Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 620: Chương 620: Nháo Lớn




Hai người đi tới Tiêu Linh giới lại không tìm được Lam Tinh. Yêu tộc ở Tiêu Linh giới cũng đang tìm Lam Tinh, một người sống lớn như vậy mà lại biến mất dưới mí mắt, ngay cả những thủ vệ Yêu tộc cũng biến mất không thấy, điều này khiến Yêu tộc rất căm tức.

Hỏi người Khoa Phụ tộc thì bọn họ cũng nói là không biết.

Kim Phi Dao để lộ phù văn trên mặt, thuận lợi tiến vào thôn làng của Khoa Phụ tộc, gặp mẫu thân Lam Tinh. Lão phu nhân này vẫn còn sống khỏe mạnh, nhìn thấy Kim Phi Dao liền nhận ra nàng.

“Lam Tinh lại không thấy đâu?” Kim Phi Dao nhìn chung quanh, nhân số đều đủ, chỉ thiếu mỗi Lam Tinh.

“Uhm, đúng thế…” lão phu nhân né tránh nói, vừa nhìn nàng là biết có biết tung tích của Lam Tinh. Bảo sao người Yêu tộc lại tức giận như vậy, đây rõ ràng là nói dối, biết nhưng không chịu nói cho Yêu tộc thôi.

Kim Phi Dao cũng không hỏi nhiều, ngươi không nói thì thôi, dù sao các ngươi không gấp thì người khác còn gấp cái gì, nàng liền đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Các ngươi có gặp qua một người tên là Hiên Viên Bình không? Bộ tộc Hoàng Đế.”

“A!” lão phu nhân vốn đang mang vẻ lạnh nhạt, không ngờ Kim Phi Dao vừa mở miệng đã nói cái này, nàng sửng sốt, thất thanh hô lên.

Thật là quá dễ đối phó, phản ứng thật thú vị. Kim Phi Dao nghiêm mặt, lạnh giọng nói: “Xem ra các ngươi biết tên Hiên Viên Bình này, đừng có gạt ta, ta nhìn ra được.”

Thân hình cao lớn của lão phu nhân ngồi tại đó, có vẻ thật không biết phải làm sao, cuối cùng làm bộ sinh bệnh, bắt đầu ho khù khụ.

Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, liền thay đổi ý kiến, thái độ hơi biến tốt: “Người của ta bị Hiên Viên Bình bắt đi rồi, ta phải cứu bọn họ ra. Nếu ngươi biết thì hãy nói với ta, ta sẽ không nói ra ngoài đâu. Nể tình ta đã cứu Lam Tinh, ngươi giúp ta chuyện này đi, tuy rằng giờ lại không thấy nàng nhưng dù sao ta cũng xem như đã cứu nàng.”

“Vậy ngươi đừng nói ra ngoài, chuyện này quan hệ tới vấn đề sinh tử của tộc chúng ta.” Lão phu nhân rốt cục đồng ý, cầm tay Kim Phi Dao, kéo sang bên cạnh nói.

“Yên tâm, ta sẽ không nói ra ngoài.” Xem ra Hiên Viên Bình quả nhiên đã tới đây, chỉ sợ còn uy hiếp Khoa Phụ tộc nữa.

Nghe thấy lời nàng, lão phu nhân lén lút nói: “Người của bộ tộc Hoàng Đế kia đã từng tới, nói vạn năm trước chúng ta là thủ hạ của bọn hắn, hiện tại cũng phải đi theo giúp hắn. Chúng ta đã rời khỏi Độ Thiên giới không biết bao nhiêu năm, ngay cả bản thân ta cũng chưa từng tới đó, càng không có năng lực tới đó, tự nhiên không nghĩ đến chuyện đi. Hơn nữa, lúc đó có Yêu tộc phát hiện, liền đi qua ngăn cản hắn, không ngờ hắn lại dùng lôi đánh chết hết, sau đó nói nếu chúng ta không giúp hắn thì kết cục cũng sẽ giống những người đó.”

