Nhìn nữ nhân yêu diễm mỹ lệ trước mắt, Kim Phi Dao suýt nữa thì không
nhận ra. Mới hơn trăm năm không gặp mà Hải Lam Âm đã biến thành như vậy, bộ công pháp kia quả nhiên lợi hại.
Nhìn chằm chằm vào bộ ngực
lộ ra một nửa của nàng, Kim Phi Dao nuốt nước miếng. Động tác này của
nàng làm Hải Lam Âm phải đưa tay lên che lại, có chút hờn dỗi đáp:
“Ngươi làm cái gì vậy?”
Ngay cả tiếng nói và động tác cũng thay
đổi nhiều như vậy, Kim Phi Dao vươn ngón tay sờ sờ môi, tha thiết mong
chờ nhìn chằm chằm ngực nàng, nói: “Còn to hơn cả bánh bao ta làm, ngươi ăn cái gì vậy?”
“Đừng có vừa gặp mặt liền nói loại lời này được
không hả? Ta vốn định tới đây hỏi một chút xem ngươi có nhìn thấy ai
giết người của ta không, không ngờ hóa ra lại là ngươi. Lúc trước đã có
không ít người nhìn thấy bọn họ và người Nhậm gia ở cùng nhau, ta còn
tưởng là người Nhậm gia làm, ai ngờ bọn họ lại không thừa nhận, chết
sống nói không phải bọn họ làm.” Hải Lam Âm hiện tại đã Hóa Thần trung
kỳ tiểu viên mãn, so với trước kia thì xinh đẹp hơn, khí chất cũng thay
đổi nhiều.
“Uh, cũng bởi vì thấy ngươi nên ta mới thừa nhận là ta làm. Nếu là người khác thì ta không biết ba người này do ai giết đâu.”
Kim Phi Dao phi thường thành thật đáp. Nói đến ai khác thì nàng không
biết chứ Hải Lam Âm này đã thiếu nàng rất nhiều nhân tình, cứu nam nhân
không đáng tin cậy, vậy cứu nữ nhân hẳn là tốt hơn nam nhân chứ?
Phía sau Hải Lam Âm có không ít tu sĩ, nghe nàng nói xong đều rất khó chịu,
tùy tiện giết người lại còn càn rỡ như thế, lại chỉ là tu sĩ Hóa Thần
trung kỳ, có cần phải khách khí với nàng như vậy không? Nhưng Hải Lam Âm không hé răng, bọn họ cũng không tiện nói thêm cái gì.
“Ngươi
vẫn như ngày trước, không chút thay đổi nào. Ta thì đã thay đổi rất
nhiều, ngay cả bản thân ta cũng không nhận ra mình nữa.” Hải Lam Âm cười khanh khách, đáp: “Ngươi ở chỗ này quá đơn sơ, đến chỗ ta đi, chỉ cần
ta ở đó thì ngươi muốn cái gì cũng được.”
“Không cần.” Kim Phi
Dao lắc lắc đầu: “Chỗ của ngươi quá nhiều nam nhân, chắc chắn ở không
khác Long Các là mấy, nếu là Bách Vị lâu thì ta còn nguyện ý tới ở.”
Hải Lam Âm dừng một chút, hơi nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi lại biết ta và đương gia hiện tại của Bách Vị lâu có quan hệ?”
“A?” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn nàng, sao người này vẫn như vậy chứ, tùy
tiện nói nói mà đã khai ra hết. Thật không biết nàng tu công pháp này
thế nào, vì sao tu vi tăng lên mà đầu óc không tăng lên chứ. Tư thế xuất trướng vừa rồi còn dọa ta nhảy dựng, cho rằng nàng đã thành nữ vương,
không thể tưởng được cuối cùng vẫn là bộ dáng hồi trước.
“Như vậy đi, ta biết ngươi rất thích ăn, ta đi tìm hắn nói chuyện, cho ngươi ăn
miễn phí ở Bách Vị lâu vài ngày, thế nào?” Hải Lam Âm nghĩ nghĩ, đột
nhiên nghĩ ra phương thức báo đáp Kim Phi Dao.
