Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 18: Chương 18: Nhân Họa Đắc Phúc




“Một trăm, một trăm hai mươi, một trăm năm mươi…” Kim Phi Dao ngồi trên đống cây khô, đếm xác rết trong túi trữ vật, cười híp mắt. Dưới chân nàng có một đống vỏ rết vỡ, số lượng thoạt nhìn cũng không ít.

“Một đêm đã kiếm được hai trăm ba mươi khối linh thạch, còn chưa tính đầu rết, vận khí thật sự quá tốt.” Nàng cẩn thận cất túi trữ vật, nhìn giờ giấc, đã giữa trưa rồi.

Hôm qua nàng đã một đêm không chợp mắt, thiết rết không ngừng tự động dâng lên cửa. Có những con dài hơn ba mươi khúc, cũng có con chỉ hơn hai mươi khúc, một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có, khiến nàng phải đánh tới tận hừng đông.

Đợi nàng xử lý xong con rết thứ chín, trời hửng sáng, không thấy có thêm rết xuất hiện nữa, Kim Phi Dao cũng nhẹ nhàng thở ra, nếu cứ chém giết như thế thì linh lực cũng không duy trì được bao lâu nữa.

Trên người nàng ngoại trừ một ít tích cốc đan và hai bình bích thủy hoàn ra thì cũng chỉ còn bổ linh hoàn mà lúc trước Hùng Thiên Khôn đưa cho. Ba viên bổ linh hoàn là để dùng lúc cấp bách, không thể lãng phí ở đây được.

Nhân lúc đang không có thiết rết hay độc trùng nào xuất hiện, Kim Phi Dao bắt đầu cân nhắc xem rốt cục là nguyên nhân gì đã khiến cho đám rết không ngừng dâng lên cửa như vậy.

Suy nghĩ mất nửa ngày cũng không tìm ra lời giải thích hợp lý, nàng chỉ có thể đổ tại địa bàn này, vì thế nàng quyết định không đi chỗ khác tìm thiết rết nữa mà ở đây canh chừng cả đêm xem có phải là cứ đến tối thì thiết rết sẽ chạy đến hay không.

Chỉ cần tu luyện thiên địa tịch diệt, linh lực trong cơ thể sẽ tăng lên, ngay cả không ngủ cũng có thể bảo trì trạng thái tốt nhất trong vài ngày. Đó chính là điểm ưu viêt của tu sĩ, không cần giống phàm nhân hàng ngày đều ăn uống, vệ sinh, ngủ nghỉ mất phần lớn thời gian. Tuy là Luyện Khí kỳ không thể ích cốc nhưng cũng có thể mấy tháng mới ngủ một lần, như thế có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian ngủ.

Ban ngày nàng ngồi tu luyện khôi phục thể lực, đợi đến tối, Kim Phi Dao đề cao cảnh giác, chờ thiết rết đến. Nhưng nàng đợi từ lúc trời tối đến hừng đông, ngay cả râu con rết cũng không thấy.

Kim Phi Dao nghĩ mãi không ra, chẳng lẽ đám rết ở đây đều bị mình giết sạch rồi? Cứ canh giữ ở đây cũng không phải là cách, nghĩ một lát, nàng quyết định đi đến chỗ nàng gặp con rết đầu tiên. Đã có thể xuất hiện một con thì chắc chắn xung quanh đó vẫn còn.

Tìm được phương hướng rồi, Kim Phi Dao bắt đầu tìm đến chỗ ngày trước gặp đám hủ mộc nhĩ. Lần theo dấu vết càn quét của ngọc diện đường lang, nàng nhanh chóng tìm được đến nơi.

Cảnh vật hỗn độn, cây cối bị ngọc diện đường lang chém đổ ngang dọc, con rết kia bị cắt thành trăm mảnh, có tìm về cũng không có tác dụng gì, mà đám hủ mộc nhĩ lúc đó đã bị thiết rết cắn nát, giờ chẳng còn lại gì.

