Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 4: Chương 4: Tổ Phụ Phẫn Nộ




Kim Phi Dao cắn cắn môi, nàng không ngờ Đông thúc lại có liệt hỏa phù nhị phẩm, may mà nàng phản ứng kịp thời, nếu không thì không mất mạng cũng bị bỏng chân. Nhị phẩm liệt hỏa phù ít nhất cũng phải mười hạ phẩm linh thạch mới mua được, Đông thúc dùng nó thực khiến Kim Phi Dao có chút khiếp sợ.

Xem ra tổ phụ thực sự rất tức giận nha, vật như vậy cũng có thể bỏ ra được. Năm kia tiểu đường đệ có địa linh căn, tới Linh Không phái làm đệ tử nội môn, tổ phụ bình thường yêu thương hắn như vậy mà cũng chỉ bỏ ra hai trăm hạ phẩm linh thạch để hắn lên đường. Kim Phi Dao thực không hiểu, bằng vào tính cách hám lợi của tổ phụ thì bình thường sẽ không làm ra sự việc khuynh gia bại sản này, chẳng lẽ việc mình làm với hắn thực sự khiến hắn tức giận như vậy?

Còn chưa nghĩ ngợi thấu đáo, Đông thúc đã vọt lại sau khi đám liệt hỏa tiêu tán, nắm tay đánh tới gây ra tiếng vù vù. Kim Phi Dao trốn tránh không kịp, đành phải giơ hai tay chắn trước người, định đón đỡ một quyền này.

“Dừng tay!”

Đột nhiên, có một tiếng quát giận vang lên, ba dải lụa liền phá không mà tới, chắn giữa hai người, ngang nhiên đỡ công kích của Đông thúc.

Nhìn dải lụa cắm sâu vào trong phiến đá năm sáu tấc, Đông thúc ôm nắm tay, sắc mặt khó coi nhìn người tới. Còn Kim Phi Dao thì nhẹ nhàng thở ra, kích động hô lên: “Lâm sư tỷ.”

Phía trên thang đá có một nữ tử mặc bạch y đang đứng, làn da trắng mịn. Gấu váy trắng cùng dải băng mềm nhẹ trên váy không gió tự bay, một con bướm trắng hình thành từ linh lực phát sáng vờn quanh thân nàng.

Nàng biểu cảm lạnh nhạt, đứng trên cao nhìn xuống bọn họ giống như tiên nữ hạ phàm, một thân tiên khí dào dạt.

Đông thúc là ngụy linh căn, nhất thời không nhìn ra tu vi của người tới. Tuy biết y phục người này không phải là của đệ tử nội môn nhưng vì không đoán ra tu vi nên Đông thúc tạm thời không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Đôi mi thanh tú của Lâm sư tỷ hơi nhíu, lạnh giọng quát: “Ngươi là người phương nào mà dám ở đây làm đệ tử phái ta bị thương, còn hủy sơn môn phái ta, lá gan thực không nhỏ.”

Lâm sư tỷ chỉ tùy tiện quát lên, một luồng khí lạnh liền tràn ra xung quanh, mà dưới chân nàng, một tầng băng sương đã theo thang đá hướng bốn phía lan ra.

Băng sương chưa tới trước mặt, hàn khí đã vọt tới xung quanh Đông thúc. Hắn không dám trì hoãn, vội vàng bước nhanh tới trước mặt nữ tử thỉnh tội: “Xin tiên tử bớt giận, ta là một tu tiên gia tộc dưới trướng Linh Không phái, lần này là tộc trưởng ra lệnh tới đón tiểu thư nhà ta về, không phải là tới gây chuyện.”

“Đón tiểu thư nhà ngươi?” Lâm sư tỷ nhìn hắn và Kim Phi Dao, hoài nghi nói: “Đánh thành như vậy cũng là người một nhà sao? Ta thấy ngươi rõ ràng là tới đây gây chuyện, đừng có nói dối.”

Kim Phi Dao lúc này đã chạy tới bên cạnh Lâm sư tỷ, đau đớn nói: “Sư tỷ, đừng nghe hắn nói bậy, ta căn bản không biết hắn. Hắn vừa thấy ta liền tự dưng xuất thủ, hơn nữa làm gì có chuyện đón người như vậy, rõ ràng chính là muốn đẩy ta vào chỗ chết.”