Kim Phi Dao chậc lưỡi, có chút không thể tin hỏi: “Tùy tiện ta ăn vài ngày, ăn đến lúc no mới thôi? Có thể mang linh thú không?”
“Ta đi hỏi trước, ta sẽ giúp ngươi ăn vài ngày, tuy nhiên thức ăn cao cấp
quá hẳn là không thể, món ăn trị giá linh thạch thượng phẩm thì ta giúp
ngươi ăn nhiều một chút, cực phẩm thì cũng vài món. Tuy mấy thứ này
không thể báo được ân tình của ngươi nhưng coi như biểu đạt tâm ý của
ta.” Ba gã tu sĩ bị giết đã thành mây bay, tiêu thất trong đầu Hải Lam
Âm, so với người quen thì bọn họ không tính là gì.
Kim Phi Dao
che miệng không hé răng, nàng đang nhớ lại xem Hải Lam Âm đã từng nhìn
thấy mình ăn cái gì chưa mà dám nói lời này. Suy nghĩ nửa ngày, hình như nàng chưa từng ăn rất nhiều gì đó trước mặt nàng, chỉ cả ngày kêu đói
bụng. Vì thế, nàng hớn hở nói: “Tốt, cực phẩm thêm vài món, ta lần trước tới Bách Vị lâu đã tiêu hết cả linh thạch. Nếu sớm biết ngươi ở đây thì kiểu gì ta cũng phải gọi ngươi đi nói giúp để giảm giá.”
“Ngươi
thấy vui vẻ là được rồi. Cầm tạm một ít linh thạch của ta dùng đi, chỗ
ta vẫn còn một chút.” Hải Lam Âm phi thường hào phóng nói, các tu sĩ
phía sau chỉ hơi động dung chứ không kinh ngạc nhiều. Vừa nhìn biểu cảm
của bọn hắn là biết tật xấu tiêu tiền như nước của Hải Lam Âm vẫn không
bỏ. Những nam nhân này ở chỗ nàng ngoại trừ được tu vi lại kiếm được
không ít tài sản ấy chứ.
Khoan… Kim Phi Dao đột nhiên sửng sốt,
thế này không phải là đương gia hiện tại của Bách Vị lâu buôn bán lời,
đem linh thạch cho Hải Lam Âm. Mà Hải Lam Âm không chỉ quang minh chính
đại song tu với rất nhiều tu sĩ mà lại cho bọn hắn linh thạch hoặc các
thứ tốt, vậy rốt cục vị đương gia Bách Vị lâu này là nam nhân như thế
nào chứ, cũng quá quỷ dị, hắn muốn gì đây?
Kim Phi Dao tạm thời
không cần linh thạch, chỉ cần Hải Lam Âm có thể cho nàng tới Bách Vị lâu ăn ba ngày không phải trả tiền là nàng có thể ăn lại hết linh thạch
kiếm mấy trăm năm qua. Đến lúc đó khó nói Hải Lam Âm còn phải hối hận,
vì vậy nàng chỉ ăn thôi không cầm linh thạch nữa. Nàng cười cười nói:
“Không có việc gì, ta hiện tại không cần cái đó, chỉ hình dung đến những món ăn của Bách Vị lâu thôi. Nào, vào phòng đi, chúng ta tâm sự một
chút, đứng ở cửa thật khó coi.”
“Vẫn nên tới chỗ ta đi, ta dẫn
theo nhiều người như vậy đi lại không tiện, ta cũng đang muốn tâm sự với ngươi.” Hải Lam Âm cười nói.
