“Đừng nhìn nữa, ngươi như vậy hẳn là đang trốn tránh ai đó, đi ra ngoài
là có thể bị phát hiện đó, ngươi vẫn nên thành thật một chút đi.” Bố Tự
Du thấy nàng nhìn chằm chằm vào những người trên trời thì buồn cười nói.
“Thật là, muốn kiếm chút ưu việt cũng không được. Giao tàu cho ngươi đó, ta
trị thương một chút đã.” Kim Phi Dao thở dài, một lần nữa thành thật rụt trở về, lười biếng nhìn đám mây trên không trung, nghĩ rằng cũng đã bị
tử sĩ đánh nhiều, dứt khoát chữa thương đi thôi, một lần chữa thương vậy mà thành ngủ.
Sau một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh, Bố Tự
Du có chút tò mò nhìn, phát hiện Kim Phi Dao đang ngủ, không tùy vào lắc đầu: “Đồ ngu ngốc này, muốn điều tức cũng phải chờ trở về chứ, lại ngủ ở đây.”
Cấm chế của Nhật Nguyệt môn bị phá, các tu sĩ trốn ra
ngoài chỉ có một phần mười là đào tẩu được, những người khác đều hiến
thân cho Nhật Nguyệt môn. Vô số tu sĩ vọt vào trong Nhật Nguyệt môn,
cướp đoạt không ngừng, Mập Mạp và Hoa Uyển Ti cũng trong số đó, thấy cái gì lấy cái đó, hoàn toàn không thua kém Kim Phi Dao tự mình tiến lên.
Đến lúc Kim Phi Dao tỉnh lại thì Nhật Nguyệt môn đã bị công xong rồi, Lang
đại nhân đã sớm trở về. Bố Tự Du giao thuyền lại cho hắn, còn mình lại
chạy không còn bóng dáng.
“Lang đại nhân, các ngươi đã đánh xong
rồi?” Kim Phi Dao cào cào tóc nhìn chung quanh, phát hiện trên thuyền
chỉ có Lang đại nhân và nàng, Hoa Uyển Ti và Mập Mạp không thấy đâu.
“Đã đánh xong từ lâu, hôm sau tam tộc sẽ tổ chức yến hội long trọng để chúc mừng, đến lúc đó ngươi ngồi cách ta xa một chút.” Lang đại nhân mở
miệng nói.
Kim Phi Dao có chút không hiểu, đột nhiên phản ứng
lại, bản thân là bệ hạ Yêu tộc cho nên sẽ ngồi ở thủ vị, nhất định là
gần với tên Ma tộc sắp tới Hợp Thể kỳ là hắn. Có điều, ngồi gần thì làm
sao? Vì thế nàng hỏi: “Vì sao phải cách xa một chút?”
“Ngươi ăn quá nhiều!” Lang đại nhân nhàn nhạt nói.
“Hừ! Có thể ăn được chính là phúc đó, ai thèm ngồi bên cạnh ngươi, còn chê
ta ăn nhiều ăn ít nữa!” Kim Phi Dao tức không chỗ phát, kể cả nàng có ăn nhiều cũng không thể làm bắn canh lên người hắn nha.
Khó chịu
đứng lên, Kim Phi Dao mới phát hiện mình đã tới doanh địa Ma tộc, chung
quanh đều là phi thiên thuyền của Ma tộc. Bảo sao hai người Mập Mạp
không tìm thấy nàng, vậy thì cũng nên quay lại bên Yêu tộc thôi. Vừa
định rời đi, nàng đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Lang đại nhân, sau
đó nói: “Lang đại nhân, lúc ngươi tiến giai Hợp Thể kỳ có cần người hộ
pháp không?”
“Ngươi lại muốn gì?” Lang đại nhân liếc nhìn nàng,
tiến giai Hợp Thể kỳ kể có cần hộ pháp cũng phải là Luyện Hư kỳ, Hóa
Thần hậu kỳ thì có ích gì.
