Đợi pháp trận hiện ra toàn bộ, một cột sáng rộng hơn mười trượng bắn lên
không trung, nhập vào mây trời. Cột sáng gây ra khí lãng cường đại, sóng linh lực ập vào mọi người.
Cột sáng duy trì hết thời gian một chén trà, sau đó biến mất cùng pháp trận, trên đất chỉ còn lại Linh giới Du Cảnh kính.
Nhìn Linh giới Du Cảnh kính dưới đất, Kim Phi Dao cho rằng Kính huynh đã theo cột ánh sáng kia đi rồi, vuốt mặt nói: “Vậy mà nói là động tĩnh
lớn, cũng chỉ có thời gian một chén trà nhỏ, hơn nữa chỉ là một cột
sáng, nào có đồ sộ như hắn nói.”
“Ta còn chưa đi đâu, ngươi đã bắt đầu nói xấu ta rồi!” Linh giới Du Cảnh kính đột nhiên nhảy lên, Kính huynh tức giận mắng.
Kim Phi Dao nhếch miệng, sao người này vẫn ở đây? Không phải đã nói giải trận xong sẽ đi luôn, còn ở đây làm gì? “Kính huynh, không phải là
ngươi không tìm được đường về đó chứ?”
“Ngươi có còn lương tâm không vậy? Không phải là ta chuẩn bị đưa pháp
trận cho ngươi sao? Nếu ngươi không muốn thì ta hiện tại lập tức bước
đi.” Kính huynh cảm thấy bản thân đúng là hảo tâm không hảo báo, đi chậm một bước đã bị người ta lải nhải.
“Ngươi không nói thì ta quên mất đấy. Đương nhiên là muốn, hay là ngươi ở lại chơi vài canh giờ nữa đi?” Kim Phi Dao vừa bị cột sáng pháp trận
làm cho mờ mịt, thiếu chút nữa quên mất chuyện quan trọng này.
“Hừ!” Kính huynh hừ lạnh một tiếng, bắn một đường ánh sáng vào đầu Kim
Phi Dao, đúng là phần đồ án pháp trận và tài liệu còn thiếu, Kim Phi Dao nhanh chóng cảm tạ một tiếng. Trên bầu trời xuất hiện tiếng sấm, từng
tiếng từng tiếng nối tiếp nhau, không hề gián đoạn mà càng ngày càng có
xu hướng nặng hơn. Nghe thấy tiếng sấm nhưng lại không thấy có mây đen
xuất hiện, ngay cả tia chớp cũng không có.
Kính huynh thấy cảnh này thì vội vã nói: “Ta đi trước, sau này đến Thiên cấp giới nhớ tới tìm ta chơi.” Sau đó, từ trong Linh giới Du Cảnh kính
có một đường lam quang lao ra, hoa phá trường không bay về phía không
trung.
“Gấp như vậy làm gì?” Kim Phi Dao nhặt Linh giới Du Cảnh kính lên, dùng
thần thức xem xét, quả nhiên không có gì nữa, Kính huynh đã thật sự rời
khỏi.
“Những tiếng sấm này hẳn là do Yêu tộc trên Thần cấp giới độ kiếp mà có, nhưng nhiều như vậy thì hẳn là phải có ngàn vạn yêu thú đồng thời độ
kiếp.” Lang đại nhân ngẩng đầu nhìn không trung, đột nhiên mở miệng nói.
Kim Phi Dao nghe vậy thì bừng tỉnh đại ngộ, bảo sao Kính huynh nghe thấy tiếng sấm liền vội vã chạy đi, chắc chắn là vội vàng đi lên xem náo
nhiệt. Hắn bắt nàng lặng lẽ làm chuyện này không phải là vì xem bộ dáng
lúc các yêu thú kia đột nhiên độ kiếp, thủ hoảng cước loạn vì không có
sự chuẩn bị sao.
