Ba người đấu miệng nửa ngày, cuối cùng kết thúc
lưỡng bại câu thương. Kim Phi Dao hỏi Hoa Uyển Ti xem ngoài cửa ra thì
còn có xuất khẩu nào khác nữa không. Hoa Uyển Ti đã ở trong này mấy
tháng, hơi ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía trên.
Lúc này Kim Phi Dao mới phát hiện trên đầu có một cái khe thật dài,
tựa hồ có thể nhìn thấy có cái gì đó lúc ẩn lúc hiện. Nheo mắt lại, dùng nhãn lực Luyện Hư kỳ nhìn kỹ, phát hiện phía trên thỉnh thoảng xuất
hiện tu sĩ, hình như bên trên là viện tử của Thiên Phong Nhất Các.
Có lầm không vậy! Vậy mà lại từ phía trên thông xuống phía dưới, chỗ
rộng nhất trên kia cũng chỉ nửa trượng, nơi hẹp thì chỉ hai chưởng. Độ
rộng này đủ để Thiên Sí điểu bay ra ngoài rồi, chỉ là không biết trong
khe hở này có cấm chế hay không.
Lúc này, Hoa Uyển Ti truyền âm tới, “Không cần nhìn, chỗ đó cũng có
cấm chế, ngươi vẫn nên nghĩ cách đi ra ngoài rồi hãy thả Thiên Sí điểu.
Tuy nhiên, cần phải cẩn thận một chút, tuy bên trong nhìn như không quản lý gì nhưng muốn truyền tin tức đi lại không dễ dàng.”
“Ý của ngươi không phải là bảo ta không cần cứu các ngươi? Tuy ta có
thể chống đỡ được một chiêu của Hiên Viên Bình nhưng không có nghĩa là
ta có thể đánh thắng hắn.” Kim Phi Dao không biết nói gì, hai vị này
không thể nghĩ ra cách nào hay sao? Đã ở mấy tháng mà cũng không chịu
nghĩ cách.
“Hay là tự ngươi đào lấy một cái động đi, ta còn nhớ ngươi biết chế
tạo con rối mà, làm một con chuột nhỏ cho nó đào hang đi.” Hoa Uyển Ti
đột nhiên nhớ tới cái gì, liền nói với nàng.
Lúc này Kim Phi Dao mới nhớ ra trước khi làm tiểu Hồng tiểu Hoàng thì còn làm loại con rối này, thiếu chút nữa thì quên mất đám rối đê giai,
“Hiểu rồi, vậy ta đi tìm một chỗ ở đã.”
Nói chuyện phiếm xong, Kim Phi Dao bất động thanh sắc đi vào huyệt
động bên cạnh. Động này không phải chỉ lớn bình thường, Hiên Viên Bình
đúng là biết tìm chỗ ở. Nàng đi một đường về phía trước, cố ý chui vào
mấy góc kín, tìm được một động quật ở trong cùng, một gian thạch thất
thiên nhiên, tùy tiện gia công một cái là có thể ở.
Không cần quá tốt, chỉ cần dễ dàng đào hang là được. Chọn gian thạch
thất này xong, Kim Phi Dao liền bày cấm chế, tùy tiện tìm chút tài liệu, thú trảo, chuẩn bị làm một con rối nhỏ. Phân thần thức ra khống chế con rối, ném nó vào một góc, điều khiển nó đào vào trong núi đá.
Nàng vào thạch thất liền không đi ra nữa, làm bộ như ngồi tu luyện,
còn con rối thì đào động trong vách núi. Đất đá đào ra bị nàng dùng linh lực hút vào trong túi càn khôn. Tốc độ của Kim Phi Dao rất nhanh, ba
ngày đã đào được một nửa đường.
Mà con rối cũng vì hao tổn quá lớn mà phải luyện ra bốn con, dùng
thần thức xem xét thì thấy chỉ cần thêm ba ngày nữa là có thể đào xuyên
qua vách núi này. Đến lúc đó Thiên Sí điểu có thể bay ra ngoài mật báo,
Bố Tự Du sẽ dẫn người đến đối phó Hiên Viên Bình, chỉ là không biết hắn
sẽ mang cao thủ dạng gì tới.