“Ta muốn trao đổi với ngươi, ta giúp
ngươi hộ pháp, ngươi nói cho ta biết chuyện Độ Thiên giới.” Kim Phi Dao
lại ngồi xuống, ngẩng đầu cười tủm tỉm nói.
“Ngươi còn quá sớm!”
không phải là Lang đại nhân muốn đả kích nàng mới Hóa Thần kỳ đã nghĩ
tới chuyện Hợp Thể kỳ, mà thực sự ở giữa vẫn còn cách Luyện Hư kỳ nữa.
Kim Phi Dao nịnh nọt cười nói: “Ngươi đừng như vậy mà. Ta không môn không
phái, lại không có tổ tiên gì đó trên Độ Thiên giới, hoàn toàn không
biết gì về nơi đó cả. Nếu ngươi đi Độ Thiên giới, không phải là ta muốn
hỏi cũng không có ai để hỏi sao? Tuy ta hiện tại mới Hóa Thần hậu kỳ
nhưng còn cách Luyện Hư kỳ cũng không xa, ngươi nói cho ta biết đi, để
ta có thể chú ý một chút xem phải chuẩn bị cái gì. Ngươi cũng biết ta
rất nghèo, nếu giờ còn không chuẩn bị thì đến lúc đó đi lên chẳng lẽ lại chạy đến động phủ của ngươi kiếm cơm ăn?”
Nàng nói thành khẩn vạn phần, chỉ thiếu điều khóc lóc nói bản thân đáng thương nữa thôi.
Lang đại nhân gõ tay lên tay vịn, đột nhiên ngừng tay nói: “Độ Thiên giới
vốn gọi là Thần Chi lĩnh vực, vạn năm trước là nơi ở của hậu duệ Thần
tộc. Hậu duệ thần tộc ở đó chia làm Thiên Thần và Thần. Thiên Thần tương tự như quý tộc Ma tộc, còn Thần thì tựa như bình dân, nhưng dù sao cũng là thần, cao cao tại thượng, không phải là vị trí mà ba tộc Nhân, Ma,
Yêu có thể sánh bằng.”
“Tất cả đều là nơi ở của Thần? Vậy tại sao Khoa Phụ tộc kia lại ở Linh cấp giới? Lạc cũng quá xa!” Kim Phi Dao
nghe vậy thì sửng sốt, lập tức nghĩ tới Lam Tinh, nàng là người Khoa Phụ tộc, hậu duệ Thần tộc.
Lang đại nhân không trả lời câu hỏi của
nàng, lời hắn muốn nói còn chưa nói xong, vì thế lại tiếp tục: “Thần Chi lĩnh vực là để cho hậu duệ Thần tộc ở, mà Thần chân chính thì ở Thiên
cấp giới. Dựa vào việc tu luyện ở hai giới Linh, Thần, người tam tộc có
thể phi thăng lên Độ Thiên giới trở thành ngụy thần, nhưng kể cả là có
phi thăng thì ở trước mặt Thần tộc cũng chỉ là hạ đẳng mà thôi.”
“Cái này ta biết, tựa như lúc trước Yêu tộc nói là bọn họ vốn nên nuôi Khoa
Phụ tộc vậy, chính là có ý thấp thần nhất đẳng hả?” Kim Phi Dao xem như
có chút hiểu.
“Không chỉ là thấp thần nhất đẳng, Yêu tộc chính là thú trông cửa của Thần tộc, Ma tộc là nô bộc của Thần tộc, Nhân tộc là
đồ chơi của Thần tộc. Địa vị của tam tộc ở Độ Thiên giới rất nhỏ bé, cho nên dù có thực lực lại phải ủy khuất cầu toàn, đó chẳng phải là việc
các tu sĩ đã tắm máu sinh tồn có thể làm được, vì thế tam tộc liền đẩy
Thần tộc xuống thần đàn.” Lang đại nhân nhàn nhạt nói.
Kim Phi
Dao ngạc nhiên nhìn hắn, tam tộc lại có thể đẩy Thần tộc xuống thần đàn. Lam Tinh Khoa Phụ tộc kia cũng đã có thể khống chế thời tiết, các Thần
tộc khác còn không phải có thực lực dọa người? Vậy mà cũng có thể bị
đánh khỏi địa vị cao sao?
