Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 174: Chương 174: Thân Lưng Bảo Vật




Hoàn hảo, cả đêm dài mọi người chỉ lo ăn uống, bụi nhân kia cũng không đưa cho Kim Phi Dao cái sừng nào.

Bố Tự Du giới thiệu hai người với nhau còn bụi nhân tên Đức Hỉ kia cũng rất cẩn thận giới thiệu lộ tuyến cho bọn họ.

Bụi nhân mang hàng tới địa giới Ma tộc, tìm đến các cửa hàng Ma tộc chuyên môn tiếp đãi bụi nhân, bằng không nếu gặp phải người Ma tộc nhận ra ở ngoài sẽ bị ăn luôn. Nhìn bộ dáng hắn nghiêm trang hoa tay múa chân miêu tả người Ma tộc ăn người thế nào, nói thật là sinh động, nói đến huyết nhục bay tứ tung, thế nhưng Kim Phi Dao lại không tin.

Chỉ cần nhìn khí chất của Lang ma đầu là biết, họ cũng đâu phải dã nhân? Đúng là chỉ thuần túy lừa gạt nữ nhân, không biết dựa vào người này có đáng tin hay không đây!

Đức Hỉ nói xong liền nhặt một nhành cây bên cạnh vạch ra đất một bức bản đồ.

Vừa vẽ hắn vừa giải thích: “Chúng ta tới trấn Ô Cốc trước, mua chút hàng hóa đã, sau đó sẽ theo đường nhỏ phía đông Ô Cốc trấn, đi qua cấm giới ở Ô Cốc sơn mạch, thâm nhập trái phép vào địa giới Ma tộc. Nơi bán hàng là trấn Ba Đạt ở Ma tộc, đó là nơi tụ tập chủ yếu của bụi nhân.”

“Đây là lần đầu tiên ta làm chuyện này, bình thường mang hàng gì đi thì dễ bán hơn?” Kim Phi Dao cẩn thận hỏi.

Đức Hỉ nghiêng đầu đếm, “Linh thảo trên trăm năm, tốt nhất là loại sinh trưởng càng xa chỗ này càng tốt. Còn có khoáng thạch và vài loại xa xỉ phẩm cũng tương đối dễ bán, người Ma tộc có rất nhiều yêu đan, ngươi có thể mua lại. Tuy có thể dùng túi càn khôn đựng các thứ nhưng ta không khuyến khích ngươi mang quá nhiều thứ tới vì để bán hết được thì mất khá nhiều thời gian. Nếu ngươi không có gì đáng giá thì trước tiên cứ bán tạm vài thứ gì đó cũng được.”

“Xa xỉ phẩm là những gì? Có thứ gì mà bọn họ không mua không? Đá quý ngọc khí linh tinh hả?” Kim Phi Dao cảm thấy rất hứng thú với “xa xỉ phẩm” này, biết đâu được do sự khác biệt về nhận thức mà rác ở bên này lại được coi là bảo bối ở bên kia.

Đức Hỉ cười to, nói: “Ngươi nghĩ đến đúng là hay, ngươi thật coi mình là thương nhân phổ thông sao?”

Sau khi nghe hắn híp mắt giảng giải kỹ càng, Kim Phi Dao đã có hiểu biết đại khái với cái thứ gọi là hàng hóa dễ bán.

Người Ma tộc bình thường thủ công rất kém, những pháp bảo pháp khí mà tu sĩ Ma tộc dùng đều làm từ tài liệu thượng phẩm nhưng thợ rèn lại vô cùng kém, những tu sĩ không quá nhiều vốn có thể mang một số pháp khí đẹp đẽ đáng yêu qua chuyên bán cho các nữ ma tu, tốc độ tiêu thụ rất nhanh. Mà thứ bán dễ nhất chính là linh thảo trên trăm năm và tài liệu.

Linh thảo thì chính nàng còn chưa đủ dùng, làm gì có để bán, tài liệu thì Kim Phi Dao có cả đống lớn đủ mọi chủng loại. Thừa dịp Đức Hỉ uống say, Kim Phi Dao liền lôi ra một số thứ mình không cần ra hỏi giá.

