Huyền Vũ nhìn thấy Thao Thiết liền cảm thấy căm tức, mà tựa hồ đại bộ
phận thần thú nhìn thấy Thao Thiết cũng không quá cao hứng. Kim Phi Dao
đã sớm phát hiện ra điểm này, chỉ cần là thần thú có trí nhớ bản tôn thì sẽ có cảm giác thật đau đầu với Thao Thiết.
Nàng cũng rất muốn
nhìn một chút xem Thao Thiết đến cùng là gia hỏa như thế nào mà có thể
làm người khác ghét như vậy. Chẳng lẽ là một nam tử ngoại hình tuấn mỹ
tiêu sái cho nên các thần thú khác mới hâm mộ, cả ngày thấy hắn không
vừa mắt, không có việc gì liền hãm hại hắn?
Càng nhìn Thao Thiết
trước mắt càng cảm thấy tức giận, Huyền Vũ đột nhiên giẫm vào hư không,
trong lòng mọi người lập tức giống như có người dùng sức gõ mạnh vào,
cảm thấy trái tim hung hăng chấn động. Kim Phi Dao nhướng mày, không
biết Huyền Vũ định làm gì. Một cước Huyền Vũ dẫm nát không trung, chấn
động càng lúc càng lớn, đảo nổi bên cạnh bắt đầu run run không ngừng,
theo dao động càng lúc càng lớn, đảo nổi bắt đầu vỡ tan.
Kim Phi
Dao biến sắc, mạnh mẽ hít sâu một hơi, chỉ thấy bảo vật và cặn bã bay
trong không trung bị một hấp lực cường đại hấp dẫn, vùn vụt bay vào
trong miệng nàng. Trong nháy mắt, tất cả các thứ trong không trung, bao
gồm cả đá vụn, gạch ngói đều tuôn chảy vào miệng nàng. Tất cả mọi gười
trợn mắt há mồm nhìn một màn này, bọn họ vẫn chưa quên vừa rồi Thao
Thiết vẫn là một nữ tu sĩ.
Mới chỉ chớp mắt đã thể hiện ra khẩu vị siêu cường, nuốt nhiều rác như vậy, thật sự quá hung hãn!
Sau khi Kim Phi Dao nuốt hết các thứ vào bụng bất kể tốt xấu, chợt nghe
răng rắc một tiếng, trên Vạn Không thành xuất hiện một cái khe không
gian dài nhỏ. Cái khe cao gần mười trượng vừa xuất hiện đã thấy Vạn
Không thành bị tách làm hai nửa.
Không chỉ Vạn Không thành, ngay
cả hòn đảo nổi cũng bị cái khe rạch vỡ, Phong Lương cung vừa đúng ở
giữa, toàn bộ biến thành hư vô. Đảo nổi bị phá hủy hoàn toàn, mất đi
năng lực nổi, rơi xuống dưới. Các tu sĩ đã sớm bay khỏi đảo nổi, lòng
còn sợ hãi nhìn cái khe kia.
Nhưng Huyền Vũ vẫn chưa ngừng, tiếp
tục dẫm vào hư không, một cảm giác nguy cơ nảy lên trong lòng Kim Phi
Dao, nàng cả kinh di chuyển sang bên trái. Một tức sau khi nàng rời đi,
chỗ nàng vừa đứng lại răng rắc một tiếng, xuất hiện một cái khe khác.
Kim Phi Dao thiếu chút nữa đã không tránh kịp, nếu bị cái khe này đụng
tới thì nàng sẽ bị cắt thành mảnh nhỏ giống như đậu phụ.
“Ngươi
hạ tử thủ a!” Kim Phi Dao nhanh nhẹn di động trong không trung, cái khe
cũng di động theo nàng, vô tình phá hư bốn phía, từng hòn đảo nổi bị cái khe chém vỡ. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Huyền Vũ tựa hồ có vẻ rất cao
hứng, lại ra sức tạo cái khe, không bức tử Thao Thiết là không cam tâm.