Thời gian ba ngày đã đến, Kim Phi Dao còn nhớ phải đi xem Hoa Uyển Ti đại phát thần uy, vì thế liền dùng đá che kín cái hang lại, theo mọi
người đi vào đại sảnh.
Lúc này, tất cả giáo chúng đã đến, chính giữa sảnh có một cái luyện
lô từ lúc nào, cao tới năm trượng, không hề nhỏ. Lúc này lô đang đỏ lên, bên trong đang luyện cái gì đó. Kim Phi Dao cứ vậy xen vào trong đám
người.
Người kỳ thực cũng không nhiều, chỉ bốn, năm trăm người, trong đó còn có không ít Kết Đan và Nguyên Anh kỳ, xem ra là người của Thiên Phong
Nhất Các. Cứ đợi như thế một canh giờ, rốt cục nghe thấy có người hô to
một tiếng: “Giáo chủ giá lâm!”
Còn tưởng rằng hắn sẽ hô lên một tiếng “Bái”, nhưng không ngờ lại
không nghe thấy, thế nhưng người của Thiên Phong Nhất Các đã tự động
bái. Kim Phi Dao nhìn chung quanh, Luyện Hư kỳ không ai bái, vì thế liền đứng tại chỗ. Mọi người đều cùng giai, ta không cần thiết phải bái
ngươi.
Hiên Viên Bình chậm rãi đi đến cùng mười hộ vệ, vẫn là thân Tinh Tú
phục kia, chỉ có điều trên mặt đã không còn vẻ khách khí ngày ấy. Hắn đi đến trước lò, sắc mặt nghiêm túc, lúc này Lam Tinh đột nhiên giơ tay để Hoa Uyển Ti và Mập Mạp đứng lên tay, đưa các nàng tới phía sau Hiên
Viên Bình. Hoa Uyển Ti cao cao tại thượng đứng sau Hiên Viên Bình, thật
là rất uy phong, thần vị quả thật là có.
Dựa theo lưu trình thường ngày, Hiên Viên Bình giơ tay, liền có người mang tới năm chiếc lá cây. Kim Phi Dao nhìn lướt qua, quả nhiên là lá
cây thật, hoàn toàn không có chút lôi tính nào.
Hiên Viên Bình cầm một chiếc lá cây, trên tay lóe lên lôi điện chói
mắt, sau một lát, chiếc lá cây kia đã tràn đầy lôi điện. Nhanh như vậy
đã luyện chế ra một tài liệu lôi tính, Kim Phi Dao híp mắt, thậm chí còn sinh ra một ý tưởng. Liệu có thể gọi Lang đại nhân từ Độ Thiên giới
xuống, bắt sống tên Hiên Viên Bình này, mỗi ngày bắt hắn sản xuất tài
liệu lôi tính. Nếu có thể như vậy thì sẽ có rất nhiều tài liệu lôi tính
thừa để bán, tiêu phí trên Độ Thiên giới sẽ hoàn toàn không là vấn đề
nữa.
Kim Phi Dao nghĩ thì thật là tốt đẹp, nhưng Hiên Viên Bình thì không
được nhẹ nhàng như nàng nghĩ. Luyện năm chiếc lá cây thành tài liệu lôi
tính xong, Hiên Viên Bình đã cảm thấy có chút không khỏe, quả nhiên vẫn
quá miễn cưỡng.
Chỉ là nếu không có biện pháp này thì những người kia sẽ hoàn toàn
không nghe theo hắn, đám hỗn đản ngửi thấy hơi tiền liền nổi máu tham,
phàm tộc hạ lưu chính là như thế. Hiên Viên Bình thầm mắng trong lòng,
Thần tộc cao quý là hắn tới làm giáo chủ, bọn họ có thể vào Thần Uy giáo đã là thiên đại phúc khí rồi, vậy mà còn bày ra bộ dáng đại gia, không
thấy ưu việt sẽ không làm việc, thật sự quá kỳ quái.
