Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 336: Chương 336: Tức Giận




Đầu thương đâm sát qua người, mang theo đao gió cắt đứt da thịt Kim Phi Dao, mà nàng cũng giơ khuỷu tay phải hung dăng đánh vào ngực Triệu Tử Dương.

Khuỷu tay đánh lên Kim Cương Thần Thân liền phát ra tiếng nổ, quả nhiên thân cứng như thép, Kim Phi Dao cảm thấy khuỷu tay chấn động, cảm giác đau đớn tê dại.

Triệu Tử Dương cũng cảm thấy ngực đau, may mà có Kim Cương Thần Thân và kim giáp bảo hộ, cũng không có trở ngại gì. Hắn lập tức cầm linh thương, nhanh chóng đâm Kim Phi Dao.

Kim Phi Dao âm thầm rót linh lực vào trong xương, một thân pháp bảo trung phẩm khởi động, xương cốt dưới da thịt lóe ra quang mang màu đen. Sau đó, nàng một lần nữa bốc lên nắm tay, tránh mũi thương, đánh tới Triệu Tử Dương.

Trong sân đấu quyền cước gia tăng, linh thương phi vũ, cuốn lấy từng trận đao gió, đánh cho sàn đấu đá vụn bay tứ tung, cấm chế không ngừng chớp lên.

Quỷ vương bị Kim Phi Dao một cước đá sang bên cạnh, trực tiếp ngã oạch xuống, hắn tức giận bất bính đứng lên đã thấy bọn họ đánh nhau túi bụi. Hắn chỉ có thể cầm búa đứng một bên, hoàn toàn không có chỗ chen vào.

Máu không ngừng bắn ra.

Kim Phi Dao tay không đánh vào người Triệu Tử Dương. Xương cốt của nàng là pháp bảo trung phẩm nhưng da thịt lại chỉ mạnh hơn tu sĩ Nguyên Anh phổ thông một chút, chẳng phải là pháp bảo. Không ngừng đánh vào Kim Cương Thần Thể và kim giáp khiến cho da thịt nàng rách nát, có vài chỗ còn lộ ra cả xương trắng.

Da thịt thì thấy đau, chỉ có xương cốt là không đau. Nàng cứ thế không biết đau đớn đánh Triệu Tử Dương, một quyền lại một quyền, đánh cho mặt trên kim giáp lồi lõm gồ ghề.

Lại hung hăng đá một cước, linh thương của Triệu Tử Dương cũng xẹt qua cổ Kim Phi Dao, sau đó song phương tách ra, vừa thở phì phò vừa nhìn chằm chằm đối phương.

Triệu Tử Dương nắm linh thương, hắn cảm thấy trên người đau đớn, có ba cái xương sườn đã bị đánh gãy, xương ở những chỗ khác cũng có chỗ bị gãy.

Không ngờ có Kim Cương Thần Thân và kim giáp hộ thể rồi mà còn bị đánh cho gãy xương, nếu cứ thế đánh tiếp thì khó nói sẽ bị đánh chết.

Kim Phi Dao giơ nắm tay lên nhìn, da thịt chỗ các khớp ngón tay đã bị rách hết, xương cốt lộ ra.

“Vì sao ngươi không dùng Đồ Long Vạn Ma Quy Nhất kiếm? Cứ đánh như thế ngươi sẽ chết.” Quỷ vương vạn phần không hiểu vì sao có pháp bảo thần phẩm mà không dùng, lại dùng nắm tay.

Kim Phi Dao tức giận trả lời: “Ngươi thì biết cái gì, căn bản không có Đồ Long Vạn Ma Quy Nhất kiếm gì cả, đó là do pháp thuật của ta hóa ra. Kim Cương Thần Thân của hắn không ăn pháp thuật, pháp bảo, ngươi bảo ta dùng kiếm chém hắn không phải lập tức lòi đuôi sao?”

