc tiện đường
mà đưa các ngươi về.”
Thiếu niên mau chóng mặc lại áo, tỉ mỉ kể lại chuyện vì sao bọn họ bị bán tới đây.
Hóa ra hắn chính là vương tử nhỏ tuổi nhất của Viêm tộc ở Tinh Hoa Linh
giới, tên là Viêm Hạo, có một muội muội song sinh tên Viêm Tinh. Còn lại thì đúng như lời Kim Phi Dao, Viêm tộc cũng tham gia vào cuộc chiến
tranh này, nhưng kết thúc tương đối sớm, từ ba năm trước. Hắn nhân lúc
chiến tranh vừa kết thúc, đưa muội muội ra xem tu sĩ hai tộc Nhân – Ma
lui quân, bị Ma tộc của Thiên Cực Linh giới bắt đi.
Viêm tộc trời sinh mang theo viêm hỏa, cả người ấm dào dạt đặc biệt
thích hợp làm vật sưởi ấm cho giới quý tộc ở Thiên Cực Linh giới rét
lạnh. Hai huynh muội bọn họ vì vụng trộm chạy ra ngoài, bị trói mang đi, trực tiếp đưa tới Thiên Cực Linh giới, một địa phương trái ngược hẳn
với Tinh Hoa Linh giới.
Kẻ bắt bọn họ là một gã Yêu tộc Kết Đan kỳ, hắn cho rằng hai người chỉ
là Viêm tộc phổ thông nên sau khi tới Thiên Cực Linh giới liền qua tay
bán cho quý tộc Ma tộc nơi này. Nói là bán, không bằng nói là dâng, ở Ma tộc cấp bậc rõ ràng như thế, thứ tốt đều dùng để nịnh bợ quý tộc. Quý
tộc hạ tầng lại chuyển bọn họ đến thượng tầng, hai người bị qua tay tầng tầng, cuối cùng dừng lại ở thành Thính Tuyết cách chỗ này mười ngày lộ
trình.
ấm áp lên. Tác dụng tương tương một đống lửa, chỉ là cảnh đẹp ý vui hơn
đống lửa, có đôi khi còn có thể sưởi ấm giường. Nếu đưa bọn họ đến một
nơi nóng bức thì kể cả có tặng không cũng không có ai muốn.
Lần này hắn trốn ra được là vì nghe nói thành Thính Tuyết có một đại
nhân vật tới, hắn và muội muội lại bị qua tay đưa cho vị đại nhân này để làm ấm phòng ở. Hai người bọn họ được đưa tới phòng ở trước để làm ấm,
nhưng yến hội bên ngoài diễn ra quá lâu, đợi mãi không thấy người tới,
mà căn phòng này lại là nơi chuyên để tiếp đãi đại nhân vật, vị trí rất
đặc biệt, vươn ra khỏi thành một đoạn dài, nhìn từ cửa sổ ra có thể thấy bên dưới là ngoài thành trắng tuyết. Vì thế, Viêm Hạo nảy sinh ý muốn
chạy trốn, kéo muội muội định nhảy qua cửa sổ.
Đúng lúc này thì lại nghe thấy có tiếng bước chân và tiếng nói chuyện
truyền đến, Viêm Tinh đẩy hắn ra ngoài còn mình thì ở lại kéo dài thời
gian.
Thành Thính Tuyết vì phòng ngừa bị gió tuyết vùi lấp nên được xây dựng
rất cao, Viêm Hạo rơi từ cửa sổ cao mấy chục trượng xuống, nện vào đống
tuyết dày bên dưới mới nhặt lại được cái mạng nhỏ.
Nghe xong câu chuyện đáng buồn của Viêm Hạo, còn có vị muội muội sinh tử không rõ kia, Kim Phi Dao lắc đầu đi tới, vỗ vỗ vai hắn nói: “Ngươi nằm xuống trước đi.”