Mọi người đều không biết hắn đang nghĩ cái gì, tuy nhiên nhìn hắn xử
sự không sợ hãi, vẻ mặt lạnh nhạt, tất cả mọi người đều nghĩ chắc chắn
hắn có thể làm ra được tài liệu lôi tính bất kỳ lúc nào. Tuy Hiên Viên
Bình là giáo chủ nhưng càng có cảm giác giống như tài liệu lôi tính được mọi người nuôi dưỡng hơn, đến thời gian phải sản xuất ra lá cây, nếu
không sẽ không làm việc giúp hắn.
Năm chiếc lá cây được giao vào tay Hoa Uyển Ti, sau đó nàng mở miệng
hô tên năm người, một người trong đó chính là Lưu trưởng lão. Kim Phi
Dao tà tà nhìn hắn đi ra, cung kính nhận lá cây từ chỗ Hoa Uyển Ti, tạ
thần nữ rồi thối lui ra sau.
Năm người kia cơ hồ đều là giáo chúng cũ, Kim Phi Dao nhìn khắp người Lưu trưởng lão, nhìn chằm chằm vào hắn, phi thường rõ ràng.
Lưu trưởng lão sao có thể không biết Kim Phi Dao đang nhìn mình chằm
chằm, vì thế liền âm thầm truyền âm: “Kim huynh, ngươi không cần gấp,
việc này phải có thứ tự. Ta đã đến đây được mấy tháng, ngươi tu vi cao,
nhiệm vụ lần sau chắc chắn có thể lấy được lá cây. Việc này tốt hơn là
ngươi ở ngoài đau khổ tìm kiếm tài liệu lôi tính rất nhiều, cũng chỉ mấy tháng thôi.”
“Mấy tháng mà ngươi còn cảm thấy ngắn?” Kim Phi Dao không rõ thời
gian của những người này dùng như thế nào, mấy tháng lấy được một chiếc
lá cây mà đã thỏa mãn như thế.
“Chẳng lẽ Kim huynh có cách nào tốt hơn để kiếm tài liệu lôi tính?
Bình thường, tu sĩ Luyện Hư kỳ phải mất vài năm hoặc vài chục năm mới
kiếm được một phần, ở đây chỉ có mấy tháng, nhanh hơn nhiều. Ngay cả là ở trong các môn phái thì cũng phải chờ phân phối, nhanh nhất cũng mất vài năm.” Lưu trưởng lão căn bản không cảm thấy Kim Phi Dao có cách nào tìm được tài liệu lôi tính, chắc chắn là do vừa tiến giai đến Luyện Hư kỳ,
còn chưa hưởng thụ những tháng ngày đau khổ chờ đợi kia.
Nghe xong lời hắn, Kim Phi Dao nhất thời ngây ngẩn cả người, thực sự
khó như vậy? Nhưng không phải Lang đại nhân chỉ tùy tiện mấy trăm năm đã tích đủ, trực tiếp bay lên Độ Thiên giới đó sao? Đúng rồi, Kính huynh
cho hắn biết mười nơi sản sinh ra tài liệu lôi tính, chắc chắn người này là thiên sủng nhi, chuyện tốt gì cũng gặp được. Bản thân lại là thiên
khí nhi, việc gì không hay ho cũng dừng lại trên người.
Tuy nhiên, nghĩ lại thì so với những tu sĩ ngay cả Trúc Cơ cũng không được, Kim Phi Dao cảm thấy mình vẫn may mắn chán.
Hiên Viên Bình căn bản là khinh thường những kẻ phàm tộc này, hơn nữa cũng thấy được bọn họ chỉ muốn tài liệu lôi tính của hắn cho nên đã sớm buông tha cho ý tưởng dạy dỗ bọn họ. Mục tiêu hiện tại của hắn là ngăn
chặn cái khe, lúc đó hắn sẽ an toàn.