Quỷ vương sửng sốt, vì ma khí bị chế trụ, không truyền âm được, đành phải trực tiếp nói: “Nhân tộc đúng là nói dối liên miên, quả nhiên không có một câu nói thật.”

Lời nói đột nhiên của hắn làm cho Triệu Tử Dương cho rằng hắn đang nói mình, liền lạnh mặt quát: “Ngươi chẳng qua chỉ là một tên thủ hạ bại tướng, còn có thể diện đứng ở chỗ này sao? Phải nên tự sát mới đúng.”

“Lần trước ta vì cứu người mới bị ngươi bắt, có bản lĩnh thì ngươi xóa bỏ pháp chú trên lưng ta, ta cùng ngươi đấu, xem lần này ngươi còn có thể bắt ta được hay không. Đường đường một tướng quân mà còn phải áp chế ma khí của ta mới dám tỷ thí, ngươi mới mất mặt.” Quỷ vương coi như cơ trí, trực tiếp khiêu khích Triệu Tử Dương.

Triệu Tử Dương cũng không phải kẻ ngốc, hắn hừ lạnh một tiếng: “Hừ, ngươi cho là nói như vậy thì ta sẽ thả ngươi? Ngươi đừng có mơ mộng hão huyền, hôm nay hai người các ngươi đều phải chết ở đây.”

“Không thể tưởng được ngươi lại nhu nhược như vậy, ngay cả công bằng quyết đấu cũng không dám.” Quỷ vương nghe Kim Phi Dao nói, cứ luôn luôn khiêu khích Triệu Tử Dương.

“Một nô lệ như ngươi không có tư cách nói chuyện công bằng với ta. Ngươi đã muốn chết như vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi.” Triệu Tử Dương vốn rất phản cảm với chuyện nơi này biểu diễn màn giết nô lệ cho dân chúng xem, hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, luôn luôn không muốn tới đây.

Nếu không phải đại hoàng tử bắt buộc thì hắn không bao giờ đồng ý tới đây. Bản thân đã phong hầu lại còn phải nghe theo lời nói của tên hoàng tử đầu đất này, tới đây giết loại nô lệ không thể sử dụng ma khí đối với hắn là một loại vũ nhục.

Quỷ vương khiêu khích lấy được chút ít hiệu quả, Triệu Tử Dương cầm thương, hung thần ác sát đâm về phía hắn, trên mặt là tận trời tức giận.

Đúng lúc này, Kim Phi Dao vỗ một từo Ẩn Thân phù lên người, lập tức biến mất. Triệu Tử Dương khuếch trương thần thức, vừa đâm Quỷ vương vừa chú ý bốn phía, cùng lắm là bị đấm thêm một quyền, quan trọng là có thể trực tiếp đâm chết tên Quỷ vương chướng mắt này.

“Bốp!:

Quả thực đúng là một quyền, Triệu Tử Dương bị Kim Phi Dao đánh một quyền, mà linh thương trên tay đã gạt được búa của Quỷ vương, đâm vào chỗ xương quai xanh của hắn.

Nhưng chính một quyền này lại khiến mặt Triệu Tử Dương biến thành màu tím, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Kim Phi Dao.

Một quyền này của Kim Phi Dao đánh ngay vào đũng quần hắn, hơn nữa còn đem linh lực tụ vào một quyền này, trực tiếp đánh nát trứng của hắn bên dưới Kim Cương Thần Thân.

Trứng vỡ nhân vong, hắn thân là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ mà lại chết như vậy, quả thực là đại sỉ nhục với Long Uy quốc, cũng là đại sỉ nhục của tu tiên giới. Mà Quỷ vương càng cảm thấy lạnh gáy, cũng cảm thấy trứng của mình đau đau, chết kiểu này quá dọa người. Hơn nữa, sao người này lại có thể vô sỉ như vậy, lại đi dùng chiêu thức này, mặc kệ là ai cũng sẽ không làm ra loại chuyện này, mà nàng lại đã Nguyên Anh kỳ.

