Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 694: Chương 694: Thanh Âm




Lần này cũng không biết là vì lo lắng Lang đại nhân trở về phát hiện bản thân dùng đệm của hắn hay thật sự là nước chảy thành sông, Kim Phi Dao chỉ dùng một năm đã tiến giai đến Hợp Thể trung kỳ, không có ngoại vật mà tiến giai nhanh như vậy đúng là dọa nàng nhảy dựng. Mà lúc này Lang đại nhân còn chưa trở về, vẫn đang cùng Bố Dao ở bên ngoài tìm kiếm mũi Hiên Viên kiếm.

Cẩn thận kiểm tra một cái, trên đệm không có nước miếng linh tinh gì, nàng mới lặng lẽ đi ra ngoài. Đóng cửa, bỏ chạy ra Linh Lung lâu, nàng ra ngoài nhìn xem Kiến Thiên thành thế nào rồi.

Bế quan một năm, Kiến Thiên thành ngoài việc người càng đông ra thì cũng không có nhiều biến hóa. Trời cũng chỉ vá thêm gần mười mẫu. Hiện tại đã có sáu mươi Thiên Cơ lô ngày đêm luyện chế Bổ Thiên thạch, như vậy còn không làm nhanh lên được thì bao nhiêu người đến là vô dụng sao?

Kim Phi Dao bay tới Bổ Thiên đài trước, nơi đó đã bày đầy Thiên Cơ lô, nếu muốn thêm số lô thì có khả năng sẽ phải chọn một nấm phong khác lớn hơn. Nhưng hiện tại trong Kiến Thiên thành chỉ có ngọn núi này, nấm phong gần nhất còn cách khoảng một trăm mẫu mới có thể đi vào phạm vi Kiến Thiên thành.

Hoa Uyển Ti và Nhâm Hiên Chi đang ở trên Bổ Thiên đài, nhìn là biết hai người rất bận, không được nghỉ ngơi tốt, đầu mặt đầy bụi. Nhìn thấy Kim Phi Dao xuất hiện, Hoa Uyển Ti vội vàng giục: “Phi Dao, Bổ Thiên thạch không đủ, ngươi mau đi ra tìm một ít về đi.”

“Không thể để người ta thở một cái à? Ta vừa mới xuất quan nha. Mà không phải có nhiều tu sĩ như vậy ra ngoài tìm Bổ Thiên thạch sao? Còn không đủ cho sáu mươi cái lò?” Kim Phi Dao không hiểu hỏi, lúc một mình nàng làm cũng không vội thành dạng này, để bọn họ làm chút việc liền làm thành như vậy.

“Không đủ, hiện tại mỗi ngày ra hai lô, không giống như trước kia, lượng Bổ Thiên thạch tiêu hao phi thường nhanh, nếu không đủ sẽ có mấy lô phải ngừng lại. Hơn nữa, Bổ Thiên thạch trên mặt đất cơ hồ đã nhặt sạch rồi, phải đi lấy mới được. Tu sĩ không đồng ý đi tới chỗ quá xa lấy Bổ Thiên thạch, chỉ mang vừa đủ lượng về để báo cáo kết quả công tác thôi.” Hoa Uyển Ti giải thích, nếu không có nhiều Thiên Cơ lô thì không sao, hiện tại thêm lô, chỉ cần vài cái không sử dụng là sẽ cảm thấy lãng phí.

“Lam Tinh đâu?” Kim Phi Dao đành phải quyết định mang Lam Tinh ra ngoài, ngẩng đầu nhìn ra ngoài thành lại phát hiện không thấy thân ảnh Lam Tinh.

Hoa Uyển Ti nói: “Ngươi không ở đây cũng không thể để nàng ngồi ngẩn người ngoài đó được. Người của bốn vị Đại Thừa kỳ kia thay phiên nhau đi theo Lam Tinh ra ngoài lấy Bổ Thiên thạch rồi. Tuy nhiên bọn họ luôn không lấy nhiều bằng ngươi, có phải ngươi đã học lấy quặng từ chỗ Địa tộc không?”