Đến lúc đó hắn tiến giai Hợp Thể kỳ, dựa vào thân phận Thần tộc là có thể xưng vương xưng bá ở Thần cấp giới này, lại kiếm vài phàm tộc tư
chất tốt về, sủng hạnh một cái, sinh ra Thần tộc, cuối cùng hai giới
Linh, Thần chính là vật trong tay hắn. Thiên lôi không tính là gì, bản
thân vốn chính là Thần tộc, từ nhỏ sinh ra ở Độ Thiên giới, lại biết lôi thuật, kể cả thực sự có thiên lôi giáng xuống đánh thì hắn vẫn có thể
chuyển thiên lôi thành lực lượng của mình để dùng.
Vì thế, cuối cùng hắn phân phó cho những tu sĩ Luyện Hư kỳ thay phiên đi luyện hóa Bổ Thiên thạch, hắn muốn dùng thứ này để luyện chế một chi bảo trấn giáo. Chỉ cần trấn giáo chi bảo luyện xong thì mỗi vị tu sĩ
Luyện Hư kỳ sẽ được nhận hai chiếc lá cây lôi tính. Giao đãi xong hắn
liền quay người rời đi, ở chung với đám phàm nhân hạ lưu này thêm một
phút đồng hồ là hắn lại muốn nôn.
Trong Thần cấp giới tràn ngập mùi thối này chỉ có nữ tử không phải là người kia là có thể làm hắn cảm thấy thoải mái một chút. Hiên Viên Bình ngẩng đầu nhìn thần nữ Hoa Uyển Ti, cô gái này là người duy nhất không
có hương vị ở Thần cấp giới, là người thuần khiết nhất nơi này.
Hoa Uyển Ti biết Hiên Viên Bình đang nhìn nàng, tuy nhiên từ trước
tới giờ nàng vẫn chưa từng cho hắn sắc mặt tốt, chỉ là một tên biến thái thôi, giả Thần cái gì chứ. Cả ngày chạy vào đình ngồi, nhìn chằm chằm
vào nàng, còn không ngừng ngửi tới ngửi lui. Nếu không phải là nàng
không thể đánh rắm thì nàng đã thả vài quả cho hắn ngửi rồi.
Tuy nhiên, Mập Mạp thì đã từng làm chuyện này vài lần làm Hiên Viên
Bình tức giận đến mức thiếu chút nữa thả lôi giết Mập Mạp, may mà Hoa
Uyển Ti tức giận đuổi hắn đi, như vậy mới được yên tĩnh mấy ngày.
Đây cũng là việc mà Hoa Uyển Ti cảm thấy rất kỳ quái, trên người nàng không có bất luận hương vị gì, thế mà Hiên Viên Bình lại cứ ngửi ngửi,
sở thích này cũng thật kỳ quái.
Nếu Hoa Uyển Ti biết đối với Thần tộc mà nói, trên người nàng không
có hương vị của tam tộc, có thể khiến Hiên Viên Bình cảm thấy thoải mái
một chút thì chắc chắn nàng sẽ ngược Hiên Viên Bình đến chết.
Sau khi Hiên Viên Bình rời đi, hai gã hộ pháp đứng dậy, hai người này Kim Phi Dao đã từng gặp, nàng tự động lùi ra sau một chút. Tuy nhiên,
hiện tại nàng đang che mặt, mà ngày ấy ánh mắt mọi người đều đặt trên
người Hoa Uyển Ti, cộng thêm không có người cảm thấy Kim Phi Dao có thể
sống sót cho nên hoàn toàn không nhận ra nàng.
Hộ pháp hiện tại tạm thời không cần đi ra ngoài cho nên nhanh chóng
đưa Bổ Thiên thạch đi luyện hóa. Lúc này Kim Phi Dao mới biết được hai
gia hỏa này cũng không phải là Thần tộc, cũng không họ Hiên Viên, càng
không biết lôi thuật. Làm nửa ngày, toàn bộ Thần Uy giáo chỉ có một mình Hiên Viên Bình là Thần tộc biết lôi thuật, vậy thì đối phó thực sự quá
dễ dàng.
Kim Phi Dao cũng bị sắp xếp vị trí luyện hóa, tuy nhiên cứ ba ngày
lại thay phiên, như vậy vừa vặn để nàng đào xuyên núi đá, thật sự là
trời cũng giúp ta!