Loài hủ mộc nhĩ này từ lúc mọc tới khi trưởng thành thì bắt đầu phát ra mùi tanh tưởi chỉ ngắn ngủi có bảy ngày. Mà thời kỳ thành thục cũng chỉ ba ngày, sau ba ngày thì hủ mộc nhĩ sẽ khô héo đi. Còn đám hủ mộc nhĩ mà Kim Phi Dao hái do được cất giữ trong túi trữ vật, giờ đã khô mất một nửa nhưng mùi thối thì vẫn không hề suy giảm.

Kim Phi Dao lấy một mảnh vải bịt mũi lại, mùi tanh của hủ mộc nhĩ trên người khiến nàng muốn nôn. Nàng ngồi xuống, một mặt hấp thụ linh khí bốn phía, một bên chờ rết.

Công phu không phụ lòng người, hai canh giờ sau quả nhiên truyền tới thanh âm sa sa, vậy mà lại có rết tới, hơn nữa lại là hai con.

Kim Phi Dao đánh một trận xong, ngồi xuống suy nghĩ, mấy con rết này tự tìm đến chắc chắn là có nguyên nhân. Nếu là do xâm nhập địa bàn thì việc xuất hiện nhiều rết như vậy rất không hợp lý. Loại yêu thú này không phải là quần cư, mỗi con đều dựa vào thực lực mà chiếm địa bàn, nếu không phải thời kỳ giao phối thì hai con rết gặp nhau sẽ đánh nhau sống chết, căn bản là thủy hỏa bất dung.

Chẳng lẽ mình trời sinh có thể chất hấp dẫn rết, nghĩ đã không thấy có khả năng. Đột nhiên, nàng chú ý tới một việc, đó là nếu nói bản thân có điểm gì khác người thì chính là: quá thối.

“Hủ mộc nhĩ! Chắc chắn là mùi thối của hủ mộc nhĩ đã lôi kéo thiết rết tới.” Kim Phi Dao vỗ đầu, rốt cục cũng tìm ra nguyên nhân, chủ yếu là do nàng đã thối hai ngày liền nên mới không nghĩ tới việc này. Nói vậy là thiết rết thích ăn hủ mộc nhĩ trưởng thành, hơn nữa thời gian chín của hủ mộc nhĩ lại chỉ có ba ngày, hôi thối vô cùng, tu sĩ mà gặp thì đều đi đường vòng mà tránh, cho nên không ai để ý tới tình huống này.

Dẫm nát hai đốt vỏ của thiết rết, Kim Phi Dao hưng phấn dị thường, chỉ cần biết mùi thối của hủ mộc nhĩ có thể hấp dẫn thiết rết, dựa vào tốc độ công kích bằng Minh hỏa và trọng quyền của mình thì linh thạch thật dễ kiếm.

Hôm qua hẳn là đám rết ở địa bàn gần đó đều bị nàng giết chết cho nên đêm thứ hai mới không gặp được con nào. Hiện tại chỉ cần mình cầm theo hủ mộc nhĩ đi khắp Bách Trùng cốc dụ bắt thiết rết, tin chắc là rất nhanh tích đủ hai ngàn khối hạ phẩm linh thạch.

Hủ mộc nhĩ dính lên người, mùi thối có thể bám theo ba ngày, nhưng độ thối tất nhiên không thể so sánh với hủ mộc nhĩ mới hái. Vị thối không đủ, khoảng cách phân tán có hạn, không thể thu hút rết ở khoảng cách quá xa tới. Biện pháp tốt nhất là dùng hộp ngọc chuyên dụng giữ linh thảo để giữ hủ mộc nhĩ, mỗi lần dùng thì lấy ra vài cây.

Mà lúc này nàng không có một cái hộp ngọc nào, sớm biết thì nàng đã mua vài cái. Hiện giờ có hối hận cũng vô dụng, trước tiên cứ dùng hủ mộc nhĩ đang có cái đã.

