Điều khiến Kim Phi Dao không ngờ tới là người mua nàng lại là một tu sĩ
Nguyên Anh hậu kỳ. Tu vi như vậy mà lại có nhiều linh thạch như thế,
chắc là phía sau có thế lực lớn, nếu không sẽ bị phá sản.
Tu sĩ
Nguyên Anh này rất trẻ, nhìn từ quần áo đến khí chất liền có cảm giác
của một đệ tử thế gia được sủng ái. Kim Phi Dao nghĩ như vậy là vì phía
sau hắn còn co hai tu sĩ Nguyên Anh khác đi theo làm thủ vệ.
Thấy Hắc Ô thú được ôm ra, tu sĩ kia liền tò mò đánh giá nàng. Đây là hắn
dùng một trăm bảy mươi ba vạn linh thạch trung phẩm để mua, cơ hồ ngang
bằng với ấu tử yêu thú cấp bảy, cấp tám.
“Nhìn gần thì hình như rất bình thường nha.” Hắn cẩn thận nhìn, tựa hồ có chút do dự.
Không đợi người Vạn Thú sơn trang kịp nói gì, Kim Phi Dao đã nhanh chóng hơi
nhíu mày lại, ánh mắt đáng thương nhìn hắn, hai chân còn đặt trước ngực, thở dài với hắn. Bộ dáng ngốc nghếch lại đáng yêu đó làm cho tu sĩ kia
phải nở nụ cười, cảm thấy Hắc Ô thú này tuy ngoại hình có hơi bình
thường nhưng lại rất thông nhân tính.
Thấy sắc mặt hắn hòa dịu
lại, Kim Phi Dao nhẹ nhàng thở ra, nếu hắn tiếc linh thạch mà không chịu mua thì nàng lại phải trở về chờ một tên đầu đất có tiền khác rồi.
“Các hạ quay về làm khế ước hay là làm luôn ở đây? Chúng ta có khế ước pháp
trận đặc biệt, có thể ký khế ước cao giai nhất.” nghi trượng Linh Sơ
viên chu đáo hỏi.
Kim Phi Dao liếc trắng mắt, đúng là xen vào
việc của người khác, nếu ký ước ở đây còn không phải là bắt buộc bản
thân lập tức chạy trốn sao? Như vậy không phải nàng đã phí công lăn lộn ở đây nửa tháng? Ta muốn lặng yên không một tiếng động rời khỏi Vạn Thú
sơn trang, ngươi không nên ép ta, nếu còn vô nghĩa ta sẽ ăn luôn ngươi.
Đối mặt với sự phục vụ chu đáo này, tên tu sĩ Nguyên Anh kia lại cự tuyệt,
“Không cần, các ngươi giúp ta chọn một cái lồng thật tốt, ta muốn tặng
người.”
Hóa ra là đi tặng, bảo sao lại bỏ ra số tiền lớn như vậy. Tất cả mọi người cười thầm, không phải tự mình bỏ linh thạch thì rất
hào phóng, người bình thường cũng sẽ không bỏ ngần ấy linh thạch để mua
đồ đi lấy lòng người khác.
Không cần ký khế ước ngay, Kim Phi Dao nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục phe phẩy đuôi khoe khoang vẻ đáng yêu, được
bỏ vào trong một cái lồng tương bảo điêu linh. Chỉ riêng cái lồng này đã mất hai vạn linh thạch trung phẩm, thuần túy là đốt linh thạch giải sầu mà.
Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn cái lồng, đưa móng vuốt ra sờ sờ, nghĩ về sau cũng mang cả cái lồng đi luôn. Thứ tốt như vậy có thể dùng
để đựng Mập Mạp, hẳn là xứng đôi với thân phận Thần Thú kỳ của hắn.
Động tác này của nàng đã thành công làm các tu sĩ chung quanh vui vẻ, có
người cười nói: “Ấu tử này thật là thú vị, lúc nào cũng có thể làm ra
những động tác đáng yêu. Đưa tặng cho người là thích hợp nhất.” đương
nhiên, người nói lời này là người của Vạn Thú sơn trang. Người ta đã bỏ
nhiều linh thạch như vậy cho một con linh thú biết lấy lòng người thì tự nhiên phải nói vài lời hay, để người ta khỏi phải vừa ra ngoài liền hối hận.
