Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 87: Chương 87: Ngẫu Ngộ Thủy Động




Trở lại động phủ, Kim Phi Dao liền lấy thập nhị yêu linh trận ra, dựa vào hướng dẫn mà lắp đặt. Đặt xong, nàng rót thần thức vào trong trận linh liền phát hiện trong trận linh có một không gian nho nhỏ để chứa hồn phách yêu thú.

Lại nhẹ nhàng rót linh lực vào đó, thập nhị yêu linh trận ông một tiếng mở ra. Nàng nhìn ánh sáng bảy màu tràn khắp động phủ, ẩn vào trong thạch bích. Trận linh cấm chế này đúng là tiện lợi, chỉ cần dùng thần thức khống chế là được, không giống các cấm chế khác còn phải mang theo trận kỳ, nếu không thì chính mình cũng không thể ra vào.

“Yêu hồn ư? Nhìn hướng dẫn thì có vẻ không quá khó.” Kim Phi Dao để lại thần thức trong trận linh, bắt đầu cân nhắc chuyện yêu hồn. Nếu Bạch Giản Trúc kết thúc cấm túc chắc chắn trước tiên sẽ tới tìm nàng, không biết người này có nhất thời tức giận mất khôn, trực tiép xông vào Ếch phủ giết mình hay không. Tuy lần trước hai người đánh ngang tay nhưng có trời biết hắn có làm thêm được pháp bảo lợi hại nào rồi nửa đêm lặng lẽ ẩn trong động phủ giết người không. Nếu thế, chỉ bằng vào trình độ của nàng thì chắc chắn thảm bại.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng lo lắng vạn phần, dứt khoát thừa dịp Bạch Giản Trúc còn bị cấm túc, mau chóng bắt mấy hồn phách yêu thú bỏ vào trong trận.

Kim Phi Dao đưa Mập Mạp và Đại Nữu đi cùng, trước cẩn thận quan sát tình hình ngoài động, sau đó mau chóng ngự phi thảm tới Lạc Đại sơn.

Lạc Đại sơn ở phía bắc thành Lạc Tiên, nơi đó có nhiều yêu thú, tuy phần lớn là từ cấp ba trở xuống nhưng cũng may là chủng loại phong phú. Kim Phi Dao nghĩ mười hai cái trận linh cần thả vào hồn phách của mười hai loại yêu thú khác nhau, như vậy mới khiến người ta khó lòng phòng bị.

Bắt yêu thú cấp ba khá phiền toái, lại còn phải rút hồn phách của nó lúc nó vẫn còn sống nữa, vì thế nàng quyết định xuất thủ với yêu thú cấp hai. Nàng bước đến bên Lạc Hà ở ngoài Lạc Đại sơn, ở đây có yêu thú trai ngọc cấp hai. Nó có lớp vỏ màu trắng rất cứng, rộng tới ba thước, thường thì sẽ không chủ động công kích con người, nhưng nó có khả năng phun ra những cột nước to bằng cánh tay, dễ dàng đục thủng cả những tảng đá dày hai ba thước.

Nguyên nhân Kim Phi Dao chọn nó rất đơn giản, xác dày: có thể đề cao khả năng phòng ngự của thập nhị yêu linh trận, phun nước: có thể làm cho yêu linh trận có pháp thuật thủy hệ, không chỉ có thể công kích người ở trong pháp trận mà còn có thể sinh ra ảo giác khi phun mưa, phun sương.

Nước sông Lạc Hà rất sâu, tốc độ chảy cũng nhanh, may mà nước sông không đục. Kim Phi Dao thu Đại Nữu vào túi linh thú rồi cùng Mập Mạp nhảy vào dòng nước xiết. Mập Mạp xuống sông liền như cá gặp nước, khôi phục thân mình cao lớn, duỗi chân bơi rất vui vẻ. Kim Phi Dao thả minh quang bong bóng trùm lên đầu rồi lặn xuống đáy Lạc Hà tìm trai ngọc.

Bơi một đoạn, nàng gặp một dòng nước xiết, một loáng đã kéo nàng và Mập Mạp ra rất xa, rồi va đập vào mấy cột đá giữa dòng. Do thân hình quá to nên Mập Mạp mắc kẹt giữa mấy cột đá, nó vội vàng vươn cái lưỡi dài ra cuốn lấy Kim Phi Dao đang bị trôi ra xa, ra sức kéo nàng lại.

Kim Phi Dao tựa vào cái bụng to của Mập Mạp, còn nó thì kẹt giữa mấy cột đá, tạm thời xem như an toàn. Kim Phi Dao nhìn trái phải một lát, muốn tìm một chỗ tránh khỏi dòng nước này, đột nhiên phát hiện ở đáy sông, cách đó không xa có một huyệt động đen tuyền. Cẩn thận đánh giá, nàng phát hiện huyệt động này nằm ngay dưới dòng nước xiết, nếu có thể tới đó là có thể tránh khỏi dòng nước này, nhưng không biết ở cái huyệt động cao bằng hai người kia có yêu thú gì ở bên trong không.