Viêm Hạo không hiểu gì nhưng dưới sự hối thúc của Kim Phi Dao, hắn vẫn
nằm xuống mặt cỏ. Sau đó, Kim Phi Dao kéo áo hắn lên, nhìn nhìn bụng hắn rồi đặt vài miếng thịt mỏng lên.
“Đây là?” Viêm Hạo ngạc nhiên nhìn nàng, không rõ nàng đang làm gì.
Còn Hoa Uyển Ti thì đột nhiên giơ chân đá Kim Phi Dao ra ngoài, tức giận mắng: “Ngươi đang làm gì vậy!”
Kim Phi Dao gãi cằm, vô tội nói: “Không phải nói hắn toàn thân nóng rực
sao? Ta chỉ muốn thử xem có thể dùng nướng thịt thay bếp hay không thôi
mà.”
“…” Viêm Hạo trào nước mắt, người này là ai vậy, hắn chưa từng thấy ai
lại bắt nạt người khác như thế. Ma tộc cũng chỉ dùng hắn làm vật sưởi
ấm, người này lại còn muốn nướng thịt trên bụng hắn.
“Không phải bên kia có bếp sao, ngươi muốn ăn thịt nướng thì ném linh
thạch vào là xong, tiểu hài tử mà ngươi cũng muốn bắt nạt!” Hoa Uyển Ti
chỉ vào mấy cái lô hỏa trận ở góc nhà tranh, tức giận mắng.
Kim Phi Dao không phục nói: “Ta chỉ thử thí nghiệm xem, cũng đâu phải
nhất định muốn ăn.” Lời này vừa nói xong liền nghe xèo một tiếng, mấy
miếng thịt đặt trên bụng Viêm Hạo liền chảy mỡ, chín rồi.
Hoa Uyển Ti không biết nói gì, vậy mà chín thật! Còn Viêm Hạo đối mặt
với mấy miếng thịt chín trên bụng mình thì cả đầu trống rỗng, không có
phản ứng gì.
“Ta nếm thử!” Kim Phi Dao không biết đã xuất hiện lại bên người hắn từ
khi nào, cầm một miếng thịt trên bụng Viêm Hạo cho vào miệng, sau khi ăn xong thì khen: “Ăn ngon, thịt rất mềm. Nể tình ngươi nướng thịt lợi
hại, ta sẽ giúp ngươi cứu muội muội ra.”
Viêm Hạo không biết phải phản ứng ra sao, hẳn là cảm ơn nàng, chẳng lẽ sau này đều phải nấu nướng trên người hắn sao?
Lúc này, Kim Phi Dao lại lôi kéo quần áo của hắn, nói: “Bộ quần áo này của ngươi thật tốt nha, thiêu không cháy, làm từ gì vậy?”
“Đây là da Hỏa thử, có khả năng chống lửa, hơn nữa nếu bị bẩn lại chỉ
cần ném vào lửa đốt là sẽ sạch sẽ.” Viêm Hạo mặc một bộ đồ màu đỏ sậm,
không giống vải cũng không giống da, sờ vào lại rất mềm mại.
Thứ này đúng là tiện lợi, chống lửa còn không cần giặt. Kim Phi Dao sờ
nắn chất liệu, cảm thấy hứng thú hỏi: “Đây là đặc sản của Tinh Hoa Linh
giới các ngươi?”
“Đúng vậy, Hỏa thử chỉ có ở chỗ chúng ta. Chờ đến khi ta trở về nhất
định sẽ đưa rất nhiều da Hỏa thử cho tiền bối.” Viêm Hạo khá cơ trí, mau chóng tiếp lời nàng.
Kim Phi Dao cười cười: “Vậy thì nói định rồi!”
“Đây chỉ là việc nhỏ, phụ vương ta chắc chắn sẽ cảm tạ đại ân của tiền
bối. Tiền bối, vậy hiện tại có thể không dùng ta làm bếp nấu được không? Ta không quen lắm.” Viêm Hạo nhanh chóng tìm kiếm điều kiện cho bản
thân, nếu thật sự trở thành bếp nấu thì thể diện vương thất sẽ mất hết.