Ngay lúc Kim Cương Thần Thân của Triệu Tử Dương biến mất, một cái Nguyên Anh xuất hiện trong không trung, mặt đỏ lên vì tức giận. Không đợi hắn chạy trốn, Kim Phi Dao đã cầm Minh hỏa tinh kiếm đâm vào Nguyên Anh, Nguyên Anh lập tức bị hút vào trong kiếm, trở thành đồ ăn của nàng.

Ba gã tướng quân uy mãnh của Long Uy quốc cứ như vậy bị giết, còn chết phi thường nhục nhã. Đại hoàng tử một chưởng phách ghế dựa nát thành bột phấn, linh khí và uy áp phẫn nộ tỏa ra bốn phía.

Công chúa Bình An kinh hô một tiếng, khiển trách đại hoàng tử: “Đại hoàng tử, ngươi muốn giết chết ta sao?”

Hắn loạn phóng uy áp, người khác chịu được nhưng Tô Đừng Mạt không tu luyện thì không chịu được. Hơn nữa, nếu lúc này để đại hoàng tử lên sân khấu, hai người Quỷ vương đã bị thương, có thể sẽ không đánh lại hắn, mà nếu giết hoàng tử, chỉ sợ Quỷ vương sẽ lập tức bị giết chết, căn bản không thể đợi được một tháng.

Bất kể thế nào, nhất định phải ngăn cản đại hoàng tử.

“Đại hoàng tử, trận quyết đấu này vốn không công bằng, Quỷ vương còn bị áp chế ma khí. Thủ hạ của ngươi, hai vị tướng quân và Võ Dương hầu bị giết, nói đi nói lại cũng là trách nhiệm của đại hoàng tử, ngươi hiện tại thả uy áp ra là để giết ta sao? Chẳng lẽ đại hoàng tử muốn tự mình lên sân khấu để dân chúng nhìn hoàng gia mà chê cười? Đường đường là hoàng tử, không chỉ bị mất ba vị tướng quân, còn muốn nhân cơ hội đi nhặt xác hai gã nô lệ?” Tô Đừng Mạt lạnh mặt nói.

Ngừng một chút, nàng chuyển giọng, nhàn nhạt nói: “Dù sao lần này lục hoàng tử đã tìm lại được mặt mũi, nếu đại hoàng tử muốn báo thù, sao không chọn lại một ngày nữa? Hiện tại đã vội vã lên sân khấu giết hai gã nô lệ bị trọng thương sẽ đánh mất thể diện hoàng tộc. Đợi hai người này khỏi hẳn thương thế, đại hoàng tử động thủ cũng không muộn.”

“Công chúa điện hạ vốn ủng hộ nhị hoàng tử?” đại hoàng tử bình tĩnh lại, âm lãnh nhìn Tô Đừng Mạt.

Tô Đừng Mạt ngẩng đầu nhìn hắn, thanh âm vô cùng quạnh quẽ: “Ta không tham dự triều chính, không ủng hộ bất kỳ phe phái nào, nhưng nữ ma kia là người của ta. Đại hoàng tử phái ra ba vị tướng quân lại không thể đánh thắng nàng, hiện tại muốn để thêm người lên sân khấu chính là không công bằng với ta. Đối với nô lệ có thể không nói chuyện công bằng nhưng chẳng lẽ với ta cũng không? Ta thật muốn đi nhờ bệ hạ phân xử xem có phải Bình An công chúa ta đây không có chút địa vị nào, chỉ như nô lệ thôi hay không.”

Vì Quỷ vương, Tô Đừng Mạt liều mạng, kể cả về sau đắc tội phe phái đại hoàng tử cũng muốn bảo vệ tính mạng của Quỷ vương.

Không ngờ công chúa Bình An lại muốn đối đầu với mình, lại còn định mời bệ hạ phân xử. Đại hoàng tử phẫn hận nhìn nàng, cũng dám mang phụ hoàng ra áp hắn, lại còn chỉ vì hai gã nô lệ.

