Chương 503: Tất cả đều là nhà mẹ đẻ nhân
“Ngươi muốn biết không?” Cửu Yêu hỏi.
Kim Phi Dao lắc đầu, “Nếu có thể thì ta không muốn biết chút nào. Trong Yêu tộc nhiều người đáng tin như vậy, tu vi lại cao, ta chỉ là một kẻ ngoại lai, tu vi mới Hóa Thần sơ kỳ, căn bản không có năng lực thuyết phục.”
“Vậy a…” Cửu Yêu nghĩ nghĩ, sau đó giống như đau khổ, nói: “Được rồi, ta nói thật với ngươi. Ta có nhiệm vụ trong người nhưng lại bị chuyện khác trì hoãn, hiện tại đã đến lúc báo cáo kết quả công tác mà ta vẫn chưa làm được. Nếu bị các trưởng lão biết thì chắc chắn sẽ mắng ta. Đúng lúc này ta lại gặp ngươi, ta đã nghĩ ra một biện pháp tốt để báo cáo kết quả công tác, dựa vào công lao đại náo Nhật Nguyệt môn, cứu được Khoa Phụ tộc là đủ để ta báo cáo rồi.”
Kim Phi Dao ngẩn người, nói đến nói đi lại là gán cho ta cái danh, sau đó lấy danh nghĩa của ta đi báo cáo kết quả công tác cầm ưu việt. Người này cũng quá tự tung tự tác, loại chuyện lừa gạt này cũng nói quang minh chính đại được như thế.
“Cứ quyết định như vậy đi, từ giờ trở đi ngươi chính là thủ hạ của ta, cho nên lần cứu Khoa Phụ tộc này cũng là do ta an bày ngươi đi.” Cửu Yêu sang sảng cười, căn bản không muốn thương lượng với bất kỳ kẻ nào, quyết định luôn.
“Khoan đã, tiền bối, chuyện này không được. Công lao này ngươi muốn lấy cũng được nhưng làm thủ hạ của ngươi thì ta không đảm đương nổi. Ta cũng không cần thù lao gì cả, ngươi chỉ cần tính tiêu phí lần này cho ta là được. Ta tổn thất hai pháp bảo bản mạng, còn bị thương thần thức, vì cứu Lam Tinh mà ta đã dùng hết tất cả tài liệu có trong tay, lại cho nổ tung một viên Thái Dương thạch và một hạt Tử Quang liên.” Kim Phi Dao nhìn tên gia hỏa độc đoán kia, mắt chớp chớp, thành kính đáp.
Không phải muốn công lao sao? Vậy thì cũng thu lấy tổn thất luôn đi thôi.
Cửu Yêu nghe vậy thì liền nghi hoặc vạn phần nói: “Cái gì? Ta phải gánh vác tổn thất sao?”
Kim Phi Dao tức không để đâu cho hết, ưu việt thì muốn mà tổn thất lại không muốn gánh vác, thế là ý gì? Lại còn làm ra vẻ vạn phần không hiểu, cứ như việc nàng đưa ra là yêu cầu phi thường không hợp lý vậy.
“Tiền bối, ngươi có thể thêm thắt chút ít, sau đó báo lên trên, có thể kiếm được nhiều hơn một ít nha.” Kim Phi Dao nhìn hắn, người này rốt cục có chịu nhìn cảm thụ của người khác không vậy?
“Ta sẽ không làm loại chuyện này. Như vậy đi, sự tình cụ thể ngươi đi nói với Hắc Y, ta ghét nhất là tính tới tính lui, lát nữa ta sẽ bảo nàng đi tìm ngươi. Dù sao chuyện này cũng về ta, mặc kệ đến đâu ngươi cũng phải nói là ta bảo ngươi làm.” Cửu Yêu dường như không có hứng thú thương lượng, dứt khoát đẩy Kim Phi Dao ra, quả nhiên ngoài giết người đấu pháp ra thì mọi việc khác đều vô cùng phiền toái.
