Kim Phi Dao nằm luôn sang bên cạnh, hữu khí vô lực nói: “Lang đại nhân,
ta cảm thấy toàn thân vô lực, có lẽ không đủ sức đi hái hoa sen.” Nói
xong còn giơ tay đỡ trán, một bộ đầu cũng đau, sau đó lặng lẽ liếc nhìn
Lang đại nhân.
“Không được, ta đưa ngươi đến là để ngươi lấy Tử
Văn liên này.” Lang đại nhân liếc mắt một cái liền nhìn thấu nàng, căn
bản không tin nàng không động được. Lúc trước còn nói thân thể rất tốt,
hiện tại lại bảo không có khí lực, chẳng qua là không muốn làm việc
thôi.
“Vì sao lại muốn ta đi làm việc này! Ta chỉ là nửa đường
mới tới, chẳng lẽ ngươi đã chuẩn bị trước, chờ ta đến hay sao. Hừ!” Kim
Phi Dao nghe vậy thì khó chịu nói.
Lang đại nhân lạnh nhạt nói:
“Nếu ngươi không tới thì ta vốn định tìm một linh thú có sẵn, không ngờ
ngươi lại xuất hiện. Nếu ngươi chịu đi thì bộ chiến giáp và chiếc vòng
cổ kia đều là của ngươi, ta còn chia cho ngươi một cánh Tử Văn liên.”
“Khoan…” Kim Phi Dao không chú ý nổi việc giả vờ vô lực nữa, đứng phắt đậy, chỉ
vào chiến giáp trên người kinh hãi hỏi: “Ý của ngươi là, thứ này chỉ là
cho ta mượn mặc?”
“Đúng vậy.” Lang đại nhân không lưỡng lự nói.
Kim Phi Dao cầm vòng cổ, bất mãn reo lên: “Nhưng vòng cổ này là làm từ sừng của ta, đây là sừng của ta!”
“Trên người ngươi có rất nhiều thứ được làm thứ da xương yêu thú, chẳng lẽ ngươi còn đưa lại cho chúng nó?” Lang đại nhân hỏi.
“Việc này!” Kim Phi Dao dừng một cái, đầu óc như dính keo, vội vàng tranh
biện: “Nhưng đây là sừng của ta, hơn nữa ta vẫn còn sống.”
Lang
đại nhân nheo mắt lại, nhàn nhạt nói: “Thứ này đã ở trong tay ta mấy
trăm năm, hơn nữa cũng là do ta luyện chế, ngươi cùng lắm chỉ là cung
cấp tài liệu thôi.”
Đã nói đến tận đây, Kim Phi Dao thật khinh bỉ nhìn hắn, tức giận bất bình nói: “Cùng lắm thì ta không cần, một nơi mà ngay cả ngươi còn không chịu đi thì chắc chắn là phi thường nguy hiểm.”
Tuy hồ nước bên kia rất bình tĩnh nhưng trực giác Kim Phi Dao lại cho thấy
rất nguy hiểm. Chắc chắn nếu không phải ẩn giấu yêu thú lợi hại gì đó
thì cũng là cơ quan linh tinh, dù sao cũng khẳng định không dễ hái. Càng miễn bàn đến chuyện Lang đại nhân không chịu đi, lại chuẩn bị sẵn vòng
cổ và chiến giáp, muốn tìm một linh thú đi hái.
Ngay cả hắn thần thông quảng đại thế mà cũng không chịu đi thì phần nguy hiểm này đúng là quá lớn, làm người ta bất an!
“Tuy vòng cổ làm từ sừng của ngươi nhưng thủ pháp điêu khắc bên trên thì
không nơi nào có, nó có thể hút yêu khí hoặc linh lực của ngươi để tiến
hành phòng ngự, lúc có nguy hiểm sẽ tự động phát động, đương nhiên sau
khi nó hoàn toàn thuộc về ngươi thì ngươi chỉ cần rót thần thức vào là
có thể khống chế thời gian phát động của nó. Chiến giáp làm từ Thiên
Long thiết cộng thêm Khê Nguyên thạch, năng lực phòng ngự rất mạnh,
trong đó còn lẫn vào một ít tài liệu lôi tính, có thể chống cự một phần
lôi điện.” Lang đại nhân đột nhiên nói nhiều hơn, tuy nhiên, càng nói
nhiều càng làm người ta biết hắn phi thường không muốn đi, hoặc là không thể đi.
Thứ vốn cho rằng là của mình hiện tại lại biến thành
mượn, Kim Phi Dao cảm thấy rất khó chịu. Nghe thấy Lang đại nhân cố ý
giới thiệu mấy thứ này tốt thế nào, chính là dụ dỗ nàng đi, nàng vỗ
chiến giáp, tức giận nói: “Cái này thì tính gì là chiến giáp, ngoài phần đầu và lưng, thắt lưng, cộng thêm cái vòng này thì vị trí trái tim ta
lộ ở ngoài nha! Đã làm thì làm cho trọn vẹn, ngươi phòng ngự phần thắt
lưng lại để lộ ngực ra ngoài thì tính gì chứ!”