Tuy đúng là có chênh lệch nhưng cũng không thể biến rác thành bảo bối, những thứ Kim Phi Dao lấy ra đều không đáng giá một văn tiền, tặng không còn cảm thấy tốn chỗ chứa.

Kim Phi Dao có chút thẹn quá hóa giận, sao lại như thế chứ, chẳng lẽ bản thân giữ nhiều thứ như vậy lại đều là rác sao? Thế là nhìn cũng không thèm nhìn, nàng liền ném ra một khối màu trắng, thở phì phì hỏi: “Cái này thì sao? Ta cũng không tin ta lại không có bất cứ thứ gì đáng giá.”

Đức Hỉ đã sớm bị đống rác nàng ném ra làm cho hoa mắt chóng mặt, thấy nàng lại ném rác ra nữa liền đầy bụng bực tức cầm ly rượu trúc liếc sang.

“Hả?” Men say trong người Đức Hỉ đột nhiên tiêu đi hơn nửa, có chút kinh ngạc nhìn cái thứ Kim Phi Dao ném ra, còn dụi dụi mắt, sợ bản thân uống nhiều mà nhìn nhầm.

Thứ đang nằm lăn lóc dưới đất là một pho tượng yêu thú nặng tầm mười cân, thứ hấp dẫn ánh mắt hắn hiển nhiên không phải là tạo hình của pho tượng mà là chất liệu của nó.

Đức Hỉ lấy tay sờ sờ, cẩn thận lật xem, cuối cùng chậc miệng, kinh ngạc nói: “Ngươi thế mà lại có một khối ngọc kim cương lớn thế này, còn làm thành tượng, thật là lãng phí. Những đầu thừa đuôi thẹo rơi ra lúc điêu khắc cũng là thứ xa xỉ đó, ngươi không ném đi hết đó chứ?”

“Đây là ta nhặt được, ngươi nhìn bộ dáng ta có giống loại người đi đục tượng không?” Kim Phi Dao run run bả vai.

“Ngươi đúng là may, ngay cả thứ này mà cũng nhặt được. Ngươi nhặt ở đâu? Ta cũng thử tới đó xem có thể nhặt được chút đầu thừa đuôi thẹo nào không.” Đức Hỉ hâm mộ cực kỳ, không ngừng vuốt ve bức tượng, chỉ chốc lát là hai tay đã dính đầy đất.

Ngày ấy Kim Phi Dao ném bức tượng vào túi càn khôn rồi cũng chưa từng lấy ra lần nào, ngay cả đất bám trên đó cũng không lau đi. Hiện tại Đức Hỉ sờ đông sờ tây một hồi, bùn đất liền bám vào tay hắn.

Nhìn hắn dùng khống thủy thuật hưng trí bừng bừng rửa bức tượng bằng ngọc kim cương cứ như là bảo bối của mình, Kim Phi Dao không nhịn được nói: “Nói cho ngươi cũng vô dụng, các thứ ở đó đã sớm bị người khác nhặt hết, mà với dung mạo hiện tại của ngươi, tới đó cũng là tìm chết. Tuy nhiên, thứ gọi là ngọc kim cương này thực sự rất đáng giá sao? Mang đến địa giới Ma tộc có thể đổi được bao nhiêu yêu đan?”

Lúc này Đức Hỉ đã rửa sạch pho tượng, nhìn chất ngọc kim cương sáng long lanh, thuận miệng nói: “Đây là thứ tốt để luyện chế pháp bảo, có thể đề cao độ tan hợp của pháp bảo nhưng chỉ ở Thiên Sơn mới sản sinh ra được loại ngọc kim cương này, số lượng không nhiều lắm, cả người và ma đều có thể dùng. Chỉ là vì địa giới Ma tộc không có thứ này nên giá trị của nó ở bên Ma tộc cao hơn khá nhiều.”