Kim Phi Dao tính toán, loại chuyện xấu này mà cũng có người muốn, vậy thì bán luôn cho hắn đổi lấy chỗ tốt cũng xong. Về sau kể cả có gặp người Nhật Nguyệt môn, ta cũng có thể đúng lý hợp tình nói với bọn họ, tất cả những việc đó đều do Yêu tộc bức ta làm, vừa có thể trốn tránh trách nhiệm lại có thể kiếm được ưu việt, thật sự là nhất cử lưỡng tiện, dứt khoát đem cả chuyện Bách Hoan các bán cho bọn hắn đi.
Chỉ không biết tên Yêu tộc tên Hắc Y kia là dạng người gì, tốt nhất là đầu óc đơn giản giống Cửu Yêu, như vậy sẽ dễ lừa.
Tiêu Linh giới cũng không lớn, nhìn từ ngoài vào giống như một khu rừng rậm rạp, ngoài cây ra vẫn là cây. Đương nhiên, đi vào trong cũng như vậy, đủ chủng loại cây cối, cây nào cây nấy to vĩ đại, hoa quả rất to, Khoa Phụ tộc cũng cao lớn, chỉ có một điều không xứng đó là yêu thú nơi này đều rất hiền lành.
Mặc kệ là đủ loại chim ăn trái cây hay yêu thú lông rậm, lông ngắn, hành vi đều dịu ngoan như nhau. Bọn chúng không hề sợ người, có vài con còn dám chạy đến bên cạnh quan sát, không giống như nơi khác, yêu thú nhìn thấy người thì kết quả chỉ có hai loại, giết hoặc là bị giết, căn bản không dịu ngoan giống như linh thú nuôi trong sân nhà như vậy.
Sau hai canh giờ cấp tốc phi hành, trong rừng cây rậm rạp đột nhiên xuất hiện một mảnh đất trống, trên đó có một căn phòng lớn được tạo thành từ gỗ và đá, vô cùng đơn sơ. Điều này làm cho Kim Phi Dao cảm thấy giống như gặp lại Độc Nhãn Cự Nhân vậy, nhà ở của những người khổng lồ đó rất giống ở đây, nếu nhất định phải tìm điểm khác nhau thì chính là trên nhà ở đây có rất nhiều hoa cỏ trang trí khiến cho người ta có cảm giác ấm áp.
Bọn họ đi tới, ở đó đã có mười một người Khoa Phụ tộc đứng chờ, sáu người rất già đứng giữa, chung quanh còn có ba nam hai nữ trẻ tuổi hơn. Nói là trẻ tuổi chứ kỳ thực nhìn cũng đã trung niên, xem ra Lam Tinh chính là người trẻ tuổi nhất.
Kim Phi Dao đột nhiên ý thức được một vấn đề, không lẽ đây là toàn bộ người của Khoa Phụ tộc? Lúc trước đã nghe Lam Tinh nói, năm đó chỉ có mười mấy người, nhưng giờ thoạt nhìn thì có một nửa đã già sắp chết rồi. Những người này mà chết thì Khoa Phụ tộc chỉ còn lại một nửa, hơn nữa nam nhân tuổi tương đương Lam Tinh, có thể sinh tiểu Khoa Phụ tộc căn bản là không có.
Đừng nói là ba gã nam nhân trung niên đang kích động rơi lệ đầy mặt kia chính là người sau này cưới Lam Tinh nhé, vậy cũng quá khó coi. Thấy nàng dâu trở về là khóc lóc lão lệ tung hoành, cực kỳ bi thương, thực không có chút tiền đồ.
Lam Tinh ngơ ngác đứng ở đó nhìn những người Khoa Phụ tộc kia, căn bản không nhận ra ai là nương nàng. Được Hoa Uyển Ti nhắc nhở nàng mới đi về phía trước vài bước, nhỏ giọng hỏi: “Ta là Lam Tinh, các ngươi là ai?”
