Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 176: Chương 176: Quý Tộc Nhàn Nhã Đồ Dùng




“Sao? Ta bình thường đi đến địa giới Ma tộc đều dùng hình dạng này.” Bố Tự Du cúi đầu nhìn mình, không cảm thấy có vấn đề gì cả, ngạc nhiên nói.

Đức Hỉ mắng to: “Còn nói không có vấn đề? Ngươi giả dạng làm quý tộc làm gì? Lại còn vẽ đúng cả hình xăm nữa.”

“Đây là quý tộc ma nhân sao?” Kim Phi Dao khoanh tay nhìn hắn, trang điểm đúng là rất khác nàng.

Tóc Bố Tự Du đã cởi ra, cũng khổ cho hắn phải cởi xong ngần ấy bím tóc, nếu để Kim Phi Dao làm thì phải mất một canh giờ. Tóc do bị tết nên hơi loăn quăn. Trên đầu có có hai cái sừng nhỏ dài hai chưởng, Kim Phi Dao nhịn không được sờ sờ sừng của mình, chỉ dài bằng bàn tay, một bên còn bị nát, đây đúng là chênh lệch giữa quý tộc và bình dân mà.

Trường bào hoa lệ, khác hẳn bộ quần áo bình dân lộ cả cẳng chân của nàng, hắn thì chỉ lộ ra cánh tay, trên cánh tay có hình xăm rồng bay phượng múa, người mù cũng nhìn ra thân phận khác thường của hắn. Đặc biệt, phía trên sừng hắn còn có một đôi chuông nhỏ màu bạc, lúc đi lại sẽ nhẹ nhàng chớp lên, phát ra tính chuông nhẹ nhàng thanh thúy.

Trên cổ đeo vòng ngũ sắc, cổ tay có đai tay hoa lệ, hơn nữa trên tay phải hắn lúc này còn có một cái tẩu thuốc, đầu tẩu màu tím có hoa văn bạc.

“Cái đó là cái gì?” Cái tẩu bằng xương bạch ngọc với hoa văn bạc hấp dẫn ánh mắt Kim Phi Dao.

Bố Tự Du ngoáy ngoáy vào tẩu thuốc rồi lấy ra hút vài hơi, tẩu thuốc không có lửa mà tự cháy, một chuỗi khói trắng phun ra từ miệng hắn. Sau đó hắn tiêu sái dùng cán tẩu gõ gõ đầu Kim Phi Dao, nói: “Đây là tẩu thuốc mà quý tộc ma nhân dùng, bình dân không có tư cách dùng.”

Kim Phi Dao gần như si mê nhìn tẩu thuốc, không biết tại sao nhưng nàng cảm thấy thứ này thực sự rất khí phái. Trong đầu liền xuất hiện cảnh tượng nàng nhàn nhã ngủ dưới ánh trắng, lười biếng phả ra một làn khói nhẹ, bên người có Đại Nữu đấm chân, ngay cạnh là một cái bàn đặt đầy hoa quả.

Đây chính là vũ khí tuyệt nhất trong cuộc sống hưởng thụ, tẩu thuốc khí phái.

Nàng xoa xoa tay đi theo Bố Tự Du, vẻ mặt nịnh nọt: “Tiểu Bố à, ngươi còn nhiều tẩu thuốc không? Có thể bán cho ta một cây không? Khẳng định là rất thơm đúng không?”

“Ngươi có muốn thử một hơi không?” Bố Tự Du thấy nàng có vẻ rất thích thứ này liền xấu xa đưa ra.

“Cám ơn.” Kim Phi Dao cũng không khách khí, cười cười nhận lấy, hung hăng hút một hơi.

“Khụ… khụ… khụ…” chỉ một hơi này đã khiến Kim Phi Dao bị sặc, nước mắt chảy ròng ròng.

Nhìn bộ dáng chật vật của nàng, Bố Tự Du cầm lại tẩu, cười ha hả, “Làm sao ngươi có thể dùng được thứ này? Hơn nữa ở Nhân tộc lại không có thuốc, mà ở địa giới Ma tộc thì lại rất đắt. Ngươi muốn học hút xong thì cũng phải mất một số tiền lớn, hơn nữa ngươi mà hút thuốc ở Ma giới sẽ bị người dân đánh chết.”

“Ai bảo ta không mua nổi? Cùng lắm thì ta chỉ mua tẩu, ta không hút mà chỉ nghịch thôi.” Kim Phi Dao lau nước mắt, thở phì phì nói.

Đức Hỉ đã sớm không chịu được, vội chạy tới kéo Bố Tự Du ra, nói: “Bố huynh, ngươi cứ thế này sao? Ngươi giả mạo thành quý tộc ma nhân, nếu bị phát hiện thì chúng ta sẽ bị nấu thành canh đấy.”