Cái lồng được đưa đến tay một gã thủ vệ, nam tu sĩ này lại
hao phí thêm sáu mươi vạn linh thạch trung phẩm mua một con Lạc Tiên hồ
ba đuôi màu trắng, cũng dùng một cái lồng xinh đẹp để giữ. Nhìn con Lạc
Tiên hồ ba đuôi này, Kim Phi Dao đoán cả hai sẽ được đưa cho nữ tu sĩ,
lại là loại tu sĩ thoạt nhìn thật giống tiên nữ, thích các vật đáng yêu, không có việc gì sẽ mặc một thân quần trắng, ôm linh thú đáng yêu xuất
hiện ở đỉnh núi. Sau đó, sau lưng là ánh mặt trời chói mắt, khiến cho
những người khác tưởng là thần nữ hiện ra.
Sau đó, người tu sĩ
kia liền rời khỏi Vạn Thú sơn trang, trực tiếp bước lên một chiếc phi
thiên thuyền khá lớn, trên thuyền rất đông kẻ hầu người hạ. Vậy mà còn
có hai gã Hóa Thần hậu kỳ đi cùng, vừa nhìn là biết bọn họ sợ người này
ra ngoài bị giết, cố ý đến bảo vệ. Có lẽ trong một góc nào đó còn ẩn
giấu cả tu sĩ Luyện Hư kỳ, e rằng riêng tu sĩ Hóa Thần kỳ cũng không đảm đương được.
“Thiếu môn chủ, hạ lễ cơ bản đã xong, vẫn còn cách
ngày sinh Liễu Cơ nửa tháng nữa, chúng ta đi thôi.” Thiếu môn chủ lên
thuyền, lập tức có người đi tới bẩm báo.
Hắn gật đầu, hăng hái
nói: “Xuất phát, nhanh chóng đến Vạn Không thành ở Thiên Đỉnh Thần giới, lần này nhất định phải để lại ấn tượng tốt cho Liễu Cơ.”
Vạn
Không thành? Kim Phi Dao vui vẻ trong lòng, không ngờ lại muốn tới Thiên Đỉnh Thần giới, nơi đó có phân bộ của Thế Đạo Kinh, vừa khéo có thể đi
qua lấy thù lao. Tuy rằng có thể giao nhiệm vụ qua Điểm Sự phù nhưng thù lao lại phải tìm Thế Đạo Kinh để lấy. Đằng nào hiện tại nàng cũng không thể dùng Điểm Sự phù, vậy thì trực tiếp đi tới phân bộ là được, nói ra
biểu hiện của mình, có lẽ sẽ kiếm thêm được ưu việt.
Được mệnh
lệnh của thiếu môn chủ, phi thiên thuyền vang ông lên một tiếng rồi bắt
đầu hướng Thiên Đỉnh Thần giới bay đi. Kim Phi Dao yên tâm ngủ gà ngủ
gật trong lòng, thần thức tiến vào trong cơ thể báo lại tin tức tốt cho
mấy người Hoa Uyển Ti.
Cùng lúc đó, trong thành cơ quan của Thế
Đạo Kinh ở ngàn dặm xa lại thu được nhiệm vụ mới, lúc này vừa vặn là lúc mấy nhân vật lớn của Thế Đạo Kinh đang nghị sự, Bổ Tự Tỉnh chuyên quản
lý nhiệm vụ nhận ngọc giản, nhìn nhìn sau đó di một tiếng, “Vạn Không
thành nhận được một nhiệm vụ do Hoàng Vũ Lương của Thập Tứ đường Nhật
Nguyệt môn phát ra, hơn nữa thù lao đã tới Thiên cấp, nội dung nhiệm vụ
lại chỉ là tra sự.”
Bố Tự Lý khoanh tay, uy nghiêm ngồi trên ghế, biểu cảm nghiêm túc hỏi: “Không phải hắn là trưởng lão của Thập Tứ
đường sao? Đưa ra nhiệm vụ gì?”
“Nội dung rất thú vị.” Bố Tự Tỉnh quơ quơ ngọc giản trên tay, ra vẻ thần bí nói: “Hắn yêu cầu điều tra sự việc xảy ra ở Vạn Thú sơn trang một ngày gần đây, nói có người phá hủy
một chỗ mật của Vạn Thú sơn trang cho nên thác cho chúng ta tra xem là
ai làm. Còn cung cấp manh mối của hung thủ, các ngươi đoán xem người đó
như thế nào?”
