Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 256: Chương 256: Thật Sự Càn Rỡ




“Một khối, hai khối, ba, bốn khối, toàn bộ linh thạch chảy vào túi tiền của ta.” Kim Phi Dao ngâm nga một khúc hát tự chế, cảnh này đã trở thành quen thuộc trong quặng đạo.

Thanh âm nàng quanh quẩn vang vọng trong quặng mỏ, phiêu đãng trong các quặng đạo, cơ hồ tất cả các tu sĩ ngày nào cũng có thể nghe thấy nàng hát bài ca tự sáng tác này.

Có điều là mỗi lần hát lại khác nhau, có đôi khi là giai điệu dân ca khoan khoái, có đôi lúc âm điệu lại phi thường quái dị, tựa như độc tấu tốc độ nhanh, rất nhiều lúc lại như pháp chú khiến người ta buồn ngủ, hơn nữa trong mười ngày thì chắc chắn có nửa thời gian là nàng rên rỉ ư ử trong miệng, mơ hồ không rõ.

Lúc đầu còn có người cảm thấy thú vị, quặng mỏ yên tĩnh được náo nhiệt hơn một chút, nhưng thời gian dài lại cứ lăn qua lộn lại mãi khúc ca này lại khiến người ta cảm thấy phiền.

Hơn nữa, nghe ca từ của nàng thì rõ ràng là muốn chiếm linh thạch làm của riêng. Nhưng người người ở đây đều biết con chuột nhỏ lông vàng kia không phải đồ vô dụng, cũng có người từng ăn trộm linh thạch nhưng đều bị phát hiện hết. Tịch thu vẫn là đơn giản, bị đánh đến mức ngay cả sư phụ mình cũng không nhận ra mình mới là thủ đoạn thường thấy.

“A, đây là cái gì? Linh thạch cực phẩm? Ha ha ha ha, ta phát tài rồi.” bên trong quặng đạo lại truyền đến thanh âm vui vẻ của Kim Phi Dao, đây đã là khối linh thạch cực phẩm thứ sáu nàng lấy được từ lúc tiến vào đây.

Khác với linh thạch phổ thông có hình lục lăng, linh thạch cực phẩm hình trứng, nhiều màu sắc biến ảo, tỏa sáng lấp lánh trong quặng mỏ. Áp nó vào mặt tựa hồ còn có thể cảm giác được linh khí nồng đậm bên trong. Thứ tốt như thế này không thể dùng như tiền mà để sau này dùng cho tu luyện.

Vui sướng xoa xoa viên linh thạch, Kim Phi Dao liếc mắt nhìn khứu linh thử, thuận tay ném linh thạch cực phẩm vào túi càn khôn. Nàng đồng thời làm hai cái gói to, một cái túi trữ vật chứa năm, sáu trăm linh thạch thượng phẩm để sau này nộp lại cho Vương Du Lăng, một cái túi càn khôn khác chính là để cho mình cất đi.

Đi vào gần nửa năm, mỗi ngày Kim Phi Dao lấy được gần một ngàn khối linh thạch, ngay cả kết quả đàm phán của bọn Ngụy An và Lý Y nàng cũng không hỏi tới. Tính thế nào thì nàng cũng chỉ có thể được chia năm, sáu trăm khối linh thạch thượng phẩm, trong khi đó nàng ở trong này một ngày còn kiếm được nhiều hơn, ai mà rảnh rỗi đi quản nhà sự đó? Coi như làm chuyện tốt, cho bọn họ kiếm được thêm chút linh thạch vậy.

Một năm có thể kiếm hơn ba mươi vạn khối linh thạch thượng phẩm, mười năm là ba trăm vạn, cũng đủ mua được giới tử cảnh vực hình tranh cuốn kia. Giá cao như vậy, không gian trong giới tử cảnh vực hẳn là rất lớn, khó nói còn có thể to như một quốc gia nhỏ, ruộng đất để trồng linh thảo cũng tới mấy chục vạn mẫu, nuôi một siêu đại môn phái cũng đủ ý chứ.

Kim Phi Dao vốn định lấy gần mười năm, kiếm đủ linh thạch để tiêu cả đời mới đi ra nhưng ại nghĩ đến việc nho yêu đan chẳng phải ai cũng có, không đi ra để thu mua thì một mình nàng căn bản không thể kiếm được nhiều lắm. Vì thế, nàng tính sẽ đi ra trước, dành hết gần hai mươi vạn khối linh thạch thượng phẩm này cho nho yêu đan, sau đó lại đánh tiếng bảo bọn hắn chuẩn bị nhiều một chút, nửa năm sau lại đi ra mua.

Nghĩ đến nho yêu đan rào rào rơi xuống như mưa, Kim Phi Dao lại không nhịn được cười gian.