“Tan hợp không phải là hiện tượng sẽ xuất hiện khi luyện hóa sao? Còn cần tăng thêm gì chứ?” Kim Phi Dao rất không hiểu, tuy nàng đã luyện chế không ít pháp khí nhưng chưa từng nghe qua phải cho thêm tài liệu trợ giúp tan hợp.

Bố Tự Du nhìn vẻ mặt mù mờ của nàng liền cười nói: “Pháp bảo, pháp khí cấp thấp thì tất nhiên không cần tăng thêm nhưng pháp bảo cực phẩm và pháp bảo bản mạng thì do thường được bổ sung thêm các tài liệu cực phẩm khác, sẽ xuất hiện hiện tượng không tan hợp và tạp chất, lúc này chỉ cần cho thêm một miếng nhỏ ngọc kim cương là có thể tẩy bỏ tạp chất, khiến cho pháp bảo dung hợp làm một thể.”

“Oa, thần kỳ vậy sao? Dứt khoát không bán, giữ lại cho mình dùng.” Kim Phi Dao không ngờ nàng tùy tiện nhặt một pho tượng lại là một tài liệu tốt như vậy, nói thế thì đám tu sĩ như hổ đói rình mồi kia sau khi nàng bỏ chạy chắc chắn đã nhặt được rất nhiều bảo bối.

Aizzz, Kim Phi Dao thở dài một tiếng, nếu lúc đó có thời gian, nàng thật muốn cậy cả gạch lát nền mang đi.

Đột nhiên, Kim Phi Dao nhìn vẻ mặt cười gian của Bố Tự Du, nhất thời cảm thấy có âm mưu, nhịn không được liếc mắt hỏi: “Nhìn cái gì vậy? Lại nhằm vào ai hả?”

Bố Tự Du chỉ vào ngọc kim cương, cười hì hì nói: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi à? Lúc đó chúng ta chia đều các thứ ngươi lại không lấy nó ra. Hiện tại ấn theo lời lúc đó, mỗi người một nửa, ta tìm cái gì đó tách nó ra.”

Thấy hắn kéo tay áo, mài mài con dao nhỏ lên mặt cỏ, định chia ngọc kim cương, Kim Phi Dao nhảy phắt tới trước mặt hắn, nàng chống nạnh, ác thanh ác khí nói: “Ngươi thôi ngay, các thứ của ngươi ta còn chưa có phân đã ném cho ta cái đệm rách, ngọc kim cương này không thể cho ngươi một nửa.”

“Cái gì mà đệm rách? Đó là Thiên Cực ti đấy, ngươi đi đâu mà tìm được thứ tốt như vậy. Thật là, tiện nghi còn khoe mẽ.” Bố Tự Du không phục lắm, cũng lớn tiếng ồn ào.

“Hắc hắc hắc.” Kim Phi Dao xoa thắt lưng cười lạnh vài tiếng, sau đó chậm rãi nói: “Bố huynh này, ta nghĩ ngươi đã quên rồi, vừa rồi lúc ngươi uống hơi nhiều đã có nói vài câu.”

“Ta nói gì?”

“Ngươi nói Thiên Cực ti nếu dệt thành vải rồi muốn luyện chế làm trang phục thì ít nhất cũng phải có tu vi Hóa Thần kỳ mới được, còn phải dùng Nguyên Anh không ngừng thiêu đốt bảy bảy bốn mươi chín ngày mới có thể trúc hình. Ngươi bảo một tiểu nhân vật Trúc Cơ kỳ như ta làm sao luyện hóa được nó? Cũng vì thế nên ngươi mới không chịu lấy, cảm thấy lấy nó quá phiền toái, chỉ nhìn được mà không dùng được, còn không bằng tài liệu và đan dược.” Kim Phi Dao vênh váo tự đắc nói cho Bố Tự Du phải nghẹn lời, chỉ hận sao mình có thể uống say nói lung tung.