Nghĩ nghĩ, nàng đột nhiên nhớ tới Mập Mạp, sau hai năm mê man trong quả
trứng ướp lạnh nó đã tỉnh lại, đã lên tới cấp chín nhưng lại không biết
có phải vì bị hàn khí xâm nhập quá độ hay không mà cứ không có việc gì
là chui vào túi linh thú để ngủ. Hiện tại tất cả yêu thú cấp chín đều độ kiếp, hay là nàng cũng để nó đi ra thử xem sao, xem xem có thể thuận
lợi một lần tiến giai thành Yêu tộc?
Nàng nhấc Mập Mạp ra khỏi túi linh thú, lay cho nó tỉnh dậy, nói: “Hiện
tại yêu thú cấp chín trên Thần cấp giới đang độ kiếp, ta dẫn ngươi đi
xem xem, nếu không cẩn thận có sét đánh nhầm thì thuận tiện đánh cho
ngươi thành yêu tộc luôn, đó là chuyện rất tốt đó.”
Mập Mạp nghe vậy thì tức giận mắng: “Đầu óc ngươi có vấn đề à? Ta chưa
đến cấp chín hậu kỳ đại viên mãn lại bảo ta đi tìm sét đánh, ta đâu phải ăn no rửng mỡ!”
“Ngươi thuần túy chỉ muốn nhàn hạ thôi, ngươi cũng đã biết nói rồi, đánh một cái thành Yêu tộc hẳn là việc rất dễ dàng.” Kim Phi Dao chất vấn,
từ sau khi tiến giai trong trứng ướp lạnh, nó đã có thể nói tiếng người. Hơn nữa, nói lại còn trơn tru, đôi khi nàng còn không nói lại nó, càng
miễn bàn chuyện nó còn tìm được chỗ dựa vững chắc, hễ có chuyện là đi ôm đùi người đó.
Không chấp nhận được lời Kim Phi Dao, Mập Mạp nhảy bật đến dưới chân
Lang đại nhân, nó ngẩng cái đầu trắng noãn, đôi mắt to long lanh đáng
thương, “Lang đại nhân, nàng bắt nạt ta. Nàng thấy ta nghe lời ngươi cho nên muốn dùng sét đánh chết ta, làm ngươi không còn ếch nữa.”
“Thôi đi, không đi thì không đi.” Khóe miệng Kim Phi Dao giật giật, tên
hỗn đản này, bộ dáng không khác gì lúc ngậm bông hoa nịnh nọt nàng năm
đó.
Lang đại nhân cũng không hé răng, Mập Mạp cứ bị nàng mắng là sẽ đến nịnh bợ hắn, còn Kim Phi Dao cũng bị Mập Mạp làm cho tức điên. Cơ hồ chưa
được ba ngày là hai kẻ đó lại làm ra màn này, căn bản hắn không cần để
ý.
Hoa Uyển Ti thở dài, ánh mắt hướng sang tên cương thi Nguyên Anh hậu kỳ
vẫn đứng cùng các nàng nãy giờ. Lúc này hắn đang nhanh chóng tính toán
trong đầu, nếu muốn bồi thường thì phải bắt Kim Phi Dao trả bao nhiêu.
Thấy Hoa Uyển Ti liếc nhìn mình, hắn liền cười nói: “Nếu không có chuyện gì thì ta đợi mấy người Kim tiền bối nói xong chuyện của bọn họ rồi lại bàn chuyện trùng kiến địa bàn cũng được.”
Kim Phi Dao thính tai, lập tức nghe thấy lời hắn, vội quay sang nói với
hắn: “Cái này không phải do ta làm, các ngươi phải tìm cái kính kia
chứ.”
Cương thi chỉ cười cười: “Ta hiểu, cái gương đó quả thực là một pháp bảo cực phẩm. Kim tiền bối sử dụng đương nhiên rất tốt nhưng chúng ta chỉ
là một đám người chết, bình thường đều không dùng gương.”
“…” Kim Phi Dao sửng sốt, thủ hạ cương thi người người đều là thương
nhân sao? Đây không phải nói dù có phải là cái gương làm hay không thì
đều là từ tay mình mà ra sao?
