Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 389: Chương 389: Tam Tộc Chi Loạn




Văn vương ngừng gõ ngón tay, nghiêm mặt nói: “Kim Phi Dao chính là Kim Giác, Kim Giác chính là Kim Phi Dao, hai người chính là một người.”

Đặt đũa xuống, Kim Phi Dao nhìn hắn cười nói: “Văn vương có việc gì thì cứ nói thẳng, mặc kệ là người phương nào, cũng là người của ngươi làm chuyện không có đạo đức. Ngươi thật sự muốn mất mặt trước chúng yêu, nói chuyện này ra sao?”

“Ngươi thực sự nghĩ không có ai biết ngươi động tay động chân vào nước biển sao? Chuyện này từ đầu tới đuôi đều là các ngươi làm ra, Thiết Tử chết thật oan.” Văn Vương nghịch nghịch ly rượu trong tay, chậm rãi nói.

Mí mắt Kim Phi Dao nhảy một cái, không ngờ đã loãng như vậy mà người này còn phát hiện nước biển bị động tay động chân. Tuy nhiên, nàng cũng không phải ăn chay, tươi cười khả cúc hỏi: “Văn vương có chứng cứ gì không?”

“Không có.” Văn vương cũng ngẩng đầu cười đáp.

“Nếu đã không có chứng cứ, kể cả có tìm được người tên Kim Giác kia thì ta cũng không thể đứng về phía Văn vương được. Ta cảm thấy chuyện như vậy vẫn nên lặng lẽ coi như chưa từng có thì hơn, nói ra thật là mất mặt người trong nhà.” Không có chứng cứ còn tỏ vẻ như vậy, Kim Phi Dao chau mày nói.

Lá gan không nhỏ! Văn vương định mở miệng quát thì từ cửa đột nhiên có một gã yêu tộc Trúc Cơ kỳ kích động vọt vào, trên tay nâng một cái ngọc giản chớp động linh quang. Hắn đi thẳng tới chỗ Văn vương, giao ngọc giản cho Văn vương.

Kim Phi Dao tò mò nhìn chằm chằm cái ngọc giản kia, loại linh khí đó rất quen thuộc, là loại chuyên dùng để ghi lại sự tình, sau đó để truyền tin. Ở những khoảng cách xa mà bùa Truyền Âm không đi tới được thì bình thường đều dùng thứ này để truyền tin tức. Đương nhiên, có Thế Đạo Kinh thì không cần cả thứ này, cứ đọc trên đó là biết có chuyện gì xảy ra.

Văn vương nhìn ngọc giản, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.

Chẳng lẽ nữ nhân bỏ chạy cùng bọ hung? Kim Phi Dao không phúc hậu nghĩ, nhìn bên ngoài thì bọ hung to hơn muỗi, màu sắc cũng sáng bóng hơn, con muỗi cái kia bỏ chạy cùng bọ hung cũng là điều dễ hiểu.

“Bốp!” Văn vương ném ngọc giản lên bàn cái bốp làm mọi người phát hoảng. Vương thượng Địa tộc thấy không khí không đúng, nhanh nhẹn cho đám tiểu miêu đi ra, yến hội náo nhiệt liền trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người dồn sang Văn vương, không biết hắn tức giận cái gì.

“Văn vương, có chuyện gì mà ngươi lại tức giận như thế?” vương thượng Địa tộc dè dặt cẩn trọng hỏi. Văn vương là hắn mời đến, việc trong ngọc giản làm hắn nổi giận, nếu có gì liên quan đến bản thân thì còn không phải là trộm gà không được còn mất nắm gạo sao.

Văn vương liếc nhìn Kim Phi Dao một cái, sau đó ánh mắt dừng trên người Hoa Uyển Ti, “Yêu tộc tiền phương báo lại, nơi ngăn cách các Linh giới đột nhiên xuất hiện thông đạo, hai tộc Nhân – Ma trong đó xuất ra liền tấn công Linh giới Mật Chi ở gần đó nhất. Nơi đó là địa bàn Yêu tộc, hơn nữa, Nhân tộc và Ma tộc ở các Linh giới khác cũng thừa dịp đó mà vào, mới ngắn ngủi mấy ngày mà toàn bộ Mật Chi Linh giới đã bị Nhân – Ma chiếm lĩnh rồi.”

Hả? Kim Phi Dao ngẩng đầu, chẳng lẽ chính là bọn người ở mấy Linh giới bên Bắc Thần? Đi đâu cũng không chịu nổi tịch mịch nha, vừa mới mở thông đạo đã điên cuồng tiến ra rồi.

“Vậy thì phải làm sao? Mật Chi Linh giới là nơi có động Côn tộc nhất nữa.” vương thượng Địa tộc cả kinh, làm sao có thể phát sinh chuyện này chứ? Ba tộc đã sớm ở thế cân bằng, tuy tranh chấp nhỏ vẫn diễn ra không ngừng nhưng những chuyện lớn như thế thì không có. Hiện tại lại xuất hiện nhân mã phá vỡ thế cân bằng, thật là bất lợi cho Yêu tộc.