Thấy Kim Phi Dao phủ nhận quan hệ, mà nàng kia rõ ràng có quen biết với nàng, Đông thúc nhất thời kích động. Nếu nữ tử này động thủ đánh chết mình ở đây thì chỉ sợ gia tộc ngay cả việc tới cửa hỏi một tiếng cũng không dám.

Lúc này Đông thúc đã trăm miệng không thể giải thích, lại thấy nữ tử họ Lâm kia hàn quang chợt lóe trong mắt, sát khí dâng lên, đành âm thầm kêu khổ.

Đúng lúc này, phía trên truyền tới tiếng khiển trách của một nam tử: “Làm càn! Sơn môn trọng địa là nơi các ngươi hồ nháo sao!” Hai gã sư huynh coi cửa khoan thai đi tới, trường thương tử kim trong tay chỉ vào các nàng.

Nhìn thấy hai người này, trong lòng Đông thúc buông lỏng. Nếu không phải đã dùng tiền mua chuộc người gác cửa thì có cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám động thủ bắt người ở cửa nhà người khác. Ý lão gia vốn là cầm linh thach trực tiếp gặp Chấp sự đường, đuổi Kim Phi Dao ra khỏi Hằng Thực phái rồi sau đó bắt về.

Nhưng Đông thúc lại nổi máu tham, muốn rút bớt một ít linh thạch để mình dùng, nên chỉ mua chuộc đệ tử gác cổng. Vẫn cho rằng tu vi bản thân không cần phải tốn nhiều công phu là có thể bắt được Kim Phi Dao, ai ngờ cuối cùng gặp phải kết quả này, bây giờ chỉ hy vọng mấy đệ tử gác cổng nhìn vào đám linh thạch khi nãy mà đừng làm bản thân quá khó xử.

Mấy đệ tử gác cổng nhìn bình đài hỗn độn, trong lòng tức giận không thôi. Tên phế vật này, chỉ là bắt một nữ tử chưa tới Luyện Khí kỳ mà đánh thành như vậy, còn mệt chúng ta ở phía trên giả câm giả điếc làm như không biết, mãi đến lúc cả nửa ngày còn chưa thấy thành sự, lại còn khiến người khác chú ý tới, mười hạ phẩm linh thạch này thực không có lời.

“Ai cho các ngươi đánh nhau ở đây! Ngươi, cùng chúng ta tới Chấp Sự đường gặp sư thúc quản sự.” Đệ tử gác cổng nhìn uy nghiêm nhất chỉ Đông thúc, tử kim trường thương trong tay leng keng rung động, tưng sợi lôi điện quấn quanh đầu thương, thoạt nhìn giống như nếu Đông thúc có chút không phục sẽ lập tức động thủ bắt hắn, nhưng quay lưng lại phía mọi người, hắn lại lén lút nháy mắt ám chỉ với Đông thúc.

Đông thúc ngầm hiểu, vội vàng buông tay xuống, tỏ ra khiếp đảm, bước nhanh tới phía trước, miệng còn thấp thỏm lo âu nói: “Xin tiên sư giơ cao đánh khẽ, ta thật sự không cố ý, xin hãy tha cho ta.”

“Không nói lời vô nghĩa nữa, đi mau. Xử trí thế nào thì sư thúc quản sự sẽ tự có chừng mực.” Tên đệ tử kia trừng mắt nhìn hắn, hung thần ác sát mắng. Sau đó lại tỏ ra quan tâm nói với Kim Phi Dao: “Ngươi đi dùng một ít thuốc chữa thương đi, sau đó cũng tới Chấp sự đường, việc này không thể không có ngươi đối chất.”

“Đa tạ sư huynh quan tâm, ta sẽ mau chóng tới đó.” Kim Phi Dao nói xong, sắc mặt âm trầm nhìn các đệ tử gác cổng đưa Đông thúc tới Chấp sự đường, cả Đông Tử đang hôn mê bất tỉnh cũng được đưa đi theo.