“Thần Chi lĩnh vực hoàn toàn bị hủy,
tam tộc vọt vào Thiên cấp giới giết thần, từ đó về sau chỉ còn lại bốn
giới như ngày nay, hậu duệ Thần tộc chỉ có thể sống lay lắt ở phế tích
Độ Thiên giới. Cho dù có thần lực trời sinh, bọn họ cũng chỉ có thể tự
bảo vệ mình, không thể trở lại thần vị một lần nữa.” Lang đại nhân ngẩng đầu nhin bầu trời, không lâu nữa hắn cũng sẽ tới nơi đó.
“Khoan… ngươi nói phế tích?” Kim Phi Dao bắt giữ trọng điểm, vội nhấc hai chữ này ra.
“Đúng vậy, ngươi cho rằng đá thần xuống thần đàn là dễ sao? Độ Thiên giới bị
hủy, tuy đã một vạn năm đi qua, tình huống đã hơi tốt lên nhưng vẫn rất
khó sống như trước.” Lang đại nhân nheo mắt, bất mãn nhìn nàng một cái.
Kim Phi Dao khoanh tay ngồi trên thuyền, thật không muốn nói: “Loại địa
phương đó chắc chắn ở không tốt, chẳng lẽ đến Hợp Thể kỳ thì nhất định
phải đi?”
“Không đi cũng được, Đinh Trác chính là kết cục.”
Nghi tới Đinh Trác bị sét đánh chết, Kim Phi Dao vội vàng lắc đầu, tên kia
không ra khỏi chỗ đó được một bước. Ốc sên, rùa mang cái xác còn có thể
chậm rãi di động, Đinh Trác thì mãi bị nhốt ở đó, căn bản không có chút
uy phong nào của Hợp Thể kỳ, thật là thảm nha. Xem ra không có cách nào
khác cả, nhất định phải đi Độ Thiên giới.
Kim Phi Dao tươi cười
thỉnh giáo Lang đại nhân rất nhiều vấn đề. Không biết là Lang đại nhân
tâm tình tốt hay là vì bản thân cũng phải đi Độ Thiên giới, nếu không
thì là do lần trước bị Kim Phi Dao mắng giữ lời để bán lấy linh thạch,
hắn giải thích không ít chuyện cho Kim Phi Dao. Nghe xong, Kim Phi Dao
tự tổng kết một chút, dù sao Độ Thiên giới cũng không dễ sống, cần phải
chuẩn bị rất nhiều linh thạch, còn phải có một pháp trận cường đại,
ngoài ra là thật nhiều tài liệu lôi tính.
Linh thạch thì dễ nói,
pháp trận cường đại lại khiến Kim Phi Dao gặp khó khăn, nếu biết trước
thì nàng đã đòi Kính huynh đưa cho một pháp trận rồi. Người này rõ ràng
là ở Thiên cấp giới, cũng không nể tình quen biết mà để lại cho nàng một pháp trận! Tuy nhiên, vẫn còn thời gian, nàng không tin mấy trăm năm
nữa vẫn không thể kiếm được một pháp trận tốt.
Lại là tài liệu
lôi tính, thứ này rốt cục cần bao nhiêu mới đủ đây! Không biết lên Độ
Thiên giới có chỗ nào có thể để nàng đi đoạt hay không…
Thấy
không còn chuyện gì nữa, Kim Phi Dao đứng dậy định trở về, nàng còn phải về xem Mập Mạp và Hoa Uyển Ti mang được cái gì về rồi. Nếu chỉ mang
theo một thân thương tích thì phải giáo huấn người này một trận, dạy bọn hắn xem phải cướp bóc ở chỗ đông người như thế nào mới được.
Nàng chắp tay nói với Lang đại nhân: “Lang đại nhân, ta đi về trước. Ngươi
không cần ta hộ pháp thì thôi, tính ra ta đi cũng không có ích gì, chúc
ngươi một lần phi thăng lên Độ Thiên giới.”