“Thế thì ngươi lại không biết rồi. Người bình thường làm sao biết được người quý tộc mặt mũi thế nào. Lần nào ta tới cũng tạo hình thế này, đều thông suốt. Ta là đi đại đạo, không giống với ngươi chui đường rừng, tốc độ cũng nhanh hơn vài lần. Yên tâm đi, tuyệt đối không thành vấn đề.” Bố Tự Du vỗ vỗ vai Đức Hỉ, vẻ mặt tự tin an ủi.

Đức Hỉ bất đắc dĩ đành phải mặc hắn, sau đó tiếp tục hóa trang cho Kim Phi Dao.

Xong xuôi, ba người chuẩn bị xuyên qua cấm giới, nhập cư trái phép vào địa giới Ma tộc, nhưng trước khi xuất phát, Bố Tự Du lại bảy ra vẻ mặt cười xấu xa, nói: “Tạo hình của hai người các ngươi quá thê thảm. Từ giờ trở đi, các ngươi sẽ là nô lệ của ta. Phi Dao, cứ theo như lời ngươi, ngươi là một người câm điếc từng bị tu sĩ Nhân tộc cầm thú tra tấn, Đức hỉ là nô lệ xử lý việc vặt vãnh giúp ta.”

Không chờ Đức Hỉ đưa ra ý kiến phản đối, Kim Phi Dao bất mãn hỏi: “Sao ta phải làm câm điếc, lại còn là nô lệ nữa chứ? Không làm quý tộc thì thôi đi, làm thị nữ cũng được, sao lại làm nô lệ?”

Bố Tự Du khí thế cao quý chỉ tẩu thuốc vào nàng, nói: “Ngươi không làm kẻ câm điếc, ngươi biết ma ngữ sao?”

“… Không biết.” Kim Phi Dao đột nhiên phát hiện ra một việc quan trọng, nàng không biết ma ngữ, không nói được cũng không đọc được, tới địa giới Ma tộc có bị người ta bán đi cũng không biết.”

“Không biết thì hãy thành thành thật thật làm nô lệ câm điếc đi, nếu có ai tìm ngươi nói chuyện thì ngươi cứ dại mặt ra là được. Đúng rồi, bắt chước Mập Mạp nhà ngươi ấy, cái ánh mắt bất động của nó ấy.” Bố Tự Du vụng trộm cười nói.

Bố Tự Du không nói đến chuyện này thì Kim Phi Dao suýt quên mất miếng da mà nàng đã kiếm được ở chỗ Lang ma đầu. Trên tấm da là Ma Thể Trúc Hình pháp nhưng nàng lại xem không hiểu, hiện tại tới Ma giới vừa vặn học thêm ma ngữ, nếu không thì cả đời sẽ không học được Ma Thể Trúc Hình pháp kia.

“Bố Tự Du, ma ngữ có dễ học không? Có chỗ nào chuyên dạy ma ngữ không?” Nghĩ tới cái này, Kim Phi Dao liền hỏi Bố Tự Du.

Bố Tự Du chỉ vào Đức Hỉ, nói: “Ngươi học hắn đi. Trên đường chỉ cần học theo lời hắn nói là được, cũng không quá khó.”

“Uhm.” Kim Phi Dao gật đầu, vui vẻ đi bên cạnh Đức Hỉ, tươi cười khả cúc nói; “Đức đạo hữu, phiền ngươi dạy ta vài câu ma ngữ đi.”

“Cho ngươi, đây là những ghi chép của ta hồi mới học ma ngữ. Ngươi cứ theo đó mà học, sẽ học được rất nhanh.” Đức Hỉ cũng không từ chối, sảng khoái lấy một quyển vở từ trong túi càn khôn, đưa cho nàng.

“Cám ơn.” Kim Phi Dao cao hứng nhận quyển vở, nói cảm ơn xong liền lật ra xem, đồng thời đi theo bọn họ, chuẩn bị xuyên qua cấm giới.

“Mẹ ngươi cho ta ăn cơm… Dịch sang bên… Lột xác ăn?” Kim Phi Dao mở ra thì thấy cả trang giấy ngập chữ, bên phải là ma ngữ, ở giữa là giải thích, bên trái là cách phát âm theo ngôn ngữ Nhân tộc.

Kim Phi Dao rất là không hiểu, đây là cái gì vậy? Vì sao tiếng chào trong ma ngữ lại đọc là dịch sang bên? Nàng đành phải cầm vở ra hỏi: “Đức đạo hữu, cái này không sai chứ?”

Đức Hỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó kiên định gật đầu nói: “Không sai, lúc đó ta cũng học như thế này, cách phát âm theo tiếng Nhân tộc là do ta viết. Ngươi cứ học cho tốt đi, cũng rất đơn giản.”