Nhưng cũng không thể cứ đứng giữa dòng nước mãi thế này được, thân hình Mập Mạp quá to, hai cái cột đá kia kẹp vừa người nó nhưng nhìn cứ như có thể gãy ra bất cứ lúc nào.

“Mập Mạp, chúng ta đi tới thạch động kia, ở đó không có dòng nước xiết.” Kim Phi Dao dán vào người Mập Mạp, chỉ cái huyệt động kia, truyền âm với nó.

Mập Mạp nghe xong, giang hai chân trước ôm chặt Kim Phi Dao, nhanh chóng vươn đầu lưỡi dính vào bên cạnh huyệt động, sau đó hai chân sau đẩy mạnh, đầu lưỡi co lại. Các nàng nhanh chóng lướt qua dòng nước xiết, lực chảy bên người lập tức nhẹ đi, sau đó thuận thế bay tới miệng huyệt động.

Trong huyệt động đen tuyền, Kim Phi Dao dùng thần thức dò xét, không phát hiện ra yêu thú. Nhưng ở động khẩu có hấp lực nhè nhẹ, có thể cảm giác đây là một con sông ngầm, không biết là chảy đi đâu.

Ở một chỗ gần cửa động có một con trai đang nằm. Kim Phi Dao vỗ vỗ Mập Mạp, truyền âm bảo nó bắt sống con trai này.

Mập Mạp bơi về phía trước, hé miệng bắn lưỡi ra ngoài, cuốn lấy cả người con trai. Nó dùng sức muốn thoát ra nhưng bị Mập Mạp cuốn rất chặt, căn bản không thể động đậy. Sau đó Mập Mạp cứ như vậy kéo con trai ngọc theo Kim Phi Dao bơi vào bờ.

Lên bờ mới phát hiện hai nàng đã bị dòng nước kia cuốn đi rất xa, mà hai cây cột đá ngăn trở Mập Mạp chỉ lộ ra hai cái đầu lên mặt nước. Không biết vì sao, Kim Phi Dao tự dưng lưu ý nhớ kỹ nơi này, còn không quên nhìn lại vài lần.

Bảo Mập Mạp không được thả lỏng lưỡi, Kim Phi Dao ngồi trước mặt nó, nhớ lại thuật sưu hồn. Loại sưu hồn thuật này chỉ có thể nhằm vào yêu thú, không hữu dụng với tu sĩ, nhưng nếu dùng để sưu hồn phàm nhân thì không thành vấn đề. Đợi nàng niệm pháp quyết xong, ngón tay chỉ vào vỏ trai, chậm rãi lôi kéo yêu hồn của nó ra ngoài. Chậm rãi, từ trong lớp vỏ của con trai có một quang cầu bay ra, có thể nhìn thấy bên trong quang cầu có một cái vỏ sò nho nhỏ đang liều mạng giãy dụa đòi trở về thân thể nhưng lại không thoát được sưu hồn thuật của Kim Phi Dao, càng lúc càng cách xa bản thể.

Kim Phi Dao nhanh chóng lấy một cái bình ngọc, chỉ ngón tay về miệng bình, yêu hồn của trai ngọc liền bay vào trong đó, nàng lập tức đậy nắp bình lại. Sưu hồn thuật này đúng là tiêu hao thần thức, xem ra nên đánh yêu thú trọng thương rồi sưu hồn sẽ tiết kiệm được sức lực hơn. Kim Phi Dao lau mồ hôi trên đầu, cất bình ngọc vào túi trữ vật.

Mập Mạp thu lưỡi lại, trai ngọc vì mất đi yêu hồn, vô lực mở hai mảnh vỏ ra, lộ ra phần thịt trắng bóc bên trong.

“Mập Mạp, ngươi ăn luôn đi.” Thịt trai ngọc không hữu dụng với Kim Phi Dao, nàng khoát tay giao cho Mập Mạp xử lý.

Lúc này Mập Mạp phát huy tác dụng lớn nhất của nó, chỉ thấy nó mở cái miệng rộng, đầu lưỡi vụt một cái dính vào thịt trai, trong nháy mắt, thịt trai trắng như ngọc đã thành hư không, chỉ còn lại cái vỏ trắng noãn. Thu vỏ trai lại, Kim Phi Dao mang Mập Mạp lên phi thảm tiến vào Lạc Đại sơn.

Kim Phi Dao bận rộn trong Lạc Đại sơn nửa tháng, bắt đủ hồn phách mười hai loại yêu thú, thú bay, thú chạy, thủy thú, còn cả thú sống trong đất, loại nào nàng cũng chọn con cấp hai để sưu hồn.

Mang theo đống hồn phách này, nàng vội vã trở lại Hoàng Kim đảo, không biết Bạch Giản Trúc đã được thả ra chưa, Kim Phi Dao không muốn gặp phải hắn.

