“Tử Đồng! Nàng làm sao vậy?” ôm thân thể đầy máu của Tử Đồng, Kim Dật khóc phi thường thương tâm, nước mắt nước mũi chảy ra.
Kim Phi Dao nhìn bộ dáng của cha, hóa ra lúc đó hắn đã khóc chân thành như vậy, thật là khiến người ta cảm động nha.
“Ngươi xem, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn sự việc xảy ra lại không chịu xuất
thủ cứu trợ sao?” tiểu Kim Phi Dao còn chưa chết tâm, đứng bên cạnh tiếp tục du thuyết.
Đúng lúc này, Kim Dật khóc mệt, ôm Tử Đồng lẩm
bẩm nói: “Tử Đồng, không có nàng ta sống còn có ý nghĩa gì. Nàng chờ đó, ta sẽ đi cùng nàng ngay bây giờ!”
Dứt lời, hắn rút ra một thanh chủy thủ, sắc mặt như tro tàn nói: “Ta đi tìm nàng đây, Tử Đồng.”
“Cha, cha đang làm gì vậy?” lúc này, đột nhiên có người đẩy cửa tiến vào, nhỏ giọng hỏi.
Kim Phi Dao và tiểu Kim Phi Dao đều quay đầu nhìn lại, cửa mở ra, từ bên
ngoài đi vào một Kim Phi Dao đã sáu tuổi. Trên mặt nàng không hề có sự
kinh ngạc, Kim Phi Dao không nhớ rõ, có lẽ nàng đã nấp ở ngoài cửa nhìn
từ lâu nên lúc này trên mặt mới không có chút kinh sợ nào, chỉ có chút
chờ mong.
“Phi Dao, cha không chăm sóc được cho các con. Hiện tại cha phải đi theo nương con, các con hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
nhìn Kim Phi Dao đi tới, Kim Dật kiên định giơ chủy thủ trong tay, đâm
mạnh xuống bụng mình.
“Mau cứu hắn!” tiểu Kim Phi Dao lao tới định lôi kéo Kim Phi Dao, bị nàng một cước đá ra ngoài.
Ba Kim Phi Dao cứ như vậy nhìn cha mình đâm chủy thủ vào bụng, sau đó cúi
gập thân thể xuống đất. Thân thể hắn nghiêng đi, một lúc lâu sau, thanh
chủy thủ dính máu rơi xuống đất loảng xoảng.
“Xin lỗi, Tử Đồng,
ta không làm được, ta thật sự không làm được, nàng hãy tha thứ cho ta.
Phi Dao và Phi Dương còn cần có người chăm sóc, nếu ta đi cùng nàng thì
ta lại không yên lòng về các nàng. Tử Đồng, xin lỗi… xin lỗi nàng…” Kim
Dật khóc vô cùng thương tâm, vô cùng tê tâm liệt phế.
Kim Phi Dao đột nhiên bước về phía trước một bước, vẻ mặt chán ghét mắng: “Lại nữa, khóc cái gì chứ? Đã yêu nhau như vậy thì nên cùng nhau tìm chết. Mới
đâm một dao mà cha đã lùi bước. Vậy việc cha cưng chiều nàng như vậy, kể cả hài tử nàng sinh trộm với người khác cũng chịu nuôi, không trách
nàng phản bội, cha ngoan ngoãn phục tùng như vậy, mọi việc làm đều vì
nàng, chẳng lẽ tất cả đều là giả dối, không phải là vì yêu nàng sao?”
“Vì sao? Vì sao cha không chết đi?” nàng rống lên với Kim Dật nhưng hắn
không nghe được, đối với hắn mà nói, Kim Phi Dao hiện tại chỉ là ảo
giác. Nếu không dùng tới Nguyên Anh thì nàng sẽ không thể gây ảnh hưởng
đến chuyện này.
Lại là như vậy, nhìn cũng thấy tâm phiền, luôn
miệng nói yêu, cuối cùng lại không dám xuống tay. Kim Phi Dao nhìn cha
đang nỉ non mà thấy phiền, còn nói gì chăm sóc cho nàng và Phi Dương, sợ chết là sợ chết, kéo chuyện này vào làm gì?
“Cha, nương đã chết, nếu cha không đi cùng nàng thì đâu còn cảnh đẹp nữa?” Kim Phi Dao sáu
tuổi kia nhìn chăm chú vào hắn, tay cầm chiếc túi trữ vật rơi ở bên cạnh lên, khuôn mặt vốn tràn đầy vẻ chờ đợi giờ đây đã thay bằng biểu cảm
phẫn nộ.
“Phi Dao…” Kim Dật có chút ngạc nhiên nhìn nữ nhi trước
mặt, biểu cảm phẫn nộ kia là sao? Vì sao lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ
là vì Tử Đồng?
“Phi Dao, cha không cố ý, nương con tuy đã đi rồi
nhưng vẫn còn cha mà.” hắn biện giải cho hành vi của mình, muốn làm cho
nữ nhi hiểu hắn không cố ý.