Lang đại nhân nửa
ngày không hé răng, Kim Phi Dao thờ phì phì đợi nửa ngày mới nghe hắn
chậm rãi nói: “Vốn là làm cho linh thú mặc, thắt lưng chính là nơi dễ bị thương nhất, ngực nằm phía dưới, không dễ bị thương. Hơn nữa, mặc vào
sẽ ảnh hưởng hoạt động của linh thú, ai biết được ngươi mặc vào lại cả
thú thân và nhân thân đều có thể dùng chứ.”
Kim Phi Dao nhất thời nghẹn lời, nhớ lại một cái, hình như biến thành thú thân thì chiến giáp này rất vừa vặn. Bảo sao nàng luôn cảm thấy thắc mắc, vì sao chỗ cần hộ thì hắn lại không hộ, hóa ra là không phải cho người mặc. Tuy nhiên,
nàng sẽ không cứ thế nhận thua, vẫn không phục như trước, nói: “Lúc đó
rõ ràng ngươi nói chiến giáp là mấy ngày vừa rồi vội luyện chế ra cho
ta, hiện tại lại nói là đã sớm luyện xong, ngươi lừa quỷ a! Nói chuyện
không tính toán gì cả!”
Lang đại nhân quay đầu nhìn đóa Tử Văn liên, đột nhiên lầu bầu: “Thiên Địa Tịch Diệt biến thành bóng đen thật là muộn.”
… Tên hỗn đản này!
Kim Phi Dao hung hăng trừng mắt với Lang đại nhân, bóng đen rốt cục là cái gì vậy!
“Có chết không?” nàng bẹt bẹt miệng, khó chịu hỏi.
“Không đâu, cẩn thận một chút là được. Nhớ kỹ, phải đặt chân lên lá sen, lấy
được hoa sen lập tức quay lại.” Lang đại nhân nhìn Kim Phi Dao đang
trong thân thể Thao Thiết, chỉ vào đóa sen trước mặt nói.
“Thực sẽ không chết?”
“Ta đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa?”“Buổi sáng đã lừa rồi.”
“… Có thể xuất phát!”
Đứng ở bình đài cân nhắc một chút, Kim Phi Dao hít sâu một hơi rồi nhảy qua, thân hình nhất thời trầm xuống, đạp không phi hành thuật mất hiệu lực,
cả thân mình liền rơi xuống mặt nước. Nàng nhanh chóng di động thân
mình, đáp xuống một chiếc lá sen màu tím.
Nàng vừa đáp xuống, lôi điện trên Tử Văn liên đột nhiên kịch liệt chuyển động, sau đó trong
toàn bộ huyệt động, ngoài cái bình đài kia, nơi nơi đều che kín lôi
điện. Lôi điện không ngừng chớp động bốn phía lá sen, làm Kim Phi Dao
giật nảy mình.
“Lang đại nhân, phóng lôi!” nàng hô to lên, những
lôi ti này cũng không nhỏ, sợi nào cũng phải bằng ngón tay, bị đánh
trúng thì không phải là chuyện hay ho gì. Nàng co cụm trên lá sen, chỉ
sợ vươn phần cơ thể nào ra ngoài sẽ bị lôi điện đánh trúng.
“Hoảng cái gì, giữa các lôi ti vẫn có khoảng cách, ngươi có thể nhảy lên lá sen khác.” Lang đại nhân không chút hoang mang nói.
“Ngươi nói thật là thoải mái. Nếu dễ dàng như vậy thì sao ngươi lại không đi!” Kim Phi Dao co người, giận dữ hét.
Lang đại nhân lại giải thích cho nàng: “Linh thú dẫm lên lá sen thì lôi điện chỉ bằng ngón tay, còn nếu là người dẫm lên thì lôi điện kia sẽ bằng
nửa nắm tay, cho nên ta không thể đi lên.”
Sao lại không hay ho
như vậy, lại là loại chuyện xấu này! Kim Phi Dao nhất thời hối hận, biết thế đã không chạy tới, còn làm cho mình trông cứ như rất muốn làm việc
này vậy. Quả nhiên thiên hạ không có cơm ăn không phải trả tiền, tiện
nghi không dễ chiếm như vậy. Tại sao còn không nói sớm một chút, như vậy nàng có thể để Mập Mạp đến, bản thân không cần tự đi.
Đều đã
nhảy lên lá sen, nếu không tiếp tục bước đi thì cũng không thể cả đời
ngồi ở đây được. Vì thế, Kim Phi Dao quan sát chuẩn một cái khe hở, nhảy phốc lên một chiếc lá sen trước mặt, chỉ nghe xèo một tiếng, một lôi
điện xẹt qua chiến giáp của nàng, thiếu chút nữa thì làm nàng chết
khiếp.