Việc này không nên chậm trễ, thôi thì hôm nay đi ra luôn, dù sao linh thạch nơi này cũng nhiều như vậy, trong nhất thời cũng không lấy hết được. Nghĩ vậy, Kim Phi Dao liền lấy cái túi trữ vật chuẩn bị giao nộp ra, để xuống đất.

Khứu linh thử vèo một cái vọt qua, không ngừng chạy quanh túi trữ vật, thừa dịp này, Kim Phi Dao ném một cái túi càn khôn vào miệng Mập Mạp, Mập Mạp mắt cũng không chớp một cái liền nuốt xuống.

Sau khi thả Mập Mạp và Đại Nữu ra, Kim Phi Dao cất luôn túi linh thú, nàng có ý định để hai con ếch này cùng lấy linh thạch. Mập Mạp thì lười nhác dùng tay ếch tùy tiện bới bới, trừng mắt lườm Kim Phi Dao một cái rồi không chú ý đến mặt đất đầy vụn đá, ngồi luôn xuống, dựa vào thạch bích mà ngủ.

Đại Nữu thì đến là chịu khó, hao phí thời gian ba ngày, hai tay ếch đào chảy cả máu mới cầm được một khối linh thạch loang lổ vết máu đi lại, vẻ mặt lấy lòng đưa cho Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao nhìn viên linh thạch dính máu trên tay nó và ánh mắt lấp lánh chân thành, liền giơ chân đá nó bay ra ngoài khiến viên linh thạch dính máu rơi xuống đất. Nhặt linh thạch lên lau lau, Kim Phi Dao để cho chúng nó ở một bên chơi đùa, khỏi phải ảnh hưởng đến nàng làm việc.

Chỉ cần có người đi ngang qua sẽ nhìn thấy ngay nơi này có một nữ tu sĩ rất bi thảm đang phải dùng ngón tay đào linh thạch, khác với người khác, trông coi nàng không phải một con mà là ba con, ngoài một con khứu linh thử ra thì còn có thêm hai con ếch.

Nhìn thể trạng của hai con ếch cấp năm kia, cả ánh mắt không chút tình cảm đó là có thể đoán ra, chăc chắn chỉ cần khứu linh thử ra lệnh một tiếng là chúng sẽ vô tình ra tay giết chết nữ tu sĩ này. Thật không biết rốt cục nữ tu sĩ này đắc tội người nào mà lại bị bắt tới đây dùng ngón tay đào linh thạch, thật là đáng thương a.

Kim Phi Dao hoàn toàn không biết đến suy đoán của mọi người về mình, nàng nhanh nhẹn ném túi càn khôn cho Mập Mạp, con khứu linh thử kia cũng chỉ ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ mang theo một tia nghi hoặc, nhưng ngay sau đó nó lại cúi đầu, tiếp tục vây quanh túi linh thạch kia.

Dù thông minh cũng chỉ là một con súc sinh thôi, Kim Phi Dao cười cười, thu Mập Mạp và Đại Nữu vào túi linh thú, sau đó nhặt túi trữ vật dưới đất lên, nghênh ngang đi ra khỏi quặng mỏ.

Lúc vào nàng đi trước dẫn đường, khi ra ngoài thì đổi thành linh thử dẫn đường. Lúc vào nàng không hề làm ký hiệu, nếu không có khứu linh thử dẫn đường thì không biết phải đi bao lâu. Ngâm nga tiểu khúc khó hiểu kia, Kim Phi Dao lại đi hơn một canh giờ mới bước ra khỏi quặng mỏ Tam Chi.

Vừa ra khỏi quặng mỏ, Kim Phi Dao giơ tay lên dụi mắt, dạ quang thạch đúng là không thể thay thế ánh mặt trời. Quả nhiên vẫn không nên ở quá lâu ở một nơi không có ánh sáng, không tốt cho mắt.

Nàng vẫn còn ở trong mười sáu tầng cấm chế mà thủ vệ bên ngoài cấm chế đã biết rồi, đồng loạt đứng hết phía trước cấm chế chờ nàng.

Kim Phi Dao vừa bước ra khỏi cấm chế, bọn họ liền xông tới, bộ dáng cứ như chỉ cần bất cẩn một chút là Kim Phi Dao sẽ mang theo linh thạch chạy mất. Kim Phi Dao ngoan ngoãn đứng đó, đưa túi trữ vật ra.

Một thủ vệ nhận lấy túi trữ vật, đảo thần thức qua, cau mày nói: “Sao mới được có một chút như vậy, không phải là ngươi cất giấu đi chứ?”

“Ta đường đường là một tu sĩ Kết Đan, làm sao có thể làm ra loại chuyện đó, các ngươi thật quá đáng. Không phải các ngươi có khứu linh thử sao, sao không thả nó ra mà hỏi là được.” Kim Phi Dao vẻ mặt chính khí, cảm thấy bị nhục nhã, mất hứng nói.