Lang đại nhân liếc
nhìn nàng, thấy nàng lấy phi thảm ra nhảy lên, liền mở miệng nói: “Trên
chiếc thuyền thứ bảy bên trái là Hồng, hắn nói tốt nhất ngươi nên đi
hướng khác.”
“Có ý gì… Cái thứ bảy bên trái chứ gì, hừ!” Kim Phi
Dao đứng trên phi thảm, bất mãn bẹt bẹt miệng. Tên Hồng này, có phải là
quá xen vào việc người khác rồi không?
Nàng quả nhiên bay qua chỗ chiếc thuyền thứ bảy bên trái, lúc tới gần, Kim Phi Dao dừng một chút,
dán tờ Ẩn Thân phù cao giai lấy được ở Thế Đạo Kinh lên người, hơi thở
và linh lực, cộng thêm phi thảm cùng nhau biến mất, sau đó nàng mới đi
tới, đứng xa xa nhìn.
Căn bản không cần nàng lên thuyền, đứng từ
xa là có thể thấy động tĩnh trên thuyền, Hùng Thiên Khôn quả nhiên ở
đây. Phi thiên thuyền của Hồng không lớn, thuyền lâu chỉ có ba tầng, vô
cùng rộng rãi, cửa lớn chạm rỗng, treo mành sa thật dài, liếc mắt một
cái là thấy Hồng và Hùng Thiên Khôn đang uống rượu.
Mặt nạ đã bỏ
xuống, ném ở dưới đất, hai người băng bó lụa trắng đầy người, dùng linh
lực và ma khí nâng cốc lên miệng. Lúc này không biết đang nói tới chuyện gì mà thoải mái cười ha hả.
Lúc này Hùng Thiên Khôn kể cả có
xinh đẹp thì trên mặt cũng không có loại biểu cảm thẹn thùng giống nữ
nhân, thần thái đó chưa từng xuất hiện trên mặt hắn. Hắn híp mắt lại,
trong sắc bén mang theo ý cười cuồng vọng, giơ tay nhấc chân đều tràn
ngập bá giả khí. Nơi đó là một người nam nhân, một mỹ nam tử tiêu sái tự tại, tuy rằng bị thương lại vẫn khí phách mười phần.
“A…” Kim
Phi Dao tựa hồ tự giễu, đỡ trán đứng ở đó nhìn hồi lâu, nàng đột nhiên
nói: “Hồng nói đúng, trong thế giới của Hùng ca vốn không nên có ta.”
Nói xong lời này, Kim Phi Dao dứt khoát xoay người rời đi.
Hùng
Thiên Khôn đang uống rượu, đột nhiên tựa vào bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Nhưng bên ngoài lúc này đã là đêm tối, chỉ có bầu trời đầy sao và ánh
sáng Dạ Quang thạch trên các phi thiên thuyền. Ánh mắt hắn nhìn về một
chỗ, nơi đó không có ai, không có cái gì.
“Thiên Khôn, nhìn cái gì vậy?” Hồng nhướng mày, kiêu ngạo hỏi.
“Vừa rồi cảm giác nơi đó có người.” Hùng Thiên Khôn đáp.
“Ngươi uống nhiều hoa mắt rồi, nơi đó không có ai cả.” Hồng híp mắt nhìn ra chỗ đó, khẳng định nói.
Hùng Thiên Khôn không hé răng nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói: “Nếu
ngươi nói cho Kim Phi Dao biết, kể cả ngươi là sinh tử chi giao của ta,
ta cũng sẽ giết ngươi.”
“Vậy sao? Ha ha ha ha…” Hồng đỡ trán, ha
ha cười, “Ngươi sợ cái gì? Sợ nàng nhìn thấy bộ dáng này của ngươi, sợ
nàng phát hiện ra ngươi kỳ thực không yếu đuối như vậy sao?”
Hùng Thiên Khôn thu hồi ánh nhìn, nắm bình rượu trên bàn lên rót, sau đó nói: “Đúng vậy.”
Nhất thời, trên phi thiên thuyền lại truyền ra tiếng cười càn rỡ của Hồng