Người ở đây không ai hé răng, ai chẳng biết người
này thích nhất là khoe khoang huyền cơ, vốn là việc có thể lập tức nói
ra thì hắn lại cứ phải vòng một vòng, muốn người khác hỏi hắn. Ngươi
càng muốn nghe thì hắn càng già mồm cãi láo không nói cho ngươi, vì vậy
mọi người đồng loạt giữ im lặng, hắn chờ không được tự nhiên sẽ nói.
Quả nhiên, thấy không ai tiếp lời, Bố Tự Tỉnh đành phải không thú vị đáp:
“Nói là có người mang theo linh thú dường như là Thao Thiết đến nháo sự, theo như mô tả thì ngoài màu lông bạc ra thì những cái khác vô cùng
giống Kim của chúng ta. Lần trước ta đưa cho nàng một nhiệm vụ Huyền cấp là đi thăm dò xem hậu trường của Vạn Thú sơn trang có phải là Nhật
Nguyệt môn hay không, hiện tại xem ra nàng đã làm rồi.”“Rốt cục nàng đã
làm cái gì? Chỉ kêu nàng đi thăm dò, vậy mà làm cho người ta ủy thác cả
nhiệm vụ tới. Tuy loại hành vi kéo sinh ý cho Thế Đạo Kinh rất đáng cổ
vũ nhưng cũng không thể quá mức nha.” Bố Tự Lý nghe liền hiểu, hóa ra là tai tinh kia.
“Không biết, nàng còn chưa bàn giao nhiệm vụ. Đối
phương là tu sĩ Luyện Hư kỳ, tám phần là nàng đang ẩn nấp ở chỗ nào đó
không thể thoát thân. Tuy nhiên, xem nội dung của nhiệm vụ này thì chắc
chắn là nàng đã đại náo một phen, thật sự là làm người ta đau đầu mà.”
Bố Tự Tỉnh buông tiếng thở dài.
Lúc này Bố Tự Ngữ lại tươi cười
tao nhã nói: “Có gì mà đau đầu, hiện tại Hoàng Vũ Lương tự mình bảo
chúng ta điều tra chuyện này, còn đưa ra giá cao như vậy, chắc chắn là
đã tức giận đến cực điểm. Hơn nữa, điều này cũng chứng minh hậu trường
của Vạn Thú sơn trang đúng là Nhật Nguyệt môn, chúng ta vừa khéo có thể
báo cáo kết quả công tác, ngươi tức giận cái gì.”
“Không phải
vậy, ý định của ta là để người điều tra chuyện này, nếu biết được mối
quan hệ giữa Vạn Thú sơn trang và Nhật Nguyệt môn, không chừng sẽ tiếp
tục có thêm mệnh lệnh. Hiện tại nàng đã nháo thành như vậy, chỉ cần
truyền ra thì có khả năng sẽ không có nhiệm vụ gì nữa, vì hoạt động của
Nhật Nguyệt môn ở Vạn Thú sơn trang đã bị quấy rối, không cần phải làm
gì nữa.” Bố Tự Tỉnh bất mãn nói, ngoài nhiệm vụ ra thì hắn không quan
tâm đến cái gì khác.
“Không đúng, ta nhớ Thập Tứ đường có người
từng ủy thác một chuyện, ngươi thử tìm xem, hình như có liên quan tới
Hoàng Vũ Lương, tựa hồ là nhiệm vụ Địa cấp.” Bố Tự Ngữ đột nhiên nhớ tới một chuyện, hắn thích nhất là lật xem nhiệm vụ, có thể từ người ủy thác và việc được ủy thác mà đoán ra mối quan hệ trong đó, lần nào cũng đúng tới tám, chín phần mười.
Sau đó bọn họ sẽ phái người đi điều tra suy đoán, sau đó lại đem việc này bán cho người khác. Đây cũng là
nguyên nhân khiến cho Thế Đạo Kinh có càng nhiều tin tình báo, người ủy
thác đã bất tri bất giác tiết lộ bí mật của mình ra ngoài. Hơn nữa, Bố
Tự Ngữ trời sinh thích liên hệ các sự kiện, tuy thêm mắm thêm muối là
ham thích của hắn nhưng lại không ảnh hưởng đến thành tích của hắn ở
phương diện này.