“Ta đâu có nhàn như vậy! Đã biết, Mập Mạp hẳn là đang ở trong thành, để ta dẫn hắn ra ngoài. Cả ngày bổ thiên, chẳng lẽ không có cách nào dễ dàng hơn sao?” Kim Phi Dao khó chịu nói thầm, việc này làm nhiều thật sự là chán nản. Cẩn thận nghĩ, nếu không phải có chuyện này thì nàng hẳn cũng không cần phải ra sức bổ thiên? Hai trăm mẫu là đã đủ dùng rồi, hiện tại thì hay rồi, bổ thêm là không dừng lại được, không bổ không được.

Nàng rất nhanh tìm thấy Mập Mạp. Việc làm ăn của Bố Tự Du đã bắt đầu, hắn liền không chịu cô đơn chạy ra ngoài tìm hiểu tin tức, Mập Mạp ở trong thành nhàn rỗi, vừa khéo bị Kim Phi Dao kéo ra ngoài.

Hai người ra khỏi Kiến Thiên thành, Kim Phi Dao tùy tiện chỉ vào một chỗ rồi xuất phát, dù sao nàng cũng không biết chỗ nào có Bổ Thiên thạch, đều phải dựa vào vận may thôi.

Bổ Thiên thạch trên mặt đất đã bị nhặt sạch, tu sĩ phát hiện có thể thấy được Bổ Thiên thạch bên dưới cái khe, có một số nơi Bổ Thiên thạch lộ ra ngoài bùn đất thì bọn họ thuận tay mang về, những cái khác liền để ở đó, trở về báo địa điểm cho Kim Phi Dao để nàng mang Lam Tinh ra ngoài lấy.

“Lão đại, không có tình báo cũng đi ra ngoài sao? Còn không bằng chờ có tu sĩ nào về báo lại rồi chúng ta lại đi thì tốt hơn.” Mập Mạp ngồi trên phi thảm, có chút nhàm chán nói.

“Không chỉ là Bổ Thiên thạch, ta còn muốn lấy được di chỉ thượng cổ nữa, giống như Bàn Cổ điện ấy.” Kim Phi Dao nghiêm trang nói.

“Thôi đi, lần đó là do Vương Dạ đưa ngươi đi. Chỉ bằng hai chúng ta, tìm được mới là chuyện lạ. Vận khí của ngươi từ trước tới giờ vẫn không tốt, hoàn toàn không xảy ra loại chuyện đi lung tung đụng vào mật cảnh. Nếu ngẫu nhiên gặp được thì đều là chuyện xấu nhiều hơn chuyện tốt. Ta hoài nghi ngươi có đặc tính tìm ác, cho nên vẫn nên thành thật tìm kiếm Bổ Thiên thạch đi.” Mập Mạp khinh thường nói.

Kim Phi Dao cẩn thận nghĩ lại, hình như quả thật là như thế, nàng chưa từng nhặt được ưu việt bao giờ, một điểm kỳ ngộ cũng không có. Tuy nhiên, có tiền lệ Bàn Cổ điện, nàng đã ảo tưởng đi tìm di chỉ. Có Bàn Cổ điện nghĩa là còn có Nữ Oa cung, nếu tìm được có khi lại kiếm được Thiên Tinh. Đến lúc đó nàng liền dùng, cũng có thể lập tức tiến giai đến Đại Thừa kỳ, sau đó có thể hoành hành Độ Thiên giới.

“Đừng nói nhiều lời như vậy, ta biết chỗ nào có di chỉ, ngươi chỉ cần đi theo ta là được.” Kim Phi Dao vỗ Mập Mạp một cái, thở phì phì nói.

“Thật?” nhìn bộ dáng khẳng định của nàng, Mập Mạp bắt đầu lung lay, khó nói lão đại thật sự nghe nói có chỗ nào có di chỉ cho nên mới đưa cả hắn đi cùng.