“Hơn nữa, hai tộc Nhân – Ma mới xuất hiện kia đã liên thủ cùng bên này, Yêu tộc phải đối mặt với hai phía địch nhân, hiện tại Nhân – Ma và Yêu tộc đã ở thế không đội trời chung rồi.” Mắt Văn vương cứ dính vào Hoa Uyển Ti, tộc nhân bị giết, địa bàn bị chiếm, lửa giận làm hắn chỉ theo dõi một Nhân tộc duy nhất ở đây là Hoa Uyển Ti.

Kim Phi Dao nhìn ánh mắt tràn ngập hận ý của hắn, đột nhiên phản ứng lại, Hoa Uyển Ti tuy là con rối nhưng trong mắt người ngoài thì nàng chính là Nhân tộc. Vì thế, nàng liền đứng dậy nói: “Văn vương đã có chuyện quan trọng, yến hội thoạt nhìn cũng đến hồi kết thúc, chúng ta không tiện tiếp tục quấy rầy, xin cáo từ trước.” Nói xong, nàng liếc mắt với Hoa Uyển Ti, định mang nàng và Mập Mạp rời đi.

Nhưng Văn vương đã đứng dậy, cứ thế nhẹ nhàng tiến tới, chân không chạm đất, chắn phía trước nàng, “Ngươi có thể đi nhưng Nhân tộc này thì phải ở lại.”

“Dựa vào cái gì?” Kim Phi Dao khó chịu hỏi.

“Dựa vào việc nàng là Nhân tộc, là thế địch của Yêu tộc chúng ta. Nàng giết tộc nhân của ta, hiện tại hai tộc Nhân – Ma và chúng ta phát sinh chiến tranh, ngươi thân là Yêu tộc, chẳng lẽ muốn che chở người này hay sao?” thái độ Văn vương rất kiên quyết, khí thế bức người.

Kim Phi Dao lạnh giọng nói: “Nàng là người của ta, ta mặc kệ nàng là tộc gì, chỉ cần là người của ta thì sẽ không cho ngươi động nửa phần.”

“Nhân tộc chính là Nhân tộc, hôm nay nếu ngươi không để người lại thì đừng nghĩ đến chuyện bước ra khỏi nơi này nửa bước.” Văn vương vung tay, tộc nhân của hắn liền xông lên, có tới hơn mười tên Yêu tộc Nguyên Anh kỳ.

“Xem ra ngươi đã sớm có chủ định, ngọc giản này chỉ là cái cớ thôi. Nếu vì tư dục thì cứ việc nói thẳng, còn nói Nhân tộc Yêu tộc làm gì. Nơi này là Bách Hợp thành, ngươi động thủ trong này không sợ cấm chế của đại trận sao?” Kim Phi Dao trừng mắt nhìn hắn, nhắc nhở hắn đây là phạm vi Bách Hợp thành, đại trận yêu long cũng không phải là chuyện chơi.

“Ha ha ha ha ha” nghe xong lời nàng, Văn vương cười, “Chẳng lẽ ngươi không biết ngoại đảo không nằm trong đại trận Bách Hợp thành, động thủ giết người ở đây sẽ không bị trừng phạt sao?”

Kim Phi Dao sửng sốt, nàng quả thật không biết chuyện này, nếu biết thì nàng sẽ không đời nào tới nơi này ở, đúng là tính sai nha. Nhưng giờ nói chuyện này không có ích gì, nàng lập tức phóng xuất yêu khí của Thao Thiết, sau đó tức giận hỏi: “Ta sẽ không giao người, nếu ngươi muốn động thủ, ta sẽ phụng bồi đến cùng.”

“Ngươi dám phản bội Yêu tộc!” Văn vương cũng tức giận quát, trên người trào ra yêu khí màu đỏ, hiện trường nhất thời giương cung bạt kiếm, sắp động thủ đến nơi.

Đây là nhà của mình, vương thượng Địa tộc nóng nảy, nếu hai người này đánh nhau thì già trẻ lớn bé trong nhà mình sẽ không còn chỗ ở. Hắn mạo hiểm sinh mệnh, chạy nhanh đến giữa hai người, khuyên: “Hai vị, xin bớt giận, đừng vì một tên Nhân tộc mà làm bị thương hòa khí, mọi người đều là đồng tộc, đừng có như vậy.”

Hoa Uyển Ti từ nãy vẫn không hé răng, lúc này đột nhiên truyền âm cho Kim Phi Dao: “Sao ngươi không nói cho bọn họ biết ta chỉ là con rối thôi, nếu bọn hắn không tin thì ta có thể cởi ra cho bọn hắn xem.”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Kim Phi Dao tức giận quát.

Câu này nàng không truyền âm mà rống lên làm cho vương thượng Địa tộc phát hoảng, “Đừng kích động, ta không nói nữa, nhưng hai vị có thể ra bên ngoài đánh nhau không? Chỗ này có rất nhiều người, đừng để ngộ sát.”

“Tránh ra!” Văn vương vung tay vào hư không, vương thượng Địa tộc bay ra ngoài như diều đứt dây, đập vỡ cả bức tường san hô.

Sức của muỗi thật lớn.