Nhưng Kim Phi Dao lại lắc đầu: “Cha,
lúc cha ở cùng nương là đẹp nhất. Từ nhỏ ta đã cho là như vậy, cha không thể làm ta thất vọng được. Hai người không phải là thần tiên quyến lữ
sao? Mọi người ai cũng hâm mộ hai người, ta nhớ hai người còn nói phải
đồng sinh cộng tử. Bây giờ nương đã chết, cha, vì lời thề của mình, cha
hẳn là phải đi cùng nàng đi.”
“Cha đang nói dối sao?” nàng chậm rãi đi tới gần hắn, trong mắt vẫn là vẻ phẫn nộ khó hiểu.
“Phi Dao! Chẳng lẽ vì yêu mà không sống sao!” Kim Dật bị buộc cho không
đường thối lui, đột nhiên hoảng loạn, rống lên với nữ nhi đang từng bước tới gần.
“Mau mau ngăn cản nàng, nếu không ngươi sẽ mang tội sát phụ suốt đời!” tiểu Kim Phi Dao giật quần áo Kim Phi Dao, cực lực hô
lên, ý định làm nàng xuất thủ ngăn cản sự việc sắp xảy ra.
Nhưng
Kim Phi Dao lại đột nhiên vươn tay nắm chặt cổ nàng, “Cái gì mà tội sát
phụ? Mắng ta phát rồ, không có nhân tính, mặc kệ thân nhân làm chuyện gì ta cũng không được giết chết phụ thân. Hay là nói loại súc sinh như ta
lại đi giết một đôi vợ chồng không làm chuyện thương thiên hại lý gì?”
“Đúng vậy! Những người có nhân đức trên đời đều sẽ mắng ngươi như vậy! Ngươi
giấu việc này trong lòng, cố ý quên đi, không phải là vì sợ hãi người
khác nói ngươi như vậy sao! Nếu ngươi chỉ vì bọn họ ân ái mà lãnh đạm
ngươi thì hiện tại nương đã chết, cha vẫn còn sống, sẽ không có người
tranh cha với ngươi, cha không có nương sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương
ngươi. Chẳng lẽ ngươi không muốn tình thân sao! Hiện tại ra tay ngăn cản nàng là ngươi có thể có được tình yêu của cha rồi!” tiểu Kim Phi Dao
giằng bàn tay trên cổ, ra sức quát lên.
“Cái gì? Tình yêu của cha? Ta không cần thứ đó! Lòng ta đã chết vào một khắc đó rồi. Kẻ dối trá, tự
cho là tình yêu. Mắng ta sát phụ? Ai mà trên mông không có phân? Nếu ai
dám mắng ta như vậy, ta liền gặp một người giết một người!” Kim Phi Dao
cười lạnh nó, hoàn toàn không động tâm vì lời nói của tiểu Kim Phi Dao.
Nàng chưa từng để ý đến cái nhìn của người khác, từ lúc sinh ra cho tới bây giờ đều là như thế.
“Phi Dao, con định làm gì?” lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng la hoảng sợ
của Kim Dật. Kim Phi Dao bé nhỏ lấy từ trong túi trữ vật ra một cái hộp, nhắm vào hắn, đó là pháp khí hộ thân của nương nàng, Lưu Vũ châm. Đây
là pháp khí hộ thân lợi hại nhất của Tử Đồng, với tu vi Luyện Khí trung
kỳ của Kim Dật thì không thể tránh được ở khoảng cách gần như vậy.
“Cha, không phải cha nói không có nương thì cha không sống nổi sao? Cho nên,
nữ nhi làm hiếu đạo này cho cha, cha đi cùng nương đi.” Tiếng nói vừa
dứt, liền thấy cái hộp trong tay nàng sáng ngời, bắn ra mấy bóng xám,
phụp phụp chui vào thân thể Kim Dật.
“Ngươi vẫn làm! Tim của
ngươi đâu? Hắn là cha ngươi mà!” tiểu Kim Phi Dao trong tay Kim Phi Dao
đột nhiên lộ vẻ dữ tợn, ra sức kêu la.
“Ta đã nói rồi, ai mắng ta thì ta giết kẻ ấy, bao gồm cả ngươi! Tim sao? Sớm đã bị chó ăn rồi!”
Kim Phi Dao trừng nàng, miệng cười nói, Minh hỏa thoát ra trên tay, đốt
tiểu Kim Phi Dao thành tro bụi.
Nhìn tro tàn rơi xuống, nàng chậm rãi nói: “Làm người thì phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình, đã
nói là đồng sinh cộng tử, dám để cho bản thân yêu đến tận xương tủy thì
phải nói được làm được. Nếu không, làm sao có thể xứng đôi làm thần tiên quyến lữ, chẳng lẽ chỉ là diễn trò cho người khác nhìn để thỏa mãn bản
thân sao?”
Giết chết tiểu Kim Phi Dao phiền phức, nàng lẳng lặng
nhìn mình lúc nhỏ đang lạnh nhạt lấy Hóa Cốt phấn ra xử lý thi thể cha
mẹ, thu hết tro cốt rắc xuống gốc lê hoa. Máu tươi dưới đất cũng thừa
lúc trời tối mà rửa sạch sẽ, thân ảnh nho nhỏ bận rộn trong đêm tối,
lặng yên không một tiếng động.