“Được rồi, đi tới chỗ ngươi trước xem sao, nghe nói ngươi sống không tệ nha.” Kim Phi Dao nghĩ thấy cũng đúng liền đồng ý.Sau đó, Kim Phi Dao mang theo Hoa Uyển Ti và Mập Mạp đi theo Hải Lam Âm tới trấn Liễu Khê. Toàn bộ thôn trấn đầy những cây liễu nở hoa màu hồng
hạt. Hiện tại đúng là mùa hoa, hễ có gió thổi qua là cả trấn liền giống
như có tuyết phấn rơi, đầy trời cánh hoa hồng nhạt. Hải Lam Âm đúng là
biết chọn chỗ, loại cảnh có sông có cầu lại có hoa liễu thế này rất khó
làm người ta không sinh ra chút cảm xúc ái muội nào.
Đương nhiên, đây là đối với người bình thường mà nói, còn tâm tư của Kim Phi Dao
hoàn toàn không đặt ở phương diện này, ánh mắt nàng chỉ nhìn chugn
quanh. Nam nhân, nơi nơi đều là nam nhân, ngoài mấy người các nàng ra
thì không có một nữ nhân nào. Không phải cả trấn đều là nam nhân của Hải Lam Âm đó chứ? Nếu quả thật là như vậy thì đem Nhâm Hiên Chi ra so
sánh, số lượng nữ nhân của hắn đều là mưa bụi nha.
Lúc trước Hải
Lam Âm đứng trước mặt Kim Phi Dao có chút không được tự nhiên nên không
nghĩ nhiều mà mời nàng tới, hiện tại tới trấn Liễu Khê mới phát hiện
không tốt. Nhưng giờ cũng không thể đuổi người đi được, đành phải cứng
rắn đưa nàng tới chỗ mình ở. Kim Phi Dao cũng còn thức thời, dọc đường
đi đều không hỏi về chuyện song tu, chỉ nhớ dặn dò nàng chớ quên nói
chuyện với đương gia Bách Vị lâu chuyện mình tới ăn cơm, điều này làm
cho Hoa Uyển Ti nhẹ nhàng thở ra.
Tuy bây giờ Kim Phi Dao đã có
thể tự làm bánh bao nhưng hương vị thì chỉ có nàng và Mập Mạp biết, có
ăn được hay không chỉ có trong lòng hai người là rõ ràng. Lại nói tiếp,
đồ ăn Bách Vị lâu mà miễn phí, được thoải mái ăn ba ngày, làm tốt thì có thể còn tiến giai cũng không biết chừng, loại chuyện tốt này sao có thể buông tha?
Vì Hải Lam Âm xấu hổ nên Kim Phi Dao cũng không tán
gẫu nhiều, đại khái ngồi khoảng hai canh giờ rồi về. Nói chuyện thì biết hậu trường hiện tại của Hải Lam Âm chính là đương gia Bách Vị lâu, bảo
sao Nhậm gia hận nghiến răng nghiến lợi cũng không dám thật sự gây xung
đột.
Bách Vị lâu chỉ bằng một tay trù nghệ mà đã chiếm được địa
vị rất lớn trong Nhân tộc ở Thần cấp giới, nếu Nhậm gia xung đột với bọn họ thì không biết sẽ nhảy ra bao nhiêu tu sĩ muốn lấy lòng Bách Vị lâu
nữa.
Đối với công pháp kia, Hải Lam Âm không muốn nói nhiều, Kim
Phi Dao cũng không hứng thú hỏi. Tăng tu vi cấp tốc như vậy, trước kia
Kim Phi Dao đã từng gặp một người, chính là Hoa Uyển Ti ngồi bên cạnh
đây, cho nên nàng không có ý muốn học loại tu luyện này. Hẹn xong việc
tới báo cho nàng nếu Bách Vị lâu đồng ý, Kim Phi Dao liền trở về.
“Cảm giác thật lạ nha, còn nặng hơn trước kia nữa. Thời điểm thân cận nhất
chính là một năm ta cứu nàng kia, khi đó nàng còn là một đại tiểu thư
ngốc nghếch, giờ đã không giống nữa rồi. Nàng nhìn thấy ta thì có vẻ xấu hổ, ta cũng cảm thấy như vậy, hẳn là bởi vì mỗi lần không hay ho đều
gặp ta, cho nên giờ biến thành như vậy thì tám phần người không muốn bị
nhìn thấy nhất chính là ta.” Trở lại chỗ ở tạm bên hồ Hoa Khê, Kim Phi
Dao liền nói với Hoa Uyển Ti.