“…” Kim Phi Dao câm nín, thế này thì gọi gì là học ngôn ngữ? Tuy nhiên, ta cũng chỉ cần đọc được Ma Thể Trúc Hình pháp là được, cái khác thì không cần. Sau sẽ so sánh những chữ giống nhau trên tấm da đó hẳn là có thể dịch đại khái được tám chín phần mười. Kim Phi Dao không nói gì, lạc quan nghĩ, cũng không sợ dịch loạn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.

Nàng ở bên này lật xem cách phát âm quỷ dị của ma ngữ, Đức Hỉ bên kia lại đang tìm kiếm thông đạo. Thông đạo mà bọn họ phải đi qua nằm ngay trong đám cây cối này.

Đức Hỉ tìm tới tìm lui trong bụi cây, cuối cùng cũng vẫy tay hô: “Ở trong này, mau tới đây.”

“Ta đường đường là một quý tộc mà lại phải lén lút đi vào bằng đường nhỏ này, thật là không ra gì.” Bố Tự Du than nhẹ một tiếng, lắc đầu tỏ vẻ cô đơn.

Kim Phi Dao đẩy mạnh vào tay hắn, “Đi nhanh chút, còn chưa gặp ma nhân đã diễn rồi, không mệt à? Nếu ngươi ngại nơi này làm mất thân phận quý tộc thì sao không dẫn ta đi theo đường mọi khi ngươi vẫn đi?”

“Không phải là ta không muốn đưa ngươi đi mà là ngươi không đi qua được.” Bố Tự Du ai oán liếc nhìn nàng, giống như là tại nàng mà hắn phải chịu thiệt, tất cả nguyên nhân là vì Kim Phi Dao.

“Vì sao ta không qua được?”

“Ngươi không phải là quý tộc.”

“Ngươi mau cút đi, cả ngày nói hươu nói vượn khi dễ ta.”

Kim Phi Dao giơ chân lên định đá Bố Tự Du, hắn đã nhanh nhẹn cười chạy mất.

Hai người đi đến cạnh Đức hỉ, trên đất có một huyệt động tối như mực. Huyệt động vốn được bao quanh bởi rất nhiều bụi cây, hiện tại đã bị hắn đẩy lộ ra. Động khẩu chỉ chui vừa một người, trông thế nào cũng không giống như do người đào.

“Đây là hang thú à?” Kim Phi Dao chỉ vào động hỏi, nói thật nàng không muốn lại chui vào cái động tối mù nào nữa, hơn nữa động này lại rất nhỏ, vào trong rồi hẳn là không đi được.

“Một trượng phía trên đúng là hang thú, chỉ cần nhảy xuống sẽ đủ không gian cho người đứng thẳng.” Đức Hỉ giải thích xong liền nhảy xuống.

“Đi thôi, ngươi xuống trước, ta cản phía sau.” Bố Tự Du đứng sau Kim Phi Dao, nhường nàng đi trước.

“Ngươi cũng đừng có chặt mất đường lui của ta.” Kim Phi Dao cười mắng một tiếng rồi nhảy xuống.

Huyệt động này đâm thẳng xuống phía dưới, chỗ kia quả nhiên chỉ dài một trượng, sau một trượng này liền rơi xuống một huyệt động cao chừng hai người. Bố Tự Du cũng theo sát phía sau, lúc này Đức Hỉ đã lấy dạ quang thạch ra chiếu sáng chung quanh.

Dưới ánh sáng, Kim Phi Dao mới phát hiện chung quanh lại có tới bảy nhánh rẽ, nhánh nào cũng tối như mực, không rõ là thông đi đâu.

Đức hỉ cầm dạ quang thạch chiếu chếch về phía trước, chỉ vào một lối rẽ, nói: “Đi bên này.”

Ba người đi theo thông đạo đó, không bao lâu lại xuất hiện ba lối rẽ, Đức Hỉ lại nhìn qua một lượt là tìm được đường đi chính xác, cứ thế rẽ trái quẹo phải tới nửa canh giờ.

Rõ ràng lùm cây lúc nãy đâu có xa cấm giới như vậy. Ngay lúc Kim Phi Dao đang nghi hoặc thì phía trước đột nhiên sáng ngời, một quầng sáng xuất hiện ở thông đạo đằng trước.

Trên mặt đất ngoài thông đạo có một hành lang vẽ đầy pháp trận đứng ngay phía dưới quầng sáng. Những nơi khác đều bị quầng sáng bao phủ, chỉ bên trong hành lang là không có quầng sáng, tất cả đã bị hành lang vẽ pháp trận ngăn trở, hình thành một không gian an toàn.

“Chúng ta mau chạy qua, không biết lúc nào thì pháp trận sẽ bị cấm giới ép phá đâu. Dạo này thời gian cấm giới hủy pháp trận càng ngày càng không cố định.” Đức Hỉ nói rồi chạy nhanh xuyên qua quầng sáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.