Tuy nhiên, chỉ vài ngày sau Mập Mạp liền hết chỗ nói nổi với Kim Phi Dao.

“Lão đại, ngươi có thể có đầu óc hơn được không? Loại địa phương này làm sao có di chỉ?” Mập Mạp nổi giận đùng đùng nhìn Kim Phi Dao, nàng đang đứng trước một cái khe nhỏ chỉ bằng bàn tay, căn bản không có bất kỳ ma thú nào ở được. Những cái khe như thế này có ở khắp Độ Thiên giới, căn bản không có người để vào trong mắt.

Kim Phi Dao lại phi thường nghiêm túc nói: “Ai nói dưới này không có di chỉ? Căn cứ vào kinh nghiệm tìm được Bàn Cổ điện của ta thì dưới cái khe này có khả năng chính là cung Nữ Oa. Lần trước lúc Vương Dạ đưa ta tới Bàn Cổ điện cũng đi xuống từ một cái khe rất hẹp, đến dưới đáy ngẩng đầu lên nhìn thì cái khe bên trên đã bé tí, còn không rộng bằng cái khe này.”

“Ngươi đừng có lừa ta nữa, đứng ở nơi rất sâu nhìn lên đương nhiên miệng cái khe bé tí rồi. Nơi này chỉ rộng bằng bàn tay, ngươi thử đi xuống cho ta xem.” Mập Mạp mắt lạnh nhìn nàng, xem nàng còn có thể nói gì nữa.

“Tuy nơi này có hơi hẹp đối với ta nhưng đối với ngươi thì hẳn là đủ. Ngươi biến thành Thái Tử thú là có thể đi xuống rồi, chẳng lẽ ngươi không muốn tiến giai Đại Thừa kỳ? Chỉ cần tìm được Thiên Tinh giống lần trước, ăn vào hẳn là có thể tiến giai đến Đại Thừa kỳ, Vương Dạ chính là chứng cứ rõ ràng nhất.” Kim Phi Dao nghiêm cẩn nói.

Mập Mạp cười lạnh một tiếng: “Đây là lần thứ mười bốn ngươi nói mấy lời này rồi, mà loại địa phương nhỏ hẹp này cũng đã bắt ta đi xuống mười bốn lần, lần này ta sẽ không bị lừa đâu. Lão đại, ngươi đào cái động này to ra một chút là có thể đi xuống rồi, lại có thể nhìn xem, nếu lấy được Bổ Thiên thạch cũng không lãng phí thời gian. Di chỉ gì đó chỉ là ảo tưởng thôi, Bổ Thiên thạch mới là thứ chân thực có thể nhìn thấy được.”

“Ngươi càng ngày càng không đáng yêu.” Kim Phi Dao bĩu môi, bất mãn nói.

“Cùng lắm thì ta giúp ngươi lấy, còn muốn ta len xuống từ đây thì không có cửa đâu.” Mập Mạp nhượng bộ, nhưng cũng chỉ là một bước nhỏ thôi.

Lấy Thông Thiên Như Ý ra, Kim Phi Dao thật sự hóa nó thành cái xẻng, bắt đầu đào cái khe. Đào xuống rất sâu, Bổ Thiên thạch không thấy đâu lại cảm thấy từ dưới thổi lên một luồng gió, còn có mùi linh thảo nhàn nhạt. “Phía dưới có rừng, ta ngửi thấy mùi linh thảo.”

Không phải tất cả mọi chỗ đều có rừng mọc ngầm dưới đất, đại bộ phận vẫn là bùn đất rắn chắc, những rừng rậm này phải đi vào từ những cái khe. Những cái khe đó là nơi mà ma thú rất thích canh chừng, nếu có thể đào động từ trên đi xuống sẽ an toàn hơn nhiều, chỉ cần không trực tiếp rơi xuống hang ổ của ma thú thì bình thường sẽ không có vấn đề gì.

