Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 426: Chương 426: Tường Kép Bánh Nướng Trận




Kim Phi Dao đứng ở kia, thần thức khuếch trương ra ngoài, phát hiện người tam tộc tới vây xem đều đi rồi liền cười: “Tu vi cao đúng là khí phách, thật sự là thần thanh khí sảng nha.”

Ức Thổ vương thượng đứng bên cạnh, trên tay cầm hơn mười lá bùa Truyền Âm, do dự một lát mới nói: “Kim đại nhân, vừa rồi Văn vương phát bùa Truyền Âm tới, có nên đáp lại hắn như đã bàn lúc trước không?”

“Ai cơ?” Kim Phi Dao sửng sốt.

“Văn vương, các ngươi có quen biết mà, chính là con muỗi kia.” Thật sự là quý nhân hay quên, không ngờ Kim đại nhân lại quên mất Văn vương, lúc này Ức Thổ thật cảm thán, tu vi thăng chức thật tốt, đã không để người cùng giai trong mắt nữa rồi.

Kim Phi Dao sắp tức chết rồi, quát lên với hắn: “Vừa rồi sao không nói sớm cho ta? Ngươi biết rõ ta và hắn có thù oán, trước kia còn đuổi theo chúng ta mấy tháng, lúc nãy chắc chắn hắn đã nghe được giọng ta. Đám ngu ngốc các ngươi!”

Ức Thổ vương thượng suy nghĩ một chút, nói: “Không phải đâu, mấy năm nay ta cũng gặp hắn vài lần, hắn đều không tỏ vẻ gì là nhận ra ta cả.”

“Cái đó không giống, hắn hoàn toàn là không nhận ra ngươi, nhưng hiện tại thì ta cam đoan hắn đã nhớ ra ngươi là ai, hơn nữa chắc chắn còn coi ngươi là phản đồ của Yêu tộc.” Kim Phi Dao đưa tay bóp trán, thật sự là bất lực với bọn họ.

“Sao có thể là phản đồ được? Ta không làm gì nha.” Tội danh lớn như vậy Ức Thổ không gánh nổi.

Lúc này, không đợi Kim Phi Dao trả lời, Hoa Uyển Ti đứng bên cạnh liền lên tiếng liệt kê, “Ngươi trợ giúp Nhân tộc chạy trốn, bán khoáng thạch cho hai tộc Nhân – Ma để họ luyện chế pháp bảo giết Yêu tộc, đồng thời cũng bán cho Yêu tộc với giá tương đương. Thủ hạ của ngươi có gần mười vạn tu sĩ lại không ai giúp Yêu tộc giết địch, sống một cuộc sống nhàn nhã trong thành, ngươi nói có phải là phản đồ không?”

Lúc này Ức Thổ rất nóng nảy, sao lại biến thành như vậy? Hắn sốt ruột nói: “Làm sao bây giờ? Có phải mọi người nên mau chóng thu thập hành lý chạy trốn không? Nếu không, Văn vương chắc chắn sẽ dẫn người tới.”

“Không cần gấp như vậy, đầu lĩnh Yêu tộc không phải là Văn vương chứ hả?” Kim Phi Dao gọi hắn lại.

Điều này thì Hoa Uyển Ti rất rõ ràng, vì thế liền nói: “Không phải, quân đội Yêu tộc ở Trọng Thổ Linh giới chủ yếu là từ Mãnh tộc tạo thành, đầu lĩnh của bọn họ là Phá Thiên vương. Nghe nói tính cách người này tương đối ngay thẳng, tuy hơi quê mùa nhưng chẳng phải hạng người hữu dũng vô mưu.”

“Vậy ta sẽ phát bùa Truyền Âm cho hắn, nói cho hắn biết ta là bán yêu, không thể hòa nhập vào Nhân tộc, nguyện ý hợp lực với Yêu tộc. Chỉ có điều ta vừa mới tiến giai Hóa Thần kỳ, cần thời gian để củng cố tu vi, bảo hắn cho ta chút thời gian.” Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, nói.

“Kế hoãn binh? Vậy sau đó thì sao?” Hoa Uyển Ti vừa nghe liền hiểu người này muốn kéo dài thời gian, Phá Thiên vương nghe nói có bán yêu Hóa Thần kỳ nhập môn thì chắc chắn sẽ hoan nghênh, mặc kệ có phải là yêu thuần khiết hay không. Nhưng sau này thì sao? Chắc chắn nàng sẽ không giúp Yêu tộc, tám phần là trốn chạy.

Kim Phi Dao lắc lắc Linh giới Du Cảnh kính trong tay, giảo hoạt cười nói: “Nơi này có một gia hỏa rất lợi hại, ta tìm hắn thương lượng một chút, trước tiên cứ cầu bảo vệ mình rồi nói.” Sau đó, nàng lại hỏi Hoa Uyển Ti, “Trong số Địa tộc có rất nhiều bình dân, tạm thời cũng chưa đánh nhau, thành trấn lớn như vậy thì hẳn là trong quốc khố không thiếu đồ chứ?”