Kim Phi Dao lui về phía sau một bước, Văn vương lật tay, phía trước hắn đột nhiên xuất hiện một đám kim tỏa ra yêu khí đen nhánh. Những cây kim này to nhỏ khác nhau, to thì bằng ngón tay mà bé thì như sợi lông, có khoảng một nghìn cái.

“Chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, dùng yêu châm là có thể giải quyết ngươi.” Văn vương khinh miệt nói.

“Các ngươi tránh ra!” thực lực kém quá nhiều, Kim Phi Dao quát một tiếng, yêu khí trên người nhất thời bốc lên, Hoa Uyển Ti và Mập Mạp thấy vậy liền nhanh chóng chạy ra xa.

Rào rào một trận, gian nhà đá san hô của vương thượng Địa tộc đã bị Kim Phi Dao hóa thành Thao Thiết làm sụp đổ. Nàng gầm lên một tiếng gây ra làn sóng xung kích vĩ đại, đánh bật gốc đại thụ trong sân làm nó văng ra ngoài pháp trận, rơi xuống biển, không ít yêu tộc trong sân cũng bị bắn xuống biển.

“A, nhà của ta!” vương thượng Địa tộc được thủ hạ lôi ra khỏi đống đá vụn, thấy quang cảnh chung quanh thì phẫn nộ hô to.

Văn vương nhìn Kim Phi Dao cao tới ba, bốn mươi trượng, cơ hồ chạm vào màn hào quang pháp trận, trong mắt hiện lên sắc vui mừng, “Thú vị, xử nữ Thần tộc Thao Thiết, uống máu của ngươi, ta hẳn là có thể tiến giai tới Luyện Hư kỳ.”

Yêu thú vượt qua lôi kiếp là Thần Thú kỳ, tương đương với Hóa Thần kỳ của hai tộc Nhân – Ma, chỉ có cách gọi là khác nhau. Nhưng chỉ cần tiến vào Luyện Hư kỳ thì cách xưng hô sẽ biến thành giống nhau. Văn vương ngoài việc sử dụng đan dược và linh thạch thì còn có một phương thức tăng tu vi khác với mọi người là hút máu.

Tu vi càng cao càng tốt, nếu là xử nữ tu vi cao thì càng đại bổ. Máu của xử nữ thần thú Thao Thiết chính là thứ không gì có thể sánh bằng. Lúc trước hắn còn có chút thất vọng là trong hai gã nữ tu sĩ một người một yêu này, yêu tộc nhìn rõ ràng là xử nữ lại không xinh đẹp như Nhân tộc kia, dù sao xinh đẹp thì càng thêm cảnh đẹp ý vui, lúc uống máu cũng càng thoải mái. Nhưng hiện tại thì diện mạo đã không có ý nghĩa gì nữa, sau khi hóa thân Thao Thiết nàng đã có tu vi Hóa Thần trung kỳ, lên hẳn một đại cấp, chỉ dùng yêu châm thì không bắt được nàng. Văn vương lấy tay trái cào cánh tay phải, trên đó xuất hiện một vết thương lớn, máu tươi bay ra hóa thành một mũi nhọn hình trăng lưỡi liềm dài đến một trượng.

Huyết thứ vừa ra, toàn bộ ngoại đảo lập tức xuất hiện mùi máu tươi tanh nồng. Hắn phi thân lên, huyết thứ hóa thành một đường huyết sắc đâm về phía cổ Kim Phi Dao, xuất thủ liền tấn công chỗ yếu hại.

Kim Phi Dao xoay người, giơ móng vuốt vỗ lên, phụp một tiếng, huyết thứ bị nàng đánh bay nhưng cũng đã kịp đâm vào tay nàng. Ngàn cây yêu châm kia lập tức biến lớn, dài ra bằng một người, lao thẳng tới nàng.

Lúc này huyết thứ đã bay trở về bên người Văn vương, trên mũi thứ dính một ít máu tươi, Văn vương liếm một cái, ánh mắt nhất thời biến thành màu máu, điên cuồng hô lên: “Tất cả máu trong người nàng là của ta!”

“Đi chết đi!” nghe tiếng kêu cuồng vọng của hắn, lại nhìn hơn một nghìn cây yêu châm đang đâm tới, Kim Phi Dao nổi giận gầm lên, Quạ Đen cuộn lên hỏa diễm màu đỏ, hóa thành hỏa giáp bao bọc lấy người nàng, yêu châm đâm lốp bốp vào hỏa giáp, cơ hồ như sắp chui vào trong da thịt.

Kim Phi Dao giơ móng vuốt vỗ lên mặt, một ngọn lửa màu đen xuất hiện trong hỏa diễm màu đỏ, cuốn lấy ngàn cây yêu châm kia. Hỏa diễm màu đen thối lui, tất cả yêu châm đã bị đông cứng trong những mảnh băng màu đen.

Sau đó, thân mình nàng run lên, băng vỡ vụn, yêu châm cũng gãy thành mảnh nhỏ. Sau khi rớt xuống đất, băng lại hóa thành hắc diễm, đốt yêu châm thành hư vô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.