Không ít tu sĩ Hợp Thể kỳ đã tính toán ước lượng phạm vi rừng rậm, sau đó mấy người hẹn nhau đào một thông đạo đi vào trong, chỉ vì không rõ ràng độ dày của lớp đất và các thứ bên dưới nên bọn họ chỉ dám đào cách cái khe không xa lắm, ở sâu trong rừng rậm thường có ma thú và thần thú mãnh thú mà chỉ tu sĩ Đại Thừa kỳ mới có thể xử lý. Thần thú chưa bị thuần phục phi thường nguy hiểm, rơi vào tay chúng nó chính là chịu chết.

“Tới rồi!” một xẻng đi xuống, Kim Phi Dao đào ra một cái hố, nàng bay lơ lửng trong không trung, dán mặt vào miệng hố. Từ khu rừng bên dưới thổi lên gió mạnh vù vù, mùi máu tươi ập tới, lấn át cả mùi linh thảo lúc trước.

Chẳng lẽ có tu sĩ đang giết ma thú bên dưới? Kim Phi Dao có chút thất vọng, nếu là tu sĩ ở dưới, nàng không tiện tới cướp linh thảo của người khác. Tốt nhất là Thần tộc nào đó bên phía Hiên Viên tộc, như vậy là có thể quang minh cướp, trong túi càn khôn của tên Cộng Công tộc lần trước không thiếu linh thạch thủy tức, nàng đã bán cho các tu sĩ tu pháp thuật hệ thủy lời không ít linh thạch.

Để Mập Mạp trông coi bên trên, tránh lúc nàng đang thăm dò bên dưới lại bị người nào đó bên trên tấn công. Bên trong khu rừng cây cối rậm rạp, phi thường hôn ám, dù có nhãn lực Hợp Thể kỳ nhưng Kim Phi Dao vẫn chỉ có thể nghe được thanh âm mà không thấy rõ bên trong có cái gì. Nhưng từ những bóng đen nhoáng lên thì vẫn có thể đoán được tựa hồ có hai ma thú đang đánh nhau.

Nếu có tu sĩ thì hẳn là có thể nhìn thấy quang mang của pháp thuật, hoặc là thanh âm pháp bảo phát ra. Hiện tại ngoài bóng đen vĩ đại dây dưa thì không có gì khác. Thanh âm của hai ma thú rất lớn, nghe có vẻ đang đánh nhau rất kịch liệt. Kim Phi Dao liền nói lại tình huống bên dưới với Mập Mạp, chuẩn bị chờ hai ma thú này đánh nhau xong sẽ đi nhặt tiện nghi.

Nàng nhàn nhã ngồi bên miệng hố nghe ma thú bên dưới đánh nhau, chỉ chờ đánh xong sẽ đi xuống. Nghe nghe, Kim Phi Dao đột nhiên cảm thấy trong tiếng gầm gừ của hai ma thú có một loại nghe rất quen tai, tựa hồ đã nghe thấy ở đâu rồi.

“Lạ thật, chẳng lẽ là tọa kỵ của người quen? Không đúng, người quen của ta hình như không có ai dùng tọa kỵ, mà nếu bọn họ có tọa kỵ hay linh thú cũng không từng lấy ra cho ta xem, ta làm sao có thể có cảm giác như vậy chứ?” Kim Phi Dao không hiểu lắc đầu, thanh âm này sao nghe quen tai như vậy, quen như tiếng ếch của Mập Mạp trước kia vậy, có loại cảm giác như ngày ngày đều nghe thấy.

Đột nhiên, nàng đứng vụt dậy, tựa hồ nhớ ra thanh âm này là cái gì. Một cước đá văng bùn đất quanh cái hố, nàng vọt vào khu rừng rậm.

“Lão đại?” Mập Mạp ngạc nhiên nhìn nàng, cũng vội vàng đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.