Chỉ cần ngồi một chỗ, dụ rết ra để giết, xong lại đổi nơi khác. Có nơi thì khá nhiều rết, có nơi lại rất ít, nhưng vì thường ngày loại yêu thú này luôn ẩn náu nên số lượng cũng rất khả quan.

Nửa tháng sau, Kim Phi Dao mang theo thu hoạch lớn từ Bách Trùng cốc trở về, trên người vẫn còn mùi thối của hủ mộc nhĩ. Vừa bước vào cửa thành Lạc Tiên, người trong thành lập tức bước ra xa nàng, nhưng chỉ cần có thể kiếm tiền thì nàng không thèm để ý đến ánh mắt người khác, không có linh thạch mới là đáng sợ.

Mang theo một thân thối hoắc, Kim Phi Dao không về nhà mà trực tiếp đi tới điếm Tường Khí. Lúc nàng ném cái túi đầy ắp xác rết cho ông chủ đang bịt mũi thì khách khứa trong điếm đã chạy hết.

Chủ tiệm dùng hai ngón tay nhẹ nhàng mở túi trữ vật, dùng linh lực nhẹ nhàng đảo qua trong túi, lập tức sửng sốt. Cẩn thận kiếm tra, trong túi có tận hơn sáu trăm đốt vỏ thiết rết, số lượng này có thể so sánh với nửa năm thu mua của cửa tiệm.

Nhiều xác rết như vậy, cửa hàng có thể luyện chế rất nhiều pháp khí, nâng cao độ cứng rắn thì giá cả của pháp khí cũng sẽ tăng lên không ít.

“Tiểu đạo hữu, ngươi thu hoạch rất khá nha, sao lại có thể gặp nhiều thiết rết như thế chứ?” Chủ tiệm không còn ghét bỏ mùi thối kia nữa, cười hì hì hỏi.

Kim Phi Dao ngượng ngùng cười, “Đây là kết quả của hơn hai năm ta và cha lui tới trong Bách Trùng cốc đấy.” Đồ ngốc mới có thể nói thật là chỉ mất mười ngày. Nếu như ai cũng biết được dùng hủ mộc nhĩ để dụ thiết rết thì chỉ sợ ngay cả ấu trùng của nó nàng cũng không tìm được. May mà lớp vỏ này giữ trong túi trữ vật được rất lâu nên không sợ bị người khác nhận ra là đã bị cắt ra từ bao giờ.

Chuyện như thế này rất bình thường, có rất nhiều tu sĩ tích cóp tài liệu thật lâu, đến lúc rảnh mới đem đi bán. Ông chủ cũng không hỏi nhiều, nghĩ tới đầu rết liền hỏi: “Tiểu đạo hữu, vậy đầu rết đâu? Ngươi có cắt lấy không? Chúng ta mua hai lăm khối linh thạch một cái.”

Trước đó Kim Phi Dao đã tính rồi, hơn sáu trăm đốt vỏ, tính ra hai mươi tám cái đầu là được. Trong tay nàng còn có hơn chín trăm đốt vỏ và ba mươi tư cái đầu, nhưng nàng không định bán hết cho cửa hàng này, kể cả là tích trữ hai năm nhưng số lượng nhiều quá cũng sẽ khiến người khác nghi ngờ.

“Có, có mấy cái đầu bị dập nát không thể dùng nên hiện tại chỉ có hai mươi tám cái.” Kim Phi Dao lấy một cái túi khác ra nhưng không đưa cho chủ quán.

Nàng chỉ có hai cái túi trữ vật, không thể tách hết các thứ ra được, chỉ phải để chung vào cái túi nàng đã đưa cho chủ tiệm, hơn nữa cũng chỉ có hai mươi tám cái đầu, nàng liền ném ra đất, dù sao cũng không chiếm dụng không gian quá lớn.

Vỏ cứng và đầu, tổng cộng là một ngàn ba trăm bốn mươi bảy khối hạ phẩm linh thạch, chủ tiệm liền cất đầu rết vào túi trữ vật đựng vỏ rết, lại cầm một túi trữ vật khác, bỏ linh thạch vào rồi trả lại cho Kim Phi Dao.