Chuyện này là do hắn đề xuất, hiện tại tổn thất ba gã tướng quân, một người trong đó còn là hầu tước. Việc này chắc chắn không thể không bị bệ hạ trách tội, nhưng vì đó là thủ hạ của mình, tội của hắn sẽ không quá nặng, nhưng nếu công chúa Bình An này đi tìm bệ hạ thì sự việc sẽ khó qua.

Đại hoàng tử biết rõ, so sánh với người có cây Nhân Sâm thì kể cả hắn là con ruột, trong mắt phụ hoàng cũng chỉ là một phế vật thôi. Con cái thì chỉ biết tranh cướp ngôi vị hoàng đế, còn quả Nhân Sâm lại có thể làm hắn trường sinh bất tử, bên nặng bên nhẹ, điểm ấy đại hoàng tử vẫn rõ.

Nhưng nếu bảo hắn cứ như thế trở về thì hắn lại không cam lòng. Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không chỉ không làm nhục được lục hoàng tử mà bản thân còn bị chết ba gã tướng quân, mất hết mặt mũi, cơn tức này nhất định phải xả. Hơn nữa, Đồ Long Vạn Ma Quy Nhất kiếm kia nhất định phải lấy đến tay, hai gã ma nhân này không giết không được.

Vì thế đại hoàng tử mắt lạnh nhìn về phía Trị vương, “Hoàng thúc, để hai gã nô lệ này dưỡng thương cho tốt, năm ngày sau ta sẽ tự mình lên sân giết bọn chúng.”

Trị vương sửng sốt, có chút kinh ngạc nói: “Đại hoàng tử muốn đích thân lên sân đối phó hai người này? Chuyện này quá nguy hiểm! Chưa từng có hoàng tộc lên quyết đấu tràng bao giờ, đây cũng không phải chuyện chơi đâu.”

Lời này của Trị vương nghe qua không giống như khuyên giải mà ngược lại giống khích tướng hơn, khiến đại hoàng tử nghe mà rất không thoải mái.

“Ý ta đã quyết, năm ngày sau sẽ quyết đấu với hai người này, không chết không ngừng. Chẳng lẽ Tô Hiệp ta còn có thể bại bởi hai nô lệ? Buồn cười!” đại hoàng tử nghe xong lập tức nổi giận, lạnh lùng nói một câu rồi phẩy tay áo bỏ đi.

Thủ hạ của hắn cuống quít đi theo, còn dân chúng nhìn thấy ba gã tướng quân bị chém giết thì ngay cả một tiếng kêu sợ hãi cũng không cất lên nổi, cảnh tượng này đã vượt ra ngoài tưởng tượng của bọn họ, một loại cảm giác sợ hãi lan tràn trong lòng. Nếu hoàng gia truy cứu, bọn họ sẽ có kết cục gì?

Vì vậy, dân chúng trong sân lăng lẽ trốn toàn bộ.

Nhìn Kim Phi Dao đang tìm kiếm vật đáng giá trên người Triệu Tử Dương trong khi Quỷ vương bên cạnh không biết đang nói gì đó, Tô Đừng Mạt cười nói với Trị vương: “Trị vương, năm ngày này cũng không nên ép người của ta và lục hoàng tử đến chết, đại hoàng tử còn muốn giết bọn hắn để lấy lại mặt mũi. Nếu ngươi giết chết người rồi, đại hoàng tử không có chỗ nào tìm lại mặt mũi, nói không chừng sẽ gọi người lên tràng đấy.”

“Công chúa Bình An nói đùa rồi, ta còn chờ xem đại hoàng tử đại phát thần uy nữa.” Trị vương ngoài cười nhưng trong không cười, nói.

“Vậy thì tốt.” nói xong, Tô Đừng Mạt liếc nhìn Quỷ vương một cái rồi cao nhã dẫn người rời khỏi Quyết Đấu tràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.