Vừa mới bay vào cái hố to trên Hoàng Kim đảo, Kim Phi Dao đã phát hiện trước một động phủ có người đang đứng, đúng là Bạch Giản Trúc. Hắn và một gã tu sĩ Trúc Cơ đang nói nói cười cười, hình như là vừa mới ở trong đó ra, tựa hồ cảm giác được có tu sĩ bay về Hoàng Kim đảo, hắn ngẩng đầu nhìn lại.

Thấy người đến là Kim Phi Dao, hắn cười với nàng, nụ cười giống như là mặt trời giữa trưa đâm vào mắt Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao cơ hồ là vọt vào trong động, thiếu chút nữa là đập vào thạch bích. May mà cấm chế này khống chế bằng thần thức, nếu còn phải cầm trận kỳ điều khiển thì nàng thực hoài nghi mình sẽ bị Bạch Giản Trúc giết chết từ đằng sau. Tuy biết rõ trước cửa động có quầng sáng, Bạch Giản Trúc ở ngoài không thể nhìn thấy mình, nàng vẫn dè dặt cẩn trọng trốn bên trong, thò đầu cẩn thận nhìn động tĩnh của Bạch Giản Trúc.

Bạch Giản Trúc cũng không nhìn sang phía nàng nữa, chỉ hàn huyên với tên tu sĩ kia vài câu rồi cáo từ mà đi. Nhìn thấy hắn bay qua động phủ của mình mà không để ý nhiều, Kim Phi Dao nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên một cái bùa Truyền Âm chui vào trong cấm chế, thanh âm bén nhọn dọa nàng nhảy dựng.

Cầm lấy bùa Truyền Âm, bóp nát, bên trong truyền ra thanh âm lạnh nhạt của Bạch Giản Trúc.

“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.”

Ngắn ngủn một câu dã biểu lộ thái độ của Bạch Giản Trúc, đã nói đến như vậy thì sau này cũng đừng mong có kết quả tốt.

Kim Phi Dao vò đầu, đột nhiên cảm thấy nói rõ ra như vậy cũng tốt, lại cảm thấy người như mình mà cũng có thế địch, cảm giác này thật là lạ. Dựa vào tính cách của Bạch Giản Trúc, Kim Phi Dao tin tưởng hắn sẽ cho người theo dõi mình, chỉ cần dám rời khỏi Hoàng Kim đảo kiếm linh thạch thì sẽ đuổi theo.

Nếu là người khác, kể cả là có thể kiếm linh thạch bằng luyện đan hoặc trúc khí thì nhiều nhất cũng chỉ có thể sống được một, hai năm rồi sẽ phải ra ngoài kiếm linh thạch. Nhưng Kim Phi Dao lại khác, nàng có Cảnh Thiên huyễn bồn, linh thạch trong đó đã tồn đọng từ lâu, hơn nữa kiến Giáp Tinh vẫn không ngừng tạo ra linh thạch, chỉ cần có thể mua đủ đan dược và tài liệu thì nàng không cần phải ra ngoài.

Lại nói, Hoàng Kim đảo cũng nằm trong phạm vi thành Lạc Tiên, nếu thật sự cần thì nàng có thể vào thành Lạc Tiên mua bán, nàng không tin Bạch Giản Trúc có thể coi chừng mình trăm năm.

Cười cười, Kim Phi Dao hạ quyết tâm, đợi tu vi củng cố vững chắc một chút sẽ bắt đầu vẽ Ẩn Thân phù. Sau khi Trúc Cơ, thần thức và linh lực đều có tiến bộ, luyện chế Ẩn Thân phù càng thêm dễ dàng, đến lúc đó nàng sẽ dùng Ẩn Thân phù rời khỏi Toàn Tiên môn, rời khỏi thành Lạc Tiên, đi thật xa.

Nếu quả có cơ hội thì sẽ phối hợp với Ẩn Thân phù, xử lý luôn Bạch Giản Trúc, trừ đi hậu họa. Kim Phi Dao liếm liếm môi, trong mắt lộ ra sát ý vô tận.

Mười hai hồn phách yêu thú kia cũng bị Kim Phi Dao cho vào trận linh, hai con là thủy thú ngọc trai và kim cua. Ngoài ra có mê huyễn hồ, ngưu thú và bích diệp yêu xà. Ngọc diện đường lang và ma mê văn cũng bị nàng sưu hồn. Lâm giang thú to lớn và tinh đài thú tự nhiên cũng không thoát. Cuối cùng là thái cực điểu, cương vũ điểu và cả một con dạ thiên tàm cấp ba may mắn bắt được.

Mười hai yêu hồn này đủ hết các loại bay trên trời, chạy dưới đất, bơi trong nước. Cũng không biết thả yêu hồn ra thì yêu linh trận sẽ thành như thế nào nữa, Kim Phi Dao chỉ hy vọng có ai đó xông vào yêu linh trận để thí nghiệm uy lực của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.