Các thủ vệ nhìn thoáng nhau, sau đó thu khứu linh thử lại, lại thả ra một con khứu linh thử khác to gấp đôi. Kim Phi Dao bề ngoài bất động thanh sắc nhưng trong lòng cũng run lên, bọn người kia lại còn nuôi một con khứu linh thử to như thế, nàng sẽ không bị nó tra ra chứ!

Khứu linh thử vương khịt khịt mũi, chạy quanh Kim Phi Dao vài vòng, dừng lại nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt bé xíu, lại chạy vòng quanh nàng, ép buộc nửa ngày cũng không thấy nó có động tác nào khác.

“Chạy đủ chưa? Các ngươi có ý gì, phái con chuột đến nhục nhã ta sao?” Kim Phi Dao đột nhiên trừng mắt, hung tợn mắng.

Bị nàng rống to, con khứu linh thử vương rốt cục ra quyết định, cụp đuôi chạy trở về. Đám thủ vệ đành phải nhận lấy sáu trăm khối linh thạch thượng phẩm cùng với ngọc giản màu xanh đậm của Kim Phi Dao. Lúc này Kim Phi Dao mới biết thứ này chỉ dùng một lần, xem ra lúc trở về lại phải tìm Vương Du Lăng làm cái khác.

Áp chế nội tâm hưng phấn, Kim Phi Dao lạnh nhạt rời khỏi khu vực khai thác mỏ, đi tới thành Tam Chi.

Vào đến thành, nàng chưa đi đâu ngay mà chạy đi tìm mua nho yêu đan. Gần hai mươi vạn linh thạch thượng phẩm bị nàng lấy hết ra mua yêu đan khiến cho toàn bộ thành Tam Chi đều biết có người đang điên cuồng thu mua nho yêu đan.

Có một số người thì mau chóng bán đi, nhưng lại có vài người do dự. Có người điên cuồng thu mua như thế chứng tỏ thứ này có bí mật gì đó mà mọi người không biết, nếu hiện tại bán đi liệu có ổn không, sau này nếu muốn mà lại không có thì sao? Cũng có người chỉ đơn thuần muốn giữ hàng, đợi giá tăng lên mấy lần mới bán ra.

Nàng đi được một vòng, giá nho yêu đan liền nước lên thì thuyền lên, cuối cùng lại đạt mức hai ngàn khối linh thạch thượng phẩm một chuỗi cấp bảy. Kim Phi Dao còn tưởng rằng có ai đó biết nàng, thấy nàng muốn mua yêu đan nên mạnh mẽ tặng giá, thật quá đáng giận.

Đếm thử, nàng mới thu mua được ba mươi chuỗi nho yêu đan, linh thạch vẫn còn khá nhiều mà đã không còn yêu đan để mua nữa.

“Rốt cục là ai mà đáng giận như vậy, lại cướp yêu đan vơi ta.” Kim Phi Dao đã hỏi thăm, biết được có một nữ nhân đang điên cuồng thu mua nho yêu đan, vì thế giá nho yêu đan mới tăng cao. Nữ nhân này hại nàng thật thảm, nàng tức giận bất bình mắng, hoàn toàn không nghĩ tới nữ nhân đó chính là nàng, còn tưởng rằng trên thị trường còn có người tranh đoạt với mình.

Thành Tam Chi không có phàm nhân, cũng không có người tu vi thấp, tu vi thấp nhất chính là Kết Đan kỳ. Vì thế Tam Chi thành cũng không có khách điếm, trà lâu, ngoài mấy nhà bán pháp bảo hoặc đan dược thì chính là cửa hàng bán giới tử cảnh vực kia và vô số tiểu quán.

Kim Phi Dao không có nơi nào để đi, nhàm chán đi lại trên đường Tam Chi thành. Nói là đường, thực ra chỉ là những khoảnh đất trống dưới tàng cây. Đang lúc nàng suy nghĩ xem nên trở về tiếp tục lấy quặng hay là ra ngoài liệp sát yêu thú, hoặc là đi tìm Hải Lam Âm nhìn xem nửa năm nay nàng ta sống thế nào thì thấy vòng sáng phòng ngự bên ngoài Tam Chi thành đột nhiên lóe ánh sáng vàng, sau đó lại nghe thấy có người dùng thanh âm như heo chọc tiết hô lên: “Không tốt. Ma tộc tiến công Tam Chi thành. Mọi người mau đi ra đối phó với địch. Ma tộc tiến công!”

“Sao lại không hay ho như vậy?” Kim Phi Dao sửng sốt, thấy rất nhiều tu sĩ bay ra ngoài thành, nàng lập tức bước lên Thông Thiên Như Ý, theo mọi người đi ra.

Nhìn đội ngũ Ma tộc xuất hiện trước mắt, Kim Phi Dao nhịn không được phì cười.