Kim Phi Dao nổi giận, đá một đảo nổi nho nhỏ bên cạnh, sau tiếng gầm giận
dữ của nàng, cả hòn đảo nổi bị nàng đá bay đi. Trên đảo nổi không biết
là biệt viện của ai, lúc này đã chỉ còn lại vài cái cột, mục tiêu của
đảo nổi là Huyền Vũ, nhưng còn chưa kịp bay tới gần đã bị cái khe chém
thành toái khối.
Khẽ cắn môi, Kim Phi Dao lại hướng tới một đảo
nổi khác, tung ra mấy quyền liền đánh cho bay về phía Huyền Vũ. Hai thú ở trong không trung ngươi ném đảo, ta chém đảo, làm hỏng hết các đảo nổi
của Thiên Đỉnh Thần giới.
Uy lực của Huyền Vũ khiến người ta phải giật mình. Mặc dù có nghe nói thần thú lợi hại nhưng cảnh tượng trước
mắt vẫn khiến người ta giật mình không nhẹ. Vậy mà lại có lực đạp phá hư không, khe không gian đầy trời giống như ác thú chờ ăn thịt người vậy.
Kim Phi Dao có dự đoán bản thân không đánh lại Huyền Vũ nhưng năng lực đối
phương kỳ quái như thế vẫn khiến nàng có chút giật mình. Cuồng phong
thổi ra từ khe không gian thổi tràn khắp Thiên Đỉnh Thần giới, một Thần
giới vốn xinh đẹp lại đầy nữ nhân cứ thế bị hai thú một thánh một hung
làm hỏng. Toàn bộ Thần giới đã không còn lại một hòn đảo hoàn chỉnh nào, tất cả đều bị đánh cho thành đá vụn, đại bộ phận rơi xuống Linh cấp
giới, chỉ còn lại một phần nhỏ là vẫn còn bay trong không trung như
trước.
Bốn phía đều là khe không gian lớn lớn nhỏ nhỏ, còn có gió lớn không ngừng không nghỉ, toàn bộ Thiên Đỉnh Thần giới trở thành nơi
mà người rảnh rỗi chớ có tới gần. Tu sĩ ào ào chạy thoát khỏi Thiên Đỉnh Thần giới, không muốn bị những cái khe xuất quỷ nhập thần này cắn nuốt. Kim Phi Dao kéo thân hình vĩ đại, bị vây trong những cái khe, lông toàn thân bị cuồng phong thổi cho rối tung.
“Huyền Vũ, thu tay lại
đi!” hắc y nhân trên lưng Huyền Vũ đều á khẩu, vốn định cấp tốc mang
Huyền Vũ đi, không ngờ hắn lại động thủ triệt để như thế, làm hỏng hoàn
toàn Thiên Đỉnh Thần giới. Chuyến này không biết thiệt hại bao nhiêu môn phái, không còn một căn biệt viện, ngay cả gia quyến cũng vào bụng ác
thú.
Bọn họ giết người vô số, sóng to gió lớn nào cũng đã gặp
nhưng loại chuyện vừa nói hai câu đã hủy diệt một Thần giới này thì chưa từng thấy. Đây là tổn nhân bất lợi kỷ, bọn họ lo lắng ở lại lâu sẽ bị
người khác nhìn ra lai lịch, vẫn nên đi trước cho thỏa đáng.
Ra
mệnh lệnh rồi nhưng Huyền Vũ lại không hé răng, cũng không thu tay lại.
Cái khe càng ngày càng nhiều, tỉnh cảnh Kim Phi Dao càng ngày càng kém,
gấp đến độ hắc y nhân phải thúc giục thêm.
Lúc này, linh xà trên
lưng Huyền Vũ đột nhiên quay người, cái đầu cực đại dừng trước mặt bọn
họ, mở to đôi mắt màu vàng nhìn mấy người, nói: “Ít nói nhảm, việc các
ngươi yêu cầu ta sẽ làm, nhưng việc ta muốn làm cũng phải để ta làm
xong. Nếu không, kể cả các ngươi có Trấn Nguyên bài của ta, ta cũng sẽ
trở mặt, cùng lắm thì trở về Thiên cấp giới.”