“Lam Tinh, con rốt cục đã trở về. Ta chính là mẫu thân của con!” lão phu nhân già nhất trong Khoa Phụ tộc lau nước mắt, kích động đi tới.
Nhìn bộ dáng tập tễnh của nàng, Kim Phi Dao quá sợ hãi. Kể cả Lam Tinh đã ba ngàn bảy trăm năm chưa về nhà nhưng nàng nói như thế mới là vừa trưởng thành mà. Người kia già thế kia, rốt cục bao nhiêu tuổi mới sinh Lam Tinh?
Sau đó, lại nghe thấy những người Khoa Phụ tộc còn lại vây quanh Lam Tinh kích động khóc lớn lên: “Lam Tinh, đây là mẫu thân ngươi, ngươi rốt cục đã trở lại, ta là nhị cữu của ngươi.”
“Lam Tinh, ta là đại tỷ tỷ của ngươi, Lam Linh. Vị này là nhị tỷ ngươi, Lam Phong.”
“Ta là đại ca ngươi.”
“Còn ta nữa, ta là nhị ca ngươi. Ngươi còn nhớ lúc nhỏ không? Ta và lão tam cả ngày đưa ngươi đi chơi, lúc đó bà ngoại vẫn còn sống, nàng rất hay làm mật tương cho ngươi ăn.”
“Đáng tiếc bà ngoại đã qua đời, nếu không chắc chắn sẽ vô cùng vui vẻ, ngươi rốt cục đã trở lại.”
Nhìn người một nhà ôm đầu khóc rống, Kim Phi Dao và Hoa Uyển Ti đứng trên phi thảm, không đi quấy rầy tình thân ba nghìn bảy trăm năm xa cách. Tuy nhiên, Kim Phi Dao thấy nữ khóc còn chưa tính, vì sao nam lại cũng nước mắt như mưa? Tiêu Linh giới cũng vì bọn họ mà bắt đầu đổ mưa, làm cho mọi người đều như đang khóc.
Lúc này, Hoa Uyển Ti đứng một bên nghi hoặc hỏi: “Sao đều là mẫu thân và người thân mà không có cha hay thúc thúc gì?”
Kim Phi Dao cũng phản ứng lại: “Nói cũng đúng, nếu không có những người đó thì làm sao có thế hệ Khoa Phụ tộc sau này a?” nàng muốn tìm người hỏi thăm một chút, nhìn chung quanh lại phát hiện Bố Tự Du đã biến mất từ lúc nãy không thấy quay về, không biết đã chạy đi chỗ nào rồi. Không có cách nào, nàng đành tìm một Yêu tộc trông tương đối hòa ái hỏi thăm, cuối cùng kinh ngạc bay trở về.
Nàng quay về nói lại cho Hoa Uyển Ti và Mập Mạp, cả hai đều kinh ngạc.
Yêu tộc kia nói rất nhiều, lúc trước thấy nàng vào Cửu yêu hàn huyên hồi lâu liền cảm thấy nàng chắc chắn không phải là người bình thường, vì thế cơ bản là biết cái gì nói cái đó, đôi khi còn sợ Kim Phi Dao không rõ, không đợi nàng hỏi đã chủ động nói ra.
Hóa ra Khoa Phụ tộc không lập gia đình, nữ Khoa Phụ tộc đến tuổi trưởng thành không cần nam nhân cũng có thể tự mang thai, bình thường ít nhất sẽ sinh hạ hai người. Nhưng nếu muốn sinh tiếp thì hoàn toàn phải xem vận khí, có người có thể sinh năm, sáu con, có người chỉ sinh xong hai con là sẽ không mang thai tiếp. Cho nên các nàng chỉ có người một nhà, không cần đi tìm bạn lữ gì cả, chỉ cần đợi đến trưởng thành là được.