Đúng lúc này, Đức Hỉ bên cạnh lật ngược bức tượng lên xem, thất vọng lên tiếng: “Hai người các ngươi cãi cái gì? Ngọc kim cương này có dấu hiệu của Lang ma đầu, các ngươi mà mang sang bán ở địa giới Ma tộc thì chỉ cần lấy ra sẽ bị người ta đánh chết. Trước kia hắn còn mất tích thì còn tốt, hiện giờ hắn lại xuất hiện, đám ma nhân kia lại một lần nữa biến thành tín đồ cuồng nhiệt, thứ nào có dấu hiệu của hắn thì không thể bán.”

Nói xong, hắn lại phẫn nộ xì một tiếng, khinh miệt mắng: “Rốt cục là tên hỗn đản nào thả hắn ra chứ? Có bao nhiêu là ma nhân đã chạy đến Vạn Thiện sơn triều bái hắn, làm hại công việc buôn bán giảm sút. Hiện tại thứ tốt cũng không thể bán, tất cả là do tên hỗn đản đó làm hại.”

Kim Phi Dao liếc mắt nhìn hắn, thật lâu không lên tiếng, còn Bố Tự Du thì còn mải cười, hoàn toàn không có ý định nói ra tên hỗn đản đó là ai.

“Hai người các ngươi cười cái gì? Có gì buồn cười chứ? Sinh ý không thể làm mà còn cười được.” Hắn ôm miếng kim cương, đau lòng giống như đồ là của mình vậy.

Kim Phi Dao hít sâu một hơi, sau đó nổi giận đùng đùng đi qua, cướp lại ngọc kim cương, trừng mắt nhìn Đức Hỉ.

“Ta đâu có nói không trả ngươi, không cần phải dữ như thế.” Đức Hỉ đầy bụng ủy khuất nhìn Kim Phi Dao, cảm thấy bản thân thật oan uổng.

Kim Phi Dao đặt bức tượng xuống đất, nắm tay lại, dùng sức mà đấm. Sau mấy quyền của nàng, tiếng cách vang lên, bức tượng ngọc kim cương đã bị vỡ thành bảy, tám miếng.

Kim Phi Dao nhặt lên một miếng bằng khoảng nắm tay, ném cho Đức hỉ đang sững sờ, một khối khác to hơn thì ném cho Bố Tự Du. Sau đó nàng thu số còn lại vào túi càn khôn, trên đất còn lại vài mảnh vụn cũng bị nàng lấy khăn vơ sạch.

Đứng lên, Kim Phi Dao đắc ý nói: “Đánh nát như vậy thì còn ai nhìn ra được dấu hiệu của Lang ma đầu là cái dạng gì nữa.”

“Sao ngươi cũng chia cho ta một mảnh vậy?” Đức Hỉ cẩm miếng ngọc kim cương trên tay, vạn phần không hiểu. Thực quá hào phóng, kể cả trước đó không biết giá trị của ngọc kim cương nhưng vừa rồi cũng đã nghe hắn giải thích xong, sao vẫn còn hào phóng như vậy?

Bố Tự Du cũng giật mình, lời vừa rồi của hắn có tám phần là vui đùa, chỉ hai phần là thật không ngờ lại thật sự kiếm được một miếng ngọc kim cương to thế này.

Kim Phi Dao bĩu môi nói: “Nhìn bộ dáng yêu thích không buông tay của ngươi, nếu không phân cho ngươi một chút thì biết đâu có lúc ngươi không khống chế được dục vọng bản thân, đột nhiên tâm sinh tà niệm thì sao? Đến địa giới Ma tộc là ta như kẻ mù, ngay cả đường cũng không biết, không bằng chia cho mỗi người một ít, ngươi còn có thể cảm thấy biết ơn ta, nhưng nếu ngươi vẫn còn cảm thấy thiếu thì ta cũng không còn cách nào, đến lúc đó chỉ có thể thấy máu.”

Nghe xong lời của nàng, Bố Tự Du và Đức Hỉ ngẩn người một lúc mới vạn phần bất đắc dĩ nói: “Ngươi cũng quá thẳng thắn rồi. Làm người thành thật là tốt nhưng cũng không cần phải nói toẹt ra như ngươi được, nên uyển chuyển một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.