Hắc y nhân không biết nói gì, đành phải nhắc nhở: “Nàng cùng phe với chúng ta, hơn nữa chúng ta đang vội.”
“Các ngươi lại hợp tác với Thao Thiết! Thật không biết có phải bị choáng
váng không, lá gan thật lớn.” linh xà Huyền Vũ giống như nghe được lời
nói kinh người, bất khả tư nghị nhìn hơn hai mươi hắc y nhân trên lưng.
Biểu cảm trên mặt rõ ràng chính là bọn người kia đúng là ngốc tử. Biểu
cảm và ngữ khí đó khiến hắc y nhân có chút xấu hổ, Thao Thiết này rốt
cục làm người thế nào mà có thể bị người ta nhìn thành như vậy?
Thấy
Huyền Vũ có vẻ không chịu buông tha bản thân, Kim Phi Dao hung hăng
trừng mắt nhìn hắn vài lần, vậy mà lại lấy lớn bắt nạt nhỏ. Luyện Hư kỳ
thì có gì đặc biệt hơn người? Chờ ta cũng Luyện Hư kỳ sẽ bắt linh xà
trên lưng ngươi về nấu thành canh rắn, xem ngươi còn thần tức gì nữa
không.
Hung hăng oán thầm xong, thân hình Kim Phi Dao co rụt lai, lập tức hóa thành Thao Thiết hai chưởng. Độ lớn này không chiếm diện
tích, có thể chạy đi qua vô số khe không gian. Nương sức gió, Kim Phi
Dao xoát một cái liền bay ra ngoài. Vì thân hình quá nhỏ, chỉ là một
điểm đen cho nên nhất thời làm người khác không nhìn ra nàng bay đi đâu.
Thấy nàng trở thành bé như thế, đảo mắt đã bị gió thổi đi không còn bóng
dáng, Huyền Vũ cũng dừng lại, nửa ngày sau nói: “Thanh xuất vu lam thắng tịa lam, nếu có thể sống đến khi phi thăng Thiên cấp giới là có trò hay để nhìn rồi.”
“Đi thôi!” Huyền Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, liền
thấy trong không trung lại xuất hiện lốc xoáy, Huyền Vũ mang theo hắc y
nhân tiến vào trong lốc xoáy biến mất, Thiên Đỉnh Thần giới lại khôi
phục vẻ bình tĩnh vốn có.
Chẳng qua vẻ bình tĩnh lúc này và lúc
trước không giống nhau, trước kia là tràn đầy không khí hòa ái, hương
thơm tràn ngập, hiện tại thì hoàn cảnh ác liệt, đầy trời đá vụn, còn có
khe không gian hễ chạm phải là bị cắt. Trước kia ôn nhu hương sở, hiện
tại là nơi không người, khác biệt không phải bình thường. Mà biến thành
như vậy lại chỉ chưa đến nửa canh giờ, lực phá hoại thật sự quá lớn!
Các tu sĩ còn lại nhìn nhau, tìm được đường sống trong chỗ chết vẫn mang
một bụng oán khí, nhưng ốc hủy nhân vong, oán khí cũng không có cách nào phát tiết. Lúc này mọi người chỉ có thể nghĩ đến Liễu Cơ, nếu nàng còn
chưa chết thì có thể che chở nàng, để Nhật Nguyệt môn ra mặt xử lý
chuyện này.
Người của Thế Đạo Kinh cũng lẫn trong đám người, phân bộ của bọn họ ở Vạn Không thành đã bị gió thổi bay, may mà đã có phương án phòng tai cho nên đại bộ phận tư liệu đều được cất đi. Bị thổi đi
cũng chỉ là phòng ốc, gia cụ và một số Thế Đạo Kinh sắp mang ra bán.
Hiện tại chỉ cần tìm một chỗ khác là có thể lập tức khởi công.
Tuy nhiên, nhìn bộ dáng hiện tại thì tựa hồ phải về tổng điếm trước, đợi thương nghị xong sẽ quyết định đi đâu bắt đầu lại.