Trong Khoa Phụ tộc nữ nhân nắm quyền bởi vì các nàng có thể gia tăng dân cư cho tộc đàn. Hơn nữa, người Khoa Phụ tộc mặc kệ là nam hay nữ, tính tình đều rất tốt, bọn họ ham thích hòa bình, không thích tranh đấu với người khác. Tuy rằng tâm tình có thể ảnh hưởng đến thời tiết nhưng kể cả có người chủ động trêu chọc bọn họ thì bọn họ cũng không quá giận. Khoa Phụ tộc chỉ ăn chay, không sát sinh, không biết có phải Thần tộc hậu duệ đều có từ bi chi tâm như vậy hay không.
“Nói chính xác ra là mười một người này đúng là bánh bao thịt hàng thật giá thật trong thế giới tu tiên. Bọn họ bị người đánh chỉ biết khóc mà không nghĩ đến chuyện gọi thiên lôi xuống đánh chết đối phương.” Kim Phi Dao lấy phương thức của bản thân để lý giải Khoa Phụ tộc thiện lương.
Lúc này Mập Mạp đang nghiêng khuôn mặt đáng yêu ám đưa nụ cười tất sát với một nữ Yêu tộc ăn mặc hở hang phía xa, nghe Kim Phi Dao nói xong liền thuận miệng nói: “Bảo sao tính tình Lam Tinh lại tốt như vậy, hơn nữa vừa khóc là mấy ngàn năm, hóa ra là trời sinh.”
“Vậy ngươi sắc như vậy cũng là trời sinh?” Kim Phi Dao trừng mắt liếc nó, chế nhạo hỏi.
Mập Mạp quay sang, vẻ mặt hồn nhiên nhìn Kim Phi Dao: “Ta là hậu thiên hình thành. Không phải có câu nói chủ nào tớ nấy sao, cho nên lão đại tính tình thế nao thì ta tự nhiên cũng như vậy.”
Kim Phi Dao nắm tay lại định đánh nó lại bị Hoa Uyển Ti cản: “Đừng náo loạn, nếu ngươi đánh nó ở đây lại bị không ít người coi thường. Ngươi có hỏi xem những Yêu tộc này ở đây làm gì không.”
“Hừ, ngươi cứ chờ đó cho ta, lúc không có người ta sẽ thu thập ngươi.” Kim Phi Dao hừ hừ với Mập Mạp, dứ dứ nắm tay rồi nói: “Ta đã hỏi rồi, bọn họ nói là đến để bảo vệ Khoa Phụ tộc. Họ nói Khoa Phụ tộc tâm địa quá tốt, mặc dù có lực lượng lớn nhưng lại không thích tranh đấu, nếu bị Nhân tộc sát hại sẽ không hay. Hơn nữa, Khoa Phụ tộc là hậu duệ Thần tộc, Yêu tộc đến bảo vệ là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
“Vẫn luôn bảo vệ hay là mới xuất hiện?” Hoa Uyển Ti cảm thấy phương diện này có vấn đề liền cẩn thận hỏi.
Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, “Nghe khẩu khí của hắn thì hình như mới xuất hiện mấy chục năm nay. Nếu trước đây đã có thì môn chủ Nhật Nguyệt môn không thể dễ dàng bắt cóc Lam Tinh như vậy được.”
“Nói như vậy thì trong đó còn có vấn đề, chúng ta phải cẩn thận một chút.” Hoa Uyển Ti đăm chiêu gật đầu.
Trong các nàng thì Hoa Uyển Ti thoạt nhìn thông minh nhất, vì thế Kim Phi Dao và Mập Mạp liền đầy cõi lòng hy vọng nhìn nàng: “Vấn đề gì?”
“Không biết!” nàng lắc đầu.
Kim Phi Dao và Mập Mạp đồng thời khinh bỉ nói: “Hừ!”
Hoa Uyển Ti cũng không có phản ứng, chỉ cần nói chuyện với tên Yêu tộc tên Hắc Y kia, có lẽ có thể minh bạch tám, chín phần mười sự tình trong đó.