Bố Tự Tỉnh không nghi ngờ trí nhớ của tam ca, vì thế liền lật tìm trong số các nhiệm vụ Địa cấp, quả nhiên phát hiện một nhiệm vụ liên quan đến Hoàng Vũ Lương, tuy nhiên đã là mười năm trước.
Nhiệm vụ này đến giờ vẫn không có ai làm, cứ thế bị bỏ quên ở một bên,
tuy nhiên thời hạn của nhiệm vụ rất dài nên không ảnh hưởng gì cả.
“Để ta xem yêu cầu của nhiệm vụ.” Bố Tử Tỉnh đọc đọc, nhãn tình sáng lên,
có chút buồn cười đọc to lên: “Phá hoại việc trưởng lão Thập Tứ đường
Nhật Nguyệt môn Hoàng Vũ Lương lên làm phó đường chủ. Yêu cầu: mặc kệ là bại hoại thanh danh hay là giết người, hoặc hủy thế lực của hắn, chỉ
cần làm hắn không được tuyển làm phó đường chủ vào tháng sáu mười năm
sau.”
“Sở dĩ ta còn nhớ nhiệm vụ này là vì yêu cầu của nó quá
phiến diện, hơn nữa đã mười năm không có ai nhận, có thể thấy được thứ
này có bao nhiêu hàm hồ.” Bố Tự Ngữ nhàn nhạt cười nói, sau đó lại lập
tức nói: “Ta nhận nhiệm vụ này.”
“Hả?” tất cả mọi người có chút
không rõ vì sao một Bố Tự Ngữ không thích bước ra khỏi cửa mà lại muốn
đi làm loại nhiệm vụ mơ hồ này.
Trước ánh mắt thắc mắc của mọi
người, Bố Tự Ngữ nói: “Hoàng Vũ Lương ủy thác tìm Kim, kẻ quấy rối Vạn
Thú sơn trang, hơn nữa giá lại rất cao, chứng tỏ hắn rất tức giận. Mà
lúc này hắn lại có khả năng lên làm phó đường chủ Thập Tứ đường, mà
chúng ta đều biết chênh lệch quyền lực giữa phó đường chủ và trưởng lão
là vô cùng lớn. Có thể làm cho hắn tức giận như vậy khẳng định là có
liên quan đến chuyện này, hiện tại ta tiếp nhận nhiệm vụ này, trước tiên để nhắc nhở người ủy thác rằng chúng ta đã phái người đi phá hoại, sau
đó sẽ điều tra rõ chuyện của Vạn Thú sơn trang, bàn giao xong nhiệm vụ
của Kim, đợi đến qua tháng sáu là có thể bàn giao nhiệm vụ Địa cấp này.”
“Cao kiến! Như vậy là chỉ bằng một nhiệm vụ Huyền cấp chúng ta đã hoàn thành một nhiệm vụ Địa cấp, nếu lần nào cũng như vậy thì sau này có thể thoải mái hơn rồi. Có điều, tam ca khẳng định Hoàng Vũ Lương sẽ không lên làm phó đường chủ sao?” Bố Tự Tỉnh hỏi.
“Chuyện này còn cần nhiều
tình báo hơn, trước tiên cứ cử người đi xem xét xem rốt cục Vạn Thú sơn
trang đã có chuyện gì. Tốt nhất là Kim có thể sớm liên hệ với chúng ta,
chuyện này sẽ dễ đoán hơn.” Bố Tự Ngữ nhàn nhạt cười nói, tựa hồ nhiệm
vụ này đã thành công.
Tất cả mọi người đều không nhắc tới một
chuyện, đó là Kim Phi Dao như vậy có tính là đã hoàn thành nhiệm vụ hay
không, bọn họ không lấy việc này ra bàn, có lẽ căn bản là không có ý
nghĩ này. Người nhận nhiệm vụ còn chưa bàn giao, lại còn hoàn thành vượt mức cái gì, đã không bị ngươi làm cho phải đi chùi đít là tốt rồi, còn
mơ tưởng kiếm thêm thù lao!