Nhìn sắc mặt khó coi của nàng, Lâm sư tỷ lấy trong lòng ra một cái bình ngọc, đổ ra một viên thuốc trị thương màu xanh lục, đưa tới trước mặt Kim Phi Dao, “Cho ngươi, trị nội thương trước đi.”

“Cám ơn sư tỷ.” Kim Phi Dao nhận lấy, không chút do dự ném vào miệng.

“Không cần khách khí, coi như đó là linh thạch ta còn nợ ngươi đi.”

Phản ứng tức thì của Kim Phi Dao chính là muốn nhổ viên thuốc trị thương ra, chỉ tiếc viên thuốc đã lăn xuống bụng, có nhổ ra thì cũng không thể trả lại Lâm sư tỷ được.

Nàng đành phải cười khổ nói: “Sư tỷ, ngươi thật đúng là không khách khí. Ngươi nợ ta những năm hạ phẩm linh thạch, viên thuốc trị thương này làm gì giá trị nhiều như vậy.”

“Ta biết, nhưng trên người ngươi cũng không có gì để chữa thương. Phục thương hoàn này tuy không thể lập tức chữa khỏi nội thương của ngươi nhưng trong tình thế này bất kể cái gì có thể giúp ngươi hành động tự nhiên đều vô cùng quan trọng. Trong lọ còn ba viên, cho ngươi hết, coi như hết nợ.” Lâm sư tỷ lúc này có chút vô lại, cứng rắn nhét bình ngọc vào túi Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao rất bất đắc dĩ, quả thật lúc này nàng rất cần thuốc này, tuy biết rõ bản thân gặp vận đen nhưng vẫn đành miễn cưỡng nhận lấy.

Nhìn nàng không cam lòng cất bình ngọc đi, Lâm sư tỷ nhàn nhạt hỏi: “Ngươi còn không đi, chẳng lẽ muốn tới Chấp sự đường đối chất?”

Kim Phi Dao liếc nàng một cái rồi nói: “Ngươi thấy ta lập tức phải đi nên mới quỵt linh thạch của ta như vậy chứ gì. Không nhiều lời với ngươi nữa, ta phải đi trước đã. Nếu sau này có cơ hội gặp lại, ngươi nên trả linh thạch còn thiếu cho ta, thứ này chỉ trị giá hai khối hạ phẩm linh thạch, ngươi còn thiếu ta ba khối.”

Rồi cũng không quản Lâm sư tỷ có đồng ý hay không, Kim Phi Dao chỉ ném lại lời này, không mang theo bất kỳ đồ đạc gì, vội vã hạ sơn. Phải thừa dịp Đông thúc còn đang ở Chấp sự đường, nàng phải trốn đi thật xa.

Đông thúc ở Chấp sự đường tốn hết số linh thạch mang theo, nói khô hết cổ họng, cả những đồ đạc hơi có giá trị trên người cũng phải xuất ra mới cho qua được việc làm hỏng thang đá. Mà yêu cầu đưa Kim Phi Dao đi thì quản sự trưởng lão lại lấy các loại lý do để từ chối, cuối cùng mới ám chỉ là phải bỏ ra sáu trăm khối hạ phẩm linh thạch thì hắn sẽ cam đoan việc Kim Phi Dao.

Đông thúc tổng cộng chỉ mang theo ba trăm khối hạ phẩm linh thạch, đã sớm hối lộ không còn, may mà bọn họ không cần vàng bạc, nếu không ngay cả tiền điều trị cho Đông tử và lộ phí quay về cũng không còn.

Hắn đành phải thương lượng với trưởng lão quản sự xem có thể tạm thời đừng để Kim Phi Dao chạy mất, chờ hắn trở về lấy đủ linh thạch sẽ quay lại hay không. Mới đầu trưởng lão quản sự cũng không quá để ý việc này, chỉ là một người chưa tới Luyện Khí kỳ thì làm gì có ai bỏ ra sáu trăm hạ phẩm linh thạch để có được nàng chứ.

Nhưng sau khi Đông thúc bất đắc dĩ nói ra nguyên nhân xong thì trưởng lão quản sự cảm thấy nếu bản thân ra giá một ngàn hạ phẩm linh thạch thì bọn họ có phải đập nồi bán sắt cũng sẽ chi ra.