Vì thế, nàng chỉ sang Lang đại nhân, lạnh nhạt nói: “Hắn là lão đại của
ta, ngươi có chuyện gì cứ tìm hắn nói đi. Bảo trạch chủ Ân Nguyệt của
các ngươi tìm hắn cũng được, không phải chỉ là đền mấy thứ thôi sao,
hoàn toàn không có vấn đề.”
Cương thi nhìn Lang đại nhân, Lang đại nhân không nói gì, chỉ đưa mắt
lạnh nhìn hắn một cái, cũng không tỏ thái độ gì với việc Kim Phi Dao
nói. Thấy tình hình đó, cương thi nghĩ, Ma tộc mặt lạnh Luyện Hư hậu kỳ
hình như không dễ chọc, mà lại không quen biết hắn, còn không bằng tìm
người này thì hơn, nếu hắn nhớ không lầm thì người này và trạch chủ có
quan hệ không tầm thường.
Mang theo vẻ mặt gian thương tươi cười, hắn nói với Kim Phi Dao: “Kim
tiền bối nói đùa, ngươi và trạch chủ chúng ta có quan hệ thế nào chứ,
đây chỉ là việc nhỏ, không cần phải phiền toái người khác. Nếu hiện tại
Kim tiền bối không rảnh cũng không sao, ta sẽ phải người đi tìm trạch
chủ để trạch chủ tự đi tìm Kim tiền bối bàn bạc cũng được. Các ngươi
quen thân như vậy, ta không tiện nói chuyện này với riêng ngươi, vẫn nên để sau này các ngươi tự nói với nhau thì hơn.”
“Nói cái khỉ ấy. Sao các ngươi có chuyện gì cũng phải tới tìm ta chứ?
Coi ta là cái bánh bao thịt sao?” Kim Phi Dao không ngờ cương thi này
lại buông tha cho đại tài chủ Lang đại nhân, nhất định cuốn lấy một
người nghèo là nàng.
“Kim tiền bối thật biết đùa, nếu ngươi là bánh bao thịt thì chúng ta
chính là thịt khô.” Cũng không biết cương thi này đã làm ăn bao nhiêu vụ rồi mà cứ mang cái vẻ tươi cười đó ra nói chuyện khiến Kim Phi Dao
không thể nói được gì. Chẳng lẽ những người này lúc sống đều là gian
thương mở tiệm buôn bán hay sao? Lại toàn bộ để Ân Nguyệt biến thành
cương thi một úc?
“Bàn chuyện xong rồi thì đi thôi.” Lang đại nhân đã đợi một hồi lâu, hắn cũng muốn đi xem lôi kiếp vạn yêu ở Thần cấp giới, thấy bọn họ đã bàn
bạc xong chuyện bồi thường liền đòi đi.
“Bàn xong cái gì chứ, chuyện này căn bản không liên quan đến ta. Lang
đại nhân, ngươi cũng kiếm được chỗ tốt mà, không chịu bỏ ra cái gì sao?” Kim Phi Dao không muốn một mình gánh nợ, liền giả vờ đáng thương nhìn
về phía Lang đại nhân.
Nhưng không ngờ Lang đại nhân lại hỏi ngược lại: “Ta kiếm được chỗ tốt gì?”
“Ngươi!” Kim Phi Dao muốn nói ngươi được bản đồ mười chỗ có tài liệu lôi tính nhưng lại không có chứng cớ, ngay cả Kính huynh đưa cho hắn lúc
nào nàng cũng không biết. Kim Phi Dao khẽ cắn môi, thật sự là không hay
ho, Kính huynh đáng chết, làm lớn chuyện như vậy làm gì? Hiện tại liên
lụy đến nàng, để nàng đi chùi đít cho hắn còn hắn thì phủi tay chạy đi
xem náo nhiệt.
Hoa Uyển Ti rất đồng tình vỗ vai nàng, “Coi như xong, dù sao ngươi cũng không ở một chỗ, thêm nợ cũng không sao.”