“Ta chỉ thử chút thôi, đâu có nói nhất định phải dùng ngươi nướng thịt.
Không phải ngươi đói bụng sao? Mau tới đây ngồi ăn chút gì đi. Tuy
nhiên, dù sao ngươi cũng nhàn rỗi không có chuyện gì, đặt cái ấm này lên đùi thuận tiện đun nước pha trà đi.” Kim Phi Dao vỗ vỗ vai hắn, độ ấm
của người này rất vừa phải, xem ra không phải không thể động vào.
Cuối cùng, Viêm Hạo mang vẻ mặt mờ mịt ngồi ở cạnh nồi, trên đùi là một
cái ấm đựng nước. Kim Phi Dao xắn tay áo, cảm thán: “Viêm tộc đúng là
lợi hại, vừa ngồi xuống là chung quanh ấm áp lên, đúng là vật phải mang
khi xuất môn vào mùa đông nha.”
Mập Mạp nghe xong lời này cũng vội vàng chạy tới chen vào bên cạnh Viêm
Hạo. Tuy trong tiểu đảo nổi bốn mùa như xuân nhưng đó là trong hoàn cảnh bình thường, còn ở nơi lạnh nhất của Thiên Cực Linh giới này thì nhiệt
độ trong tiểu đảo nổi vẫn hạ xuống không ít. Mập Mạp vốn chỉ sợ lạnh nên nghe nói nơi này ấm áp liền chen tới.
Ngay lúc các nàng đang vô cùng cao hứng cọ cọ vào Viêm Hạo, Kính huynh
chui ra từ đống tuyết, tiến vào trong tiểu đảo nổi, thở dài một tiếng,
nói: “Rốt cục cũng chuẩn bị xong, các ngươi cử một người theo ta sửa
trận xong là chúng ta có thể đi rồi.”
Nói còn chưa nói xong, hắn liền nhìn thấy trong tiểu đảo nổi có thêm một con kiến, lại còn là người Viêm tộc. Sửng sốt một lát, hắn mở miệng
nói: “Sao lại để hắn đun nước? Mau mau đào một cái hồ nước mới, để hắn
ngâm mình vào nước, chỉ một lát sau là mọi người sẽ có nước nóng để tắm. Hôm nay trời lạnh, ngâm nước nóng là thoải mái nhất, nếu có thêm hồ
rượu…”
Ngừng một chút, Kính huynh đột nhiên có vẻ rất phiền chán, oán giận nói: “Sớm biết thế này thì ta đã chân thân xuống đây, thật nhiều đồ chơi,
tức chết người mà!”
Viêm Hạo hoảng sợ nhìn những người này, sao người sau lại có chủ ý xấu
xa hơn người trước như vậy, mà nhìn bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ của các
nàng thì bản thân tám phần phải đi đun ôn tuyền. Hắn đột nhiên nghĩ,
chẳng lẽ sau khi cứu muội muội ra, muội muội cũng phải cởi quần áo đun
nước cho bọn hắn? Chuyện này… không được!
Mà Kính huynh qua Kim Phi Dao cũng biết được Viêm tộc này còn có một
muội muội chờ các nàng đi cứu, nhất thời nhớ đến yêu cầu mà bản thân đề
xuất hai năm trước lúc ở Trọng Thổ Linh giới. Kim Phi Dao ngầm hiểu,
cười nói: “Yên tâm, đến lúc đó ta nhất định sẽ bảo nàng ôm ngươi vào
trong ngực, cho ngươi cảm thụ bộ ngực nóng rực của thiếu nữ.”
“Đại gia ta cũng không sợ chút độ ấm đó, ngươi cứ việc làm đi.” Một
người một kính nói chuyện với nhau về đề tài đáng khinh đó, sau đó còn
cười gian hắc hắc, cười đến mức làm cho Viêm Hạo có cảm giác lên nhầm
thuyền giặc.