“Lam Tinh bảo hắn buông tha chúng ta, nàng nguyện ý đi giúp hắn, làm thủ vệ hộ pháp cho hắn, vì thế người nọ liền mang Lam Tinh đi. Yêu tộc hỏi chúng ta không dám nói ra, đây là chuyện liên quan đến Thần tộc. Nếu nói ra thì có khả năng toàn tộc sẽ bị hắn giết sạch, chúng ta căn bản không đánh lại hắn.”

Không ngờ Lam Tinh cũng bị Hiên Viên Bình mang đi, Kim Phi Dao nhíu mày, rốt cục người này muốn làm gì?

“Hắn có nói tới chuyện khác không? Ví dụ như vì sao lại tới nơi này chẳng hạn?” Kim Phi Dao hỏi.

Lão phu nhân lắc đầu, đột nhiên nhớ lại cái gì, vội vàng nói: “Hình như hắn có nói qua, nói là muốn bổ lại cái khe ở Thần cấp giới.”

“Cái khe? Chẳng lẽ là cái khe không gian thông từ Thần cấp giới lên Độ Thiên giới!” Kim Phi Dao nhớ tới lời Lang đại nhân từng nói, trước kia phải phi thăng mới lên được Độ Thiên giới, nếu không sẽ không qua được bình chướng của Độ Thiên giới. Sau này Độ Thiên giới bị hủy hoại thì bình chướng này cũng bị đánh vỡ, xuất hiện rất nhiều khe không gian, tu sĩ Hợp Thể kỳ mới có thể tùy thời lên Độ Thiên giới, cũng có thể tùy thời xuống dưới, tuy rằng người có tu vi cao cũng có thể lên Độ Thiên giới nhưng thực lực không đủ thì sẽ bị sét trên đó đánh chết.

Nếu Hiên Viên Bình lấp được toàn bộ cái khe thì người tam tộc liền không có khả năng tiến vào Độ Thiên giới, kể cả là Hợp Thể kỳ sau khi phi thăng lên cũng không hạ xuống được nữa. Nhưng Hiên Viên Bình làm như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ trông cậy vào việc không để cho tam tộc đi lên mà đoạt lại địa vị của Thần? Chuyện này căn bản nói không thông, Độ Thiên giới đã có rất nhiều người của tam tộc, chỉ phong Thần cấp giới lại căn bản không có ý nghĩa gì.

Việc này e rằng chỉ có thể hỏi hắn, vì thế nàng lại hỏi: “Hắn đưa Lam Tinh đi đâu?”

“Không biết, chỉ cứ thế mang đi thôi, không nói là đi đâu.” Mẫu thân của Lam Tinh lắc đầu, ánh mắt đầy lo lắng, dù sao trong tộc cũng không còn bao nhiêu người, trên người Lam Tinh còn có trọng trách sinh con, lần này bị đưa đi không biết đến lúc nào mới có thể quay về.

“Hỏi cũng như không a, ta phải tự nghĩ cách thôi.” Kim Phi Dao bẹt bẹt miệng, đi một chuyến như vậy ngoại trừ biết Hiên Viên Bình định làm gì ra thì những cái khác hoàn toàn không rõ.

Cũng không biết có phải vì đều là Thần tộc hay không mà mẫu thân Lam Tinh tuy rằng rất lo lắng lại không hề mở miệng xin Kim Phi Dao cứu Lam Tinh trở về. Nghĩ nghĩ, dù gì bọn họ cũng tự thân tán thành Thần tộc, kể cả không đồng ý giúp Hiên Viên Bình thì cũng bởi vì đối phương là Hoàng Đế tộc mà thiên vị hắn.

Vì thế, Kim Phi Dao cũng không làm khó lão phu nhân, đi ra khỏi thôn làng của Khoa Phụ tộc, nói với những Yêu tộc đang tha thiết chờ mong bên ngoài: “Không có việc gì, ta sẽ đi tìm người Khoa Phụ tộc kia về. Các ngươi truyền xuống đi, bảo toàn tộc nghe ngóng cho ta một môn phái tên là Thần Uy giáo, còn một người tên là Hiên Viên Bình nữa, hắn phi thường lợi hại, các ngươi phải cẩn thận. Có được tin tức lập tức đưa tới Thế Đạo Kinh gần nhất, bảo bọn họ giao cho ta.”