Kim Phi Dao trừng mắt nhìn Hoa Uyển Ti, trong lòng oán thầm: kể cả nàng
có đáp ứng chuyện này cũng chưa chắc trả, nhưng nói cái này trước mặt
người của Ân Nguyệt thì không phải là tự thú sao?
“Được rồi, ngươi cứ bảo Ân Nguyệt tính xem phải đền bao nhiêu, bảo hắn
đến tìm ta.” Kim Phi Dao cào cào tóc đồng ý, nhưng nàng lại không đề cập đến chuyện mình sẽ đi đâu. Đồng ý thì cũng đồng ý rồi, còn việc có tìm
được người hay không thì phải trông vào bản lĩnh của các ngươi, dù sao
ta cũng sẽ không ngồi chờ các ngươi.
“Dạ.” cương thi Nguyên Anh kỳ cũng không hỏi xem nàng đi đâu, phải tới
đâu tìm nàng, chỉ sảng khoái đồng ý. Trạch chủ có rất nhiều cách tìm
người, đây không phải là chuyện hắn cần quan tâm.
“Đi thôi!” Lang đại nhân lại thúc giục lần nữa Kim Phi Dao mới không
thoải mái lấy phi thảm ra, nhìn Lang đại nhân lại chiếm vị trí của mình, Mập Mạp lại chạy tới đấm chân, nàng mới cùng Hoa Uyển Ti ngồi xuống bên cạnh, bay thẳng lên trời.
Lang đại nhân yêu cầu trực tiếp đi Thần cấp giới cho nên Kim Phi Dao cứ
để phi thảm bay lên trên là được, không cần phải quản phương hướng. Sau
đó, nàng kéo Hoa Uyển Ti nói chuyên, “Chúng ta tới Thần cấp giới sẽ đi
tìm những tài liệu này, ta thấy số lượng cũng khá nhiều nhưng chúng ta
cũng có nhiều thời gian, cứ từ từ tìm là được.”
“Pháp trận này rốt cục dùng để làm gì?” Hoa Uyển Ti thật sự rất tò mò,
chuyện này đã kéo dài lắm rồi, hiện tại cũng nên nói ra đi chứ.
Kim Phi Dao bất đắc dĩ nhún vai: “Ta chỉ muốn cho ngươi chút kinh hỉ
thôi. Ta đã hỏi Kính huynh xem có thể cho ngươi đoạt xá không, cứ mãi ở
Nguyên Anh hậu kỳ cũng không phải cách hay. Nhưng hắn nói không được, ta đã dùng thuật con rối và hồn phách nguyên thần của ngươi luyện chế, đã
không thể rời khỏi con rối này để đoạt xá. Lúc đó ta cũng không biết
đoàn hồn phách kia sẽ luyện chế ra ngươi, nếu biết thì ta đã không làm
như vậy, mọi người quen thuộc như vậy, làm ra như thế thì cũng ngượng
ngùng.”
Hoa Uyển Ti không ngờ nàng lại nói cái này, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Kim Phi Dao tiếp tục nói: “Sau này ta hỏi hắn liệu có cái gì có thể làm
cho ngươi dù mang thân con rối cũng có thể tiến giai hay không, ví dụ
như làm cho ngươi có Thức Hải. Hắn nghĩ rất lâu mới nói là có, có thể
mượn sinh khí thiên địa làm cho ngươi một Thức Hải nhưng cũng không thể
vừa tạo ra đã lớn được bằng tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Tuy nhiên, có vẫn
hơn là không, chúng ta chậm rãi tu luyện là được.”
Thức Hải… Hoa Uyển Ti rũ mắt xuống, nàng vì mất Thức Hải nên hiện giờ
muốn dùng lực lượng Nguyên Anh hậu kỳ đều phải nhờ Cổ Linh Tâm trợ giúp. Nếu quả có Thức Hải thì nàng sẽ không cần Cổ Linh Tâm nữa, lúc nào cũng có thể dùng lực lượng của chính mình, hơn nữa tu luyện Thức Hải còn có
thể tiến giai.
Nghĩ vậy, nàng trầm mặc thật lâu.