Kim Phi Dao còn đang nghĩ xem bản
thân làm chuyện lớn như vậy, cái nhiệm vụ này thế nào cũng phải thăng
một cấp, đến lúc đó có thể cầm thêm đồ tốt. Nàng lại không lo lắng xem
Thế Đạo Kinh có đồng ý hay không, bởi vì phí ủy thác là định sẵn, tăng
cấp bậc nhiệm vụ cho nàng sẽ phải cho nàng thêm thù lao, chỉ cần là
thương nhân, không ai sẽ chủ động xuất thêm tiền túi.
Ăn uống,
lăn lộn cộng thêm việc thỉnh thoảng giả vờ đáng yêu, làm cho vị thiếu
môn chủ này không biết rằng bản thân đã mất trắng linh thạch, cuộc sống
của Kim Phi Dao trải qua rất tốt. Về Bong Bóng thú mà Vạn Thú sơn trang
tặng không, Kim Phi Dao không ăn một miếng nào, còn con Lạc Tiên hồ ba
đuôi kia lại ăn rất cao hứng. Loại đồ ăn đặc chế cho linh thú này nàng
không cần, muốn ăn phải lên bàn ăn.
Nàng nói được thì làm được.
Cứ đến thời gian dùng cơm là Kim Phi Dao lại chạy tới chỗ thiếu môn chủ, ngồi dưới đất bày ra vẻ mặt đáng thương, trong mắt đầy nước theo dõi
hắn, thỉnh thoảng lại làm động tác nuốt nước miếng, tuy nhiên lại nhất
định không ăn thịt viên Bong Bóng thú, ai biết được bên trong có lẫn
thịt thú chết nào không.
Mỗi ngày thiếu môn chủ cũng bị nàng nhìn như vậy vài lần, đành phải bảo người đem những đồ ăn cao cấp dành riêng cho hắn mà các tu sĩ phổ thông không được ăn ra cho nàng ăn. Đây đều là những mỹ thực có thể bổ sung linh lực, Kim Phi Dao ăn rất ngon, một mâm tiếp một mâm mà ăn.
Thiếu môn chủ thấy Hắc Ô thú cứ ăn xong một
mâm lại đòi một mâm khác, dáng vẻ thật đáng yêu, liền gọi người đi làm
cho nàng ăn tiếp. Chỉ vài ngày sau đã có người đến báo, đồ ăn mang theo
đã hết sạch.
Lúc này thiếu môn chủ mới bừng tỉnh, trong lúc hắn
không chú ý đã đem hết đồ ăn cho Hắc Ô thú. Đây là những thứ hắn mang
theo trước khi xuất môn, hiện tại muốn mua bổ sung cũng không có chỗ nào mà mua. Vì thế, những ngày sau đó thiếu môn chủ ngoại trừ uống chút
linh trà thì không ăn gì cả. Mà Hắc Ô thú sau khi phát hiện không có gì
để ăn liền đánh chủ ý lên linh trà.
Chỉ cần trà ngâm xong là nó
lại lắc mông đi đến, chân trước đặt lên bàn, chớp chớp đôi mắt to nhìn
chằm chằm thiếu môn chủ. Nếu không đưa linh trà trong tay cho nó uống là nó sẽ không đi. Chuyện này khiến cho thiếu môn chủ dở khóc dở cười,
cuối cùng phải nhốt Hắc Ô thú vào lồng, mặc kệ nàng có tha thiết chờ
mong, ôm chấn song ra vẻ đáng thương thế nào hắn cũng không thả.
Rốt cục thuyền của thiếu môn chủ cũng đi tới Thiên Đỉnh Thần giới, đây là
một Thần giới tạo thành từ trên trăm đảo nổi nhỏ. Bởi vì vị trí rất tốt, thời tiết quanh năm ôn hòa, lại đầy rẫy một loại mỹ quả mà nếu ăn lâu
dài có thể làm cho trên người nữ nhân sinh ra loại mùi đặc hữu, làm
người càng thêm xinh đẹp cho nên nơi này cũng trở thành mơi để các môn
phái xây dựng biệt viện.
Phóng tầm mắt nhìn ra, trên trăm tiểu
đảo nổi đều là biệt viện đủ mọi kiểu dáng. Vì rất nhiều nữ tu sĩ cho nên noi đây còn có một cái tên là nữ nhân giới.