“Bệ hạ, vậy có cần canh phòng nghiêm ngặt thôn này nữa không?” Yêu tộc hỏi nàng, chuyện nơi này đã nói cho những người bên trên nhưng còn chưa nhận được phản hồi, mọi người đều coi chừng Khoa Phụ tộc kỹ càng, chỉ sợ lại có người Khoa Phụ tộc biến mất.

Kim Phi Dao lạnh nhạt lắc lắc tay, “Không cần, các ngươi trước kia thế nào thì giờ cứ như thế, không cần cố ý đi coi chừng. Lam Tinh bị người mạnh mẽ mang đi, ta sẽ tìm nàng về, các ngươi chỉ cần nhớ hỏi thăm về Thần Uy giáo là được.”

“Dạ.” Yêu tộc lên tiếng, bệ hạ đã mở miệng, vậy thì cứ theo lời nàng mà làm. Tuy rằng đám tiểu bối Yêu tộc bây giờ chỉ nhận Ân Nguyệt không tiếp thu Kim Phi Dao nhưng vẫn còn có không ít người nghe qua hành động vĩ đại của nàng bốn trăm năm trước.

Giao đãi xong, Kim Phi Dao và Bố Tự Du đi tới cánh rừng bên ngoài, đứng dưới tàng cây nói: “Nếu bọn họ muốn tu bổ cái khe thì chắc chắn phải lấy được hết số đá này, bên trong núi lửa vẫn còn không ít, chúng ta tới đó coi chừng, kiểu gì cũng gặp được bọn họ.”

“Ta sẽ không để bọn họ tu bổ cái khe, các tu sĩ khác cũng sẽ không để hắn làm như vậy.” Bố Tự Du từ đầu vẫn không hé răng, hiện tại đột nhiên nghiêm túc nói.

Kim Phi Dao không hiểu nhìn hắn, “Sao ngươi nghiêm túc như vậy?”

“Không nghiêm túc được sao? Giới tử cảnh vực là mượn đường từ cái khe không gian, trộm địa bàn từ Độ Thiên giới xuống mới có. Nếu như cái khe bị tu bổ hết thì không lên được Độ Thiên giới chỉ là chuyện nhỏ, mà tất cả giới tử cảnh vực đều không thể ra vào nữa. Đến lúc đó ta rình coi gặp nguy hiểm thì không thể đi vào Thiên Hàng châu để tránh né, sẽ rất phiền toái.” Bố Tự Du khoanh tay, vẻ mặt ngưng trọng.

“Chuyện ngươi lo lắng là chuyện này sao? Khoan đã, ngươi nói cái gì! Vậy tiểu đảo nổi không phải là cũng không thể đi vào?” Kim Phi Dao sửng sốt một cái, đột nhiên nghĩ đến tiểu đảo nổi, nếu không thể vào được tiểu đảo nổi thì tất cả các thứ của nàng sẽ không lấy ra được nữa. Không được, phải lấy ra ngay bây giờ thôi. Nhưng nhiều túi càn khôn như vậy phải cất như thế nào! Còn có linh thảo nữa, chẳng lẽ cũng phải nhổ lên hết? Chúng nó vẫn chưa được lâu năm nha.

“Làm sao bây giờ? Những thứ ta để trong tiểu đảo nổi thì phải làm sao? Không đúng, tiểu đảo nổi là quang hoàn đảo, hẳn là khác với giới tử cảnh vực, chắc là sẽ không bị ảnh hưởng chứ?” Kim Phi Dao nóng nảy, đây là chuyện khiến nàng còn sốt ruột hơn cả chuyện của Hoa Uyển Ti và Mập Mạp.