Hóa ra Kim gia là một gia tộc tồn tại dựa vào Linh Không phái, môn quy không quá lớn. Tộc trưởng cũng chỉ có tu vi Luyện Khí hậu kỳ, nhưng mười mấy năm trước vì tranh đấu với người khác mà bị trọng thương, không thể khôi phục toàn bộ tu vi.

Hơn nữa, những tiểu bối có linh căn trong tộc cũng không nhiều lắm, hắn muốn tăng thực lực gia tộc nên muốn mượn sức của trưởng lão Trúc Cơ kỳ của Linh Không phái. Trước tiên, hắn chọn ra ba ba hữ hài tư chất thấp, không được trọng dụng trong tộc, bên ngoài nói là cho các nàng tu luyện một loại công pháp riêng, cũng đổi bìa sách từ “Hợp Dương Tâm Kinh” thành “Ngọc Tố Tâm Pháp” chuyên dùng cho nữ tử, phân cho ba người tu luyện.

Đây là công pháp chuyên tu lô đỉnh, chỉ đợi đến khi các nàng trưởng thành sẽ đưa đến Linh Không phái làm lô đỉnh cho trưởng lão Trúc Cơ kỳ kia.

Việc này ngay cả cha mẹ của các nữ hài đều không biết. Nội dung của Hợp Dương Tâm Kinh này không phải ai cũng biết bởi vì bình thường nếu không có lý do thì người ta sẽ không xem mấy thứ này.

Nhưng Kim Phi Dao từ nhỏ đã không thành thật, cả ngày ngầm gây chuyện thị phi, không bao giờ an phận. Bởi thấy tò mò với chuyện lô đỉnh nên đã vụng trộm tìm bản Hợp Dương Tâm Kinh để đọc, có thể nàng mới biết Ngọc Tố Tâm Pháp mà tổ phụ cho các nàng học thật ra là Hợp Dương Tâm Kinh.

Nàng không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, trực tiếp tìm cuốn “Tụ Lực quyết” bắt đầu tu luyện, khiến tổ phụ tức giận bầm gan tím ruột. Phụ mẫu nàng đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, đã mất tích năm, sáu năm rồi, chỉ sợ đã sớm mất ở bên ngoài, muốn tìm người để bắt nàng tu luyện cũng không có, năm năm trước đành phải tìm cho nàng một mối, muốn gả nàng làm tiểu thiếp cho một tộc trưởng của một gia tộc tu tiên hòng kiếm lại chút vốn.

Không ngờ thế mà nàng lại bắt một con nha ngư ném vào trong bô của tộc trưởng, đêm đó chỉ nghe thấy một tiếng kêu thê lương thảm thiết của tộc trưởng phát ra, người đã hôn mê bất tỉnh. Nha ngư kia là yêu thú cấp một, thân mình chỉ dài một bàn tay, mà nguyên cái miệng đã chiếm hơn nửa thân mình, trong miệng toàn là nọc độc, khi đã cắn là chết cũng không nhả ra. Chỉ là thể tích quá nhỏ nên thường sống theo bầy đàn, nha ngư tấn công riêng lẻ thì không có hại lắm.

Vốn là với tu vi Luyện Khí hậu kỳ của tộc trưởng thì con nha ngư này căn bản không hề có lực sát thương, nhưng lại giấu ở trong bô nên khiến người ta khó lòng phòng bị, cắn một cái sẽ giữ rịt lấy. Đợi đến lúc tìm Kim Phi Dao thì đã muộn, nàng đã bỏ trốn mất dạng, mà chỗ bị cắn của tộc trưởng đã qua hơn một năm vẫn còn sưng to như cánh tay, vừa chạm vào là đau tan lòng nát dạ.

Ngoại trừ vết thương trên người thì việc khiến tộc trưởng không chịu nổi nhất chính là việc này đã lan truyền khắp nơi, không người không biết, không ai không hay. Nếu không bắt Kim Phi Dao về xử lý theo gia pháp thì chỉ sợ hắn có chết cũng không nhắm mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.