“Ảo giác cũng quá yếu, chỉ dùng
loại này đã muốn lấy mạng ta? Kỳ thực lúc trước nên làm ra chút đồ ăn
ngon, nói với ta là phải tiêu hao lực lượng Nguyên Anh mới có thể ăn
được thì có khả năng hiện tại ta đã sớm chết.” Kim Phi Dao nhìn mình
trong ảo giác đến khi hừng đông lại bắt đầu chơi đùa thì nhịn không được lải nhải.
Nàng đi đến trước mặt mình, vươn tay hư không sờ sờ đầu nàng, sau đó cười nói: “Ta không sợ lời đồn đại, ngươi sợ không?”
Đúng lúc này, tiểu Kim Phi Dao đang chuẩn bị trèo lên cây bắt chim non lại
ngẩng đầu, vẻ mặt xán lạn tươi cười nói: “Không sợ, vô tâm chính là vô
vị.”
Mang theo nụ cười hiểu ý, Kim Phi Dao thu tay, lạnh lùng
nói: “Ta hiện tại muốn đi ra ngoài, thịt bên ngoài còn chờ ta đi ăn. Nếu ai ngăn cản ta thì ta sẽ biến hắn thành bụi bặm.”
“Đại thẩm, lão đại nàng có sao không? Lão nhân béo đáng giận kia lại không cho chúng
ta hạ nồi cứu người, phải làm sao bây giờ! Nếu nàng chết đuối trong nồi
canh thì chẳng phải là còn buồn cười hơn cả Thao Thiết tự ăn mông sao?”
Mập Mạp không ngừng đi tới đi lui dưới đỉnh, cứ nghĩ đến việc sau này bị đồn đại có chủ nhân chết đuối dưới canh thịt là nó liền cảm thấy không
thể chấp nhận được.
Hoa Uyển Ti trừng mắt, ác thanh mắng: “Ngươi gọi ai là đại thẩm?”
Mập Mạp dừng một chút, thấp giọng đáp: “Nương, không phải trên người ngươi
có thần thức của lão đại sao? Hãy xem xem tình hình thế nào, người đã
chết chưa?”
“Ngươi vừa hỏi một khắc trước rồi, thần thức vẫn rất
tốt, không có vấn đề gì, vẫn sống. Tuy nhiên, uống rượu Hắc Thủy kiến
kia sẽ bị tiến vào ảo giác, ta sợ nàng cứ thế không tỉnh lại, phải đưa
nàng ra khỏi canh thịt trước đã.” Hoa Uyển Ti lườm hắn, dám gọi nàng là
đại thẩm, đúng là chán sống mà.
Bố Tự Du từ lúc Kim Phi Dao ngã
xuống đã lên trên đỉnh giao thiệp với đầu bếp béo, nhưng hắn nói rằng
người ở trong canh thịt vẫn sống tốt, không cho bọn họ xuống vớt người.
Ai biết bọn họ có làm bẩn canh thịt tinh mỹ của hắn, phá hư đồ ăn của
hắn hay không.
Thực ra từ lúc Kim Phi Dao ngã xuống cũng mới qua
thời gian mấy chén trà nhỏ, nhưng vì nàng cứ mãi không trồi lên cho nên
mọi người đều sợ nàng bị chết đuối.
Đột nhiên, canh trong đỉnh
hình thành lốc xoáy, nhanh chóng vơi xuống, đầu bếp béo hô to lên: “Giỏi lắm, các ngươi lại dùng mưu kế, dây dưa lấy ta làm ta không thể thêm
thịt vào trong, làm cho nàng uống hết canh từ bên dưới. Cũng dám dùng kế với ta, không có canh, chẳng lẽ ta không thể dùng nồi nấu thịt sao?”
Bố Tự Du ngẩn ngơ, đành phải giải thích: “Tiền bối, chúng ta không làm ra loại chuyện này đâu, đây chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Ít nói vô nghĩa! Mau đi sang một bên, nếu không ta sẽ giết chết ngươi!”
lão Mập Mạp Luyện Hư kỳ này căn bản không để ý tới Bố Tự Du, trực tiếp
đẩy hắn ra, nhìn canh trong nồi càng ngày càng ít, hắn liền nghĩ giờ cho thêm thịt nấu thì quá chậm, vẫn nên đợi canh bị uống hết thì trực tiếp
rang thịt!
Bố Tự Du chạy xuống dưới, nhún vai với hai người Hoa Uyển Ti, bất đắc dĩ nói: “Hình như tỉnh rồi, canh thịt đã bắt đầu vơi.”
“… Nhanh vậy đã tỉnh sao!” Hoa Uyển Ti và Mập Mạp nhẹ nhàng thở ra, rốt
cục không cần phải nhặt xác cho bệ hạ Yêu tộc Hóa Thần trung kỳ chết
đuối trong canh thịt nữa.