Bố Tự Du nhìn nàng lo lắng, nhìn đủ mới nói: “Quang hoàn đảo là trực tiếp trộm về một mảnh, tuy rằng không thể ẩn nấp nhưng nếu cái khe bị cấm thì khối địa bàn này cũng sẽ biến mất. Trong tiểu đảo nổi của người cũng không có nhiều thứ lắm, trong Thiên Hàng châu của ta có một ít linh thảo vài ngàn năm rồi, nếu giới tử cảnh vực biến mất thì tổn thất của ta còn lớn hơn ngươi nhiều.”

“Cái gì? Linh thảo mấy nghìn năm?” trong tai Kim Phi Dao chỉ nghe được mấy chữ này, nhất thời phi thường khinh bỉ nhìn Bố Tự Du, còn hung hăng trừng mắt với hắn. Đãi ngộ cho thân thích đúng là tốt hơn mình, cùng là giới tử cảnh vực trồng linh thảo, ấy thế mà của nàng thì nhổ hết lên rồi mới trồng lại, còn hắn thì lại là linh thảo đã thành thục hơn nghìn năm.

Bố Tự Du bị nàng trừng vài lần, lập tức hiểu ra nàng đang giận cái gì, buồn cười nói: “Chuyện này có gì mà tức giận, chúng ta phải mau chóng tìm được Hiên Viên Bình, không thể để hắn tu bổ cái khe.”

“Từ từ đã, ta còn có chút việc muốn làm.” Kim Phi Dao đương nhiên biết tầm quan trọng của chuyện này, bên trong tiểu đảo nổi có nhiều thứ như vậy, nếu lấy ra hết thì sẽ không có chỗ cất, cũng không thể vứt hết vào trong bụng được. Hơn nữa, bụng của nàng cũng có thể chứa rất nhiều thứ, tuy rằng nàng chưa từng mượn địa bàn của Độ Thiên giới nhưng ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra với cái bụng hay không.

Nếu có liên quan với Độ Thiên giới, về sau bụng biến nhỏ, không thể ăn bánh bao, không thể ăn thịt thì phương pháp đề cao tu vi tiện lợi kia sẽ từ biệt bản thân, chỉ có thể dùng tiền mua linh thảo để luyện đan. Đó không phải là càng ngày càng nghèo sao! Đây tuyệt đối là chuyện không thể xảy ra, sự tình càng ngày càng nghiêm trọng a!

Tuy nhiên, hiện tại nàng còn có việc quan trọng hơn muốn làm, vì thế chỉ vào rừng cây nói với Bố Tự Du: “Chúng ta đi hái một ít trái cây cất vào túi càn khôn, tránh trường hợp tới Long Tức Thần giới mà không có cái gì ăn.”

“Đã là lúc nào rồi mà ngươi còn nhớ tới ăn! Vừa rồi là ai gấp đến độ chết khiếp, hiện tại thì hay rồi, còn muốn lãng phí thời gian đi hái trái cây.” Bố Tự Du bị nàng khiến cho ngẩn ra, sau khi phục hồi tinh thần liền mắng.

Kim Phi Dao không cam lòng yếu thế, phản bác: “Dù sao Độ Thiên giới cũng lớn như vậy, kể cả bọn họ có muốn tu bổ cũng không thể lập tức bổ xong. Để xem ai không hay ho trước, một khi giới tử cảnh vực không dùng được, ta thì lại không có nhiều lắm nhưng ngươi thì hơn ta nhiều lắm, để đám người giàu có các ngươi tức chết đi.”

Sau đó, nàng không có hảo ý liếc nhìn Bố Tự Du một cái, âm hiểm cười nói: “Ta nói đúng chứ? Trước tiên hái ít trái cây đi, động tác nhanh một chút thì sẽ không trì hoãn bao nhiêu thời gian.”

“Tốt nhất là tiểu đảo nổi không dùng được đầu tiên, để xem ngươi làm sao.” Bố Tự Du nguyền rủa.

“Ta đã đủ không hay ho rồi, ta không tin sẽ đến phiên ta.” Kim Phi Dao chẳng hề để ý nhún vai, chờ xem những giới tử cảnh vực có công năng đặc thù kia không vào được, làm tức chết đám tu sĩ này. Ai bảo các ngươi có bảo vật, ai bảo linh thảo của các ngươi lớn nhanh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.