Tên Ma tộc này gan cũng quá lớn, lại chỉ dẫn theo mười tên thủ hạ Kết Đan kỳ màu tóc khác nhau, hơn nữa tất cả đều là nữ. Các nàng đứng trên lưng một con voi cao bảy, tám trượng, cái kiệu giống như thú xe trên lưng voi trông rất đẹp với san hô xinh xắn làm đỉnh, bốn phía treo mành sa màu trắng dài mấy trượng. Phía trước thú xa là hai thiếu nữ Ma tộc tóc đen, thoạt nhìn tựa hồ là thị nữ hay thị thiếp gì đó, khoan đã, tóc đen không phải đều là quý tộc sao?

Kim Phi Dao có chút kinh ngạc nhìn về phía người trong thú xe, xuyên qua lớp sa trắng mỏng có thể mơ hồ thấy một thân hồng y. Chẳng lẽ là muội muội của Lang ma đầu, nương của Bố Tự Du, Hoài đại nhân?

Không thể nào… Chuyện này có tất yếu để nàng xuất mã? Từ… từ, nếu nàng xuất hiện, liệu có phải Lang ma đầu đã ở phụ cận? Kim Phi Dao liền phát hoảng, nhịn không được nhìn quanh bốn phía, muốn xem ngoài mấy người này còn có Ma tộc nào khác hay không.

Đúng lúc này, bên Tam Chi thành xuất hiện một đám lão nhân mà Kim Phi Dao chưa từng nhìn thấy, lúc nàng đến Tam Chi thành liền vội vàng đi lấy linh thạch cho nên không biết mẫy lão nhân này là ai. Một người trong đám lão nhân đột nhiên đi về phía trước, nói với Ma tộc: “Các hạ chạy đến Tam Chi thành không biết là có chuyện gì? Chúng ta không hề mạo phạm địa bàn Ma tộc, dựa theo quy củ trước kia thì chúng ta nước sông không phạm nước giếng, hôm nay ngươi tiến đến là có ý gì?”

Phía trên con voi trầm lặng một chút rồi truyền ra tiếng nam nhân cao ngạo: “Nước sông không phạm nước giếng? Vậy sáu tháng trước các ngươi tụ tập rất nhiều tu sĩ không phải là muốn tấn công Ma tộc chúng ta sao? Nếu không phải các ngươi còn có chỗ băn khoăn thì chỉ sợ hiện tại đã sớm đánh tới địa bàn Ma tộc rồi.”

Không phải Hoài đại nhân! Kim Phi Dao thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy nhiên ma nhân trên lưng voi quả thật quá càn rỡ. Trong Tam Chi thành có tới mấy ngàn tu sĩ, kể cả ngươi muốn tới trước ra đòn phủ đầu, hoặc thật sự muốn tới tấn công Tam Chi thành thì cũng phải mang theo nhiều người một chút chứ. Chỉ có mười người mà lại dám hô to gọi nhỏ ở Tam Chi thành, lá gan đúng là không nhỏ.

Nghe xong lời nói của tu sĩ Ma tộc, lão nhân của Tam Chi thành ngây ngẩn cả người, hóa ra là chuyện đó khiến cho Ma tộc bất mãn chạy tới gây sự trước. Tấn công địa bàn Ma tộc tuy chỉ là chuyện sớm hay muộn nhưng bọn họ vẫn hy vọng có thể đánh cho Ma tộc trở tay không kịp, hiện tại không muốn thừa nhận chuyện này với Ma tộc.

Hơn nữa chuyện này cũng không có gì hay mà thừa nhận, quả thật đó không phải là tụ tập để đi tấn công Ma tộc. Vì thế lão nhân kia mở miệng nói: “Các hạ nhầm rồi, lần đó chẳng phải là tụ tập tấn công Ma tộc. Hơn nữa, chuyện đó cũng đã từ nửa năm trước, từ đó đến giờ chúng ta vẫn không có động tĩnh gì, kể cả muốn khởi binh vấn tội thì có phải các hạ đã đến quá muộn hay không?”

“Ý ngươi là chê ta xen vào việc của người khác? Xem ra là cảm thấy ta mang đến quá ít người nên các ngươi không để trong mắt. Một khi đã như vậy, ta cũng không thể tay không trở về, ta sẽ tiếp nhận Tam Chi thành này.” Nam tử Ma tộc trên lưng voi cao giọng nói.

“Xuất khẩu cuồng ngôn! Ngươi đã muốn chết, chúng ta hôm nay sẽ cho ngươi có đi không có về.” bên phía Tam Chi thành cũng không cam yếu thế, ngươi chỉ có gần mười người mà dám càn rỡ như thế. Vừa vặn tiêu diệt ngạo khí của Ma tộc, nâng cao sĩ khí cho cuộc chiến sắp tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.