Những cửa hàng như thế này đều chuẩn bị rất nhiều túi trữ vật rỗng chuyên để đựng linh thạch với số lượng lớn, để trực tiếp trao đổi với túi trữ vật đựng hàng hóa của đối phương. Thứ nhất là tiện lợi, thứ hai là vì có nhiều tu sĩ không muốn để người khác nhìn thấy mình kiếm được bao nhiêu linh thạch.

Cầm lấy số linh thạch, Kim Phi Dao đi ra khỏi tiệm Tường Khí, tha thẩn thật lâu trên đường, lúc xác định không có ai theo dõi nàng lại vào hai tiệm thu mua tài liệu khác, phân số vỏ và đầu rết còn lại làm hai bán hết đi. Sau đó nàng vui vẻ chạy tới đan dược phường, hai ngàn năm trăm sáu mươi ba khối linh thạch đủ để nàng mua một trăm viên tức khí hoàn, thúc đẩy tu vi tới Luyện Khí trung kỳ.

Nàng đỏ mắt với những pháp thuật trong thiên địa tịch diệt đã từ lâu, nhưng một Luyện Khí sơ kỳ như nàng thì chỉ có thể học được một chiêu Minh hỏa quyền. Đợi đến lúc tu vi đạt Luyện Khí trung kỳ thì sẽ có hai dạng pháp thuật cho nàng học tập, thế nên cho dù hiện tại rất dễ dàng mua được tiểu linh quyết nhưng nàng không thèm.

Nàng cũng không quên mua một ít tích cốc đan, nếu bế quan tu luyện thì tốt hơn hết là không ăn cơm.

Lần bế quan này của Kim Phi Dao kéo dài hơn nửa năm, Thưởng Thức cư cũng không nhận được thông báo của nàng nên không mang cơm tới. Do không có người quét dọn nên trong tiểu viện đầy tro bụi và lá rụng, đành phải đợi tới lúc xuất quan thì dọn dẹp.

***********

Vân Sơn phái – phía sau núi Độc Tiên Phong.

“Hùng sư đệ, nể tình đồng môn, ngươi hãy bỏ qua cho ta đi. Là sư thúc bắt ta đi, ta không hề có chút tư tâm nào cả.” Một gã đệ tử nội môn Vân Sơn phái toàn thân là vết thương, pháp khí gãy thành nhiều mảnh đang khóc lóc cầu xin Hùng Thiên Khôn ở phía xa.

Hùng Thiên Khôn không biểu cảm nhìn vị sư huynh đang quỳ dưới đất cầu xin tha thứ, phảng phất như nhìn một vật chết. “Ngươi là người thứ tư, dám nghe lệnh nương ta tới thành Lạc Tiên, vậy hãy ra đi theo ba vị sư huynh kia đi.”

“Hùng Thiên Khôn, ngươi lén đồ sát sư huynh đệ đồng môn, ngươi cho rằng không có ai biết sao?” Nhìn đôi mắt không chút cảm tình của Hùng Thiên Khôn, hắn chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào áp lực sư môn.

Mà Hùng Thiên Khôn lại bất vi sở động, đôi môi đỏ khẽ nhếch, nhẹ giọng trả lời: “Không thuận theo ý ta, chết!”

Tiếng nói vừa dứt, phi kiếm màu vàng trong tay chợt lóe, kiếm quang phi vũ, phía trước hiện ra ảo ảnh kiếm khí cúc hoa to lớn. Phi kiếm nhẹ nhàng bay, ảo ảnh cúc hoa lập tức bay về phía trước, trên núi vang lên tiếng hét thảm, chấn kinh lũ chim trên cây.

Không lâu sau, một bóng dáng hoa phá trường không, phi thân bay đi. Hiển nhiên đã là Luyện Khí hậu kỳ, có thể tạm thực hiện thuật đạp không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.