Hoa Uyển Ti trầm mặc một hồi rồi
nói: “Song tu đề cao tu vi chẳng phải là chuyện tốt gì cho nên người
Nhậm gia mới để mỗi lần bổ mười năm tu vi. Hơn nữa, theo ta biết thì bọn họ sẽ khống chế tu vi gia tăng trong vòng năm năm, còn với các nữ tu sĩ thì đúng là có chuyện tăng năm mươi năm. Nhưng không ai có thể cả ngày
gia tăng tu vi như vậy, chuyện gì quá mức cũng không tốt.”
“Ta đây ăn nhiều như vậy có tính là quá mức không?” Kim Phi Dao đột nhiên hỏi.
Hoa Uyển Ti ngừng một chút, tức giận nói: “Đối với dạ dày của ngươi mà nói
thì không quá mức, tuy nhiên ngươi cuối cùng cũng sẽ chết, mà chắc chắn
là no đến chết.”
“Chết no còn hơn chết đói. Ngươi là người từng
trải, ngươi nói Hải Lam Âm làm như vậy có nguy hiểm không?” Kim Phi Dao
hắc hắc cười nói.
“Khó nói!” Hoa Uyển Ti lắc đầu, “Công pháp của
nàng và của ta lúc trước khác nhau, lúc đó thật ra là ta mượn dùng lực
lượng của dưỡng hồn thú, không xem như hoàn toàn song tu. Nàng thì khác, hoàn toàn dựa vào song tu để tăng tu vi, tốc độ lại quá nhanh, độ nguy
hiểm rất lớn, đây là vì sốt ruột báo thù.”
Kim Phi Dao nghe xong
liền hiểu ra vì sao Nhâm Hiên Chi lại làm chuyện tốt, bản thân chỉ tăng
một chút tu vi lại làm cho các nữ tu sĩ tăng lên nhiều như vậy. Những
người đó nếu cũng sốt ruột tiến giai thì chắc chắn phải dùng nhiều tiền
để tìm bọn họ, ngoài việc kiếm được nhiều ưu việt ra thì còn có thể hủy
thân thể nữ tu sĩ.
Mặt ngoài là một đêm tăng lên năm mươi năm tu
vi nhưng kỳ thực là làm thân thể trở nên yếu ớt, có lẽ ngay cả Thức Hải
cũng phải chịu tổn thương mà không nhận ra. Tiến giai như vậy càng nhanh thì các nàng sẽ chết càng nhanh. Quả nhiên không hổ là mãnh thú, làm
như vậy mới giống người được mãnh thú sinh ra chứ.
“Ta đã bảo mà, sao đám người Nhâm Hiên Chi lại có thể tốt bụng như vậy, hóa ra là có
vấn đề lớn. Làm hại ta còn cho rằng mãnh thú kỳ thực đều tìm người tốt
để phụ thân, chỉ có thế nhân là hiểu lầm chúng ta, luôn coi chúng ta là
người xấu. Làm nửa ngày, quả thật không tìm người tốt a.” phát hiện này
làm Kim Phi Dao rất là khó chịu, tức giận bất bình nói.
Mập Mạp
kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi vừa nói cái gì? Nếu ngươi là người tốt thì
ta chính là Nhân tộc thuần khiết. Nói lời này mà ngươi cũng không xấu
hố, Thao Thiết chắc chắn là một gia hỏa mặt dày, nếu không, một kẻ có
thể ăn luôn mông của mình làm sao còn mặt mũi xuất hiện trước mặt người
quen nữa, người bình thường đã sớm đào hố mà nhảy xuống rồi.”
Kim Phi Dao cười nhạt, “Luận về da mặt, ngươi có tư cách nói ta sao?”