Cẩn thận tìm trong đám người, mọi người rốt cục cũng tìm được Liễu Cơ, nàng đang được một gã tu sĩ ôm vào trong ngực, tuy vẫn hôn mê nhưng còn
sống. Hiện tại chung quanh nàng còn có mấy người nữa, một trong số đó
chính là Long Kế Tường, miệng vết thương hắn đã ngừng chảy máu, đang
được một trưởng lão đỡ lấy.
Sắc mặt Long Kế Tường trắng bệch, hắn chỉ vào người đang ôm Liễu Cơ, tức giận chỉ trích: “Ngươi mau buông
tay, Liễu tiên tử là ta cứu, ngươi không thể cướp công lao này.”
Người nọ dùng vẻ mặt khó hiểu đáp: “Đạo hữu, ngươi có biết mình đang nói gì
không? Tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy, là ta kéo nàng lại từ cuồng
phong, sau đó cho nàng ăn đan dược, chế trụ miệng vết thương cho nàng.
Còn lời ngươi nói… ai cũng nhìn thấy một đòn của ngươi đã đẩy nàng lên
người hắc y nhân, vì vậy nàng mới trúng đao vào bụng.”
Dừng một
chút, hắn liền cười nói: “Không nói ngươi là đồng bọn của hắc y nhân đã
là tốt rồi, thân trúng một kiếm lại không nguy hiểm đến tính mạng, chẳng lẽ là vì diễn khổ nhục kế? Ngươi muốn lợi dụng cơ hội này để tiếp cận
Liễu Cơ, do đó đạt được mục đích của các ngươi.”
“Ngươi ngậm máu
phun người! Ngươi mới là đồ tiểu nhân, ta làm việc đường đường chính
chính, chưa bao giờ tư lợi. Ngươi vì cướp công lao mà định vu hãm sự
trong sạch của ta, ta liều mạng với ngươi!” Long Kế Tường thẹn quá hóa
giận, đột nhiên xông về phía người này, muốn đánh hắn một trận.
Người nọ ôm Liễu Cơ nói: “Ngươi muốn giết chết Liễu Cơ?”
Long Kế Tường nhìn hắn ôm Liễu Cơ không buông tay, nếu thực sự đánh nhau thì chắc chắn sẽ thương đến Liễu Cơ. Tình huống này bất lợi với mình, chỉ
cần đợi đến lúc Liễu Cơ tỉnh lại thì tất nhiên sẽ nhớ ra hắn tốt thế
nào. Hiện tại quan trọng là phải cứu sống Liễu Cơ, nếu không sẽ không
đòi lại được sự trong sạch của mình.
Vì thế, hắn nén lửa giận,
nói với trưởng lão bên cạnh: “Lấy phi thiên thuyền ra, chúng ta đưa Liễu tiên tử lên thuyền trước, không thể để người ở đây cho gió thổi được.”
Nhưng trưởng lão lại nói: “Phi thiên thuyền đứng ở cảng đã bị cái khe làm hỏng, hiện tại chỉ có vài pháp bảo phi hành lớn thôi.”
Long Kế Tường khựng lại một chút mới nhớ ra phi thiên thuyền nhà mình không
có khả năng thu nhỏ cất vào túi càn khôn cho nên đành phải đậu ở cảng
của Vạn Không thành. Muốn để phi thiên thuyền thu nhỏ cất vào túi càn
khôn được thì phải gia nhập thêm một loại tài liệu, mà tài liệu đó có
giá gấp năm lần phi thiên thuyền.
Nhìn nụ cười chế giễu của tên
tu sĩ đang ôm Liễu Cơ, hắn đành phải khẽ cắn môi nói: “Lấy pháp bảo phi
hành ra, mời Liễu tiên tử lên.”
“Không cần, thứ đó chúng ta cũng
có.” Tu sĩ kia cười nhạo nói, đồng bạn của hắn còn lấy ra một cái xe
bay, ôm Liễu Cơ lên ngồi, ném Long Kế Tường với sắc mặc khó coi sang bên cạnh.