Ngồi xổm trên lá sen thứ hai, nàng nghiêng đầu nhìn, chiến giáp chỉ hơi đen một chút chứ không bị lôi điện làm hỏng. Xem ra chiến
giáp này thật đúng là hữu dụng, có thể hấp thu một ít lôi điện, quả
nhiên có bị mà đến. Nhìn thấy chiến giáp có thể ngăn cản lôi điện, Kim
Phi Dao rốt cục yên tâm nhảy qua nhảy lại giữa các lá sen, chậm rãi tới
gần Tử Văn liên.
Càng tới gần Tử Văn liên thì lôi điện đánh ra
càng to và mạnh hơn, trên chiến giáp không ngừng phát ra tiếng lách
tách, nghe mà kinh hãi đảm khiêu. Kim Phi Dao cũng không nhìn xem nó đã
bị đánh thành dạng gì, chỉ cần không trực tiếp đánh lên người nàng là
được.
Rốt cục, nàng nhảy tới chiếc lá sen gần Tử Văn liên nhất,
nghe theo lời Lang đại nhân, nàng dùng yêu khí bảo vệ miệng, phi thân
nhảy lên, ngậm Tử Văn liên vào miệng.
Sau đó, nàng quay trở lại,
điểm chân xuống một lá sen, một đường lôi điện to bằng hai ngón tay bổ
thẳng xuống người nàng. Bách Cốt châu trên cổ mạnh mẽ hút yêu khí, phun
ra một hắc thú chặn lôi điện, Kim Phi Dao cũng thừa dịp này để dừng lại
trên một lá sen khác.
Nàng cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân hình
không đứng nổi, ghé vào lá sen, đuôi rơi vào nước, sau đó bị một đường
lôi đánh trúng. Một kích này đánh cho Kim Phi Dao ngồi bật dậy, toàn
thân mềm yếu run run co rúm lại, dùng sức lắc đầu.
“Lực phòng ngự của Bách Cốt châu rất mạnh, sẽ hút yêu khí hoặc linh lực trên người
ngươi để tiến hành phòng ngự, nhưng nếu hút quá nhiều thì người sẽ hư
thoát. Vì thế nên vừa rồi ta mới hỏi ngươi có cần điều tức hay không.”
Lang đại nhân đứng trên bình đài, nhìn Kim Phi Dao nói.
“Ngươi
không thể nói sớm một chút sao! Có thể đừng có hướng nội như vậy không
hả, nhiều thêm mấy câu thì chết à! Cả ngày mặt lạnh, tiếc tự như kim,
ngươi giữ lại bán lấy linh thạch sao!” Kim Phi Dao rốt cục phát hỏa,
hung hăng mắng Lang đại nhân. Gia hỏa đáng chết này! Nói nhiều vài câu
cũng không chết, loại lời này không phải nên nói ngay từ lúc cho vòng cổ hay sao? Hiện tại đã là lúc nào rồi mới chậm rì rì nói ra, đều sắp bị
đánh chết rồi!
Lang đại nhân nhướng mày, không ngờ Kim Phi Dao lại mắng chửi người.
“Ngươi chờ đó cho ta!” Kim Phi Dao tức giận mắng, nếu không phải miệng còn
ngậm Tử Văn liên thì nàng đã sớm nghiến răng nghiến lợi rồi. Tuy bánh
bao đặt ở trên bình đài, bánh bên trong cũng chưa chín nhưng điều đó
không hề ảnh hưởng chuyện Kim Phi Dao bổ sung linh lực. Nàng lấy túi càn khôn trong miệng ra, đổ ra hai viên Bổ Linh đan, uống vào.
Nuốt
Bổ Linh đan, nàng liền cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, quả nhiên
so với bánh bao thì Bổ Linh đan vẫn công hiệu nhanh hơn. Có tinh lực,
Kim Phi Dao đứng lên, định nhân lúc này lên tinh thần để lao ra lôi
điện, trực tiếp nhảy lên bình đài.
Nhìn chằm chằm lôi điện một
hồi, rốt cục cũng tìm được một cơ hội, Kim Phi Dao phi thân ra ngoài,
điên cuồng nhảy trên các lá sen. Trên lưng không ngừng phát ra tiếng
lách tách, nàng chạy như vậy sẽ bị càng nhiều lôi điện đánh trúng.
Mắt thấy cách bờ ngày càng gần, nàng cuối cùng đánh cược nhảy dựng lên,
hướng tới bình đài. Vừa bay lên không trung, một đạo lôi điện liền bổ
tới, Bách Cốt châu lại tự động hút yêu khí, một lần nữa thả hắc thú ra.
Tuy nhiên, cũng vì lần hút này mà làm cho Kim Phi Dao vốn đã tiêu hao
quá nhiều yêu khí và linh lực trở nên trống trông, cách bình đài một
bước lại hôn mê bất tỉnh.
Ngất xỉu liền rơi xuống, vừa vặn đụng
vào mấy đạo lôi điện, mà đồng thời, Lang đại nhân cũng phi thân ra
ngoài, nắm lấy cổ nàng kéo lên bình đài.