“Đúng là có không ít, ngươi muốn mang hết đi?” Hoa Uyển Ti tò mò hỏi.

Hai nàng cứ thế nói chuyện rước mặt Ức Thổ làm cho hắn trắng bệch mặt mày, trong lòng kinh hoảng. Bọn họ trêu chọc vào đại quân Yêu tộc, hiện tại nếu vỗ mông mang của cải bỏ chạy thì Địa tộc bọn hắn phải làm sao?

“Không!” Kim Phi Dao lắc đầu, “Nơi này đã phát triển rất tốt, ta không muốn buông tha.”

Ức Thổ vương thượng nhẹ nhàng thở ra, nhưng lời tiếp theo lại khiến da đầu hắn run lên.

Kim Phi Dao nói: “Ta sẽ để Kính huynh làm một cái truyền tống trận nhỏ ở cửa thánh địa, hàng năm để Địa tộc bỏ vào đó hai thành quốc khố, giữ lại trong thánh địa. Như vậy thì kể cả chúng ta có đi rồi thì bọn họ vẫn có thể đúng hạn nộp cung phụng.”

“Người đi cũng đã đi, nếu bọn họ không nộp thì sao?” Hoa Uyển Ti lại hỏi.

Hai người này cố ý đứng đây nói chuyện cho Ức Thổ vương thượng nghe, không phải là thương lượng với hắn mà là để hắn ở bên cạnh nghe, ý tứ rõ ràng, cho cũng phải nộp, không cho cũng phải nộp.

Đối với vấn đề này của Hoa Uyển Ti, Ức Thổ vương thượng cũng rất để ý, nếu không cho thì sao? Người đã phủi tay ly khai Trọng Thổ Linh giới, làm sao có thể giám thị bọn họ?

Kim Phi Dao hắc hắc cười, “Yên tâm, ta sẽ bảo Kính huynh làm một cái pháp trận, chỉ cần một năm không có cung phụng sẽ làm ngừng Nhuận Thổ pháp trận, để cho Trọng Thổ Linh giới lại khôi phục bộ dáng ban đầu, chỉ có cỏ khô không có gì khác.”

“Kim đại nhân, ta cảm thấy đưa hai thành là không được.” Ức Thổ vương thượng đột nhiên cất tiếng, vẻ mặt thành khẩn, có chút không đành lòng nói: “Thành Thiện Nhân nếu không có mấy vị đại nhân thì căn bản không xuất hiện. Nếu không có mấy vị đại nhân dạy bảo chúng ta, cho chúng ta ăn, cho chúng ta mặc thì hiện tại chúng ta vẫn đang chui lủi trong đất tìm cỏ dại. Ta cảm thấy phải đưa một nửa mới được, như vậy mới có thể biểu đạt tâm ý của chúng ta, mọi người ăn ít một chút, mặc mỏng đi một chút cũng không sao.”

Đây là đang mặc cả với nàng nha, Kim Phi Dao cười cười nhìn sang Hoa Uyển Ti. Chi tiêu của thành Thiện Nhân thì Hoa Uyển Ti là người biết rõ nhất, khoản thu là bao nhiêu để không quá ít mà cũng không để Địa tộc thống khổ muốn chết thì còn phải xem nàng.

Hoa Uyển Ti cũng nhẩm tính lúc Kim Phi Dao đang nói, vốn có thể cầm nhiều hơn một chút nhưng Địa tộc đúng là rất giỏi sinh sản, nếu cầm nhiều thì sẽ không đủ cho cuộc sống của những Địa tộc bình dân. Vì thế nàng dựng ba ngón tay lên nói: “Ba thành!”

“Ba thành.” Kim Phi Dao cười nói với Ức Thổ.

Ức Thổ nghĩ nghĩ, số này rất vừa vặn, lại chỉ cần hàng năm cung phụng thì nàng hẳn sẽ không ném thành Thiện Nhân sang một bên không quản. Hơn nữa, Nhuận Thổ pháp trận quan trọng như vậy, không có nó thì không có cây cối, cũng không có lương thực, nếu không giao ba thành này thì bảy thành còn lại cũng không có.

“Các đại nhân chỉ thu ba thành, ta đại biểu cho tất cả Địa tộc tạ các đại nhân.” Ức Thổ vương thượng thành tâm thực lòng nói tạ.

Sự tình bàn xong, Kim Phi Dao phát bùa Truyền Âm cho Phá Thiên vương, tuy rằng chưa từng gặp hắn nhưng bùa Truyền Âm thì chỉ cần biết địa chỉ doanh địa là được. Sau đó, nàng quay lại thánh địa, muốn nói chuyện với Kính huynh. Kính huynh chỉ cần rời khỏi thánh địa là sẽ khôi phục yên tĩnh, muốn nói chuyện với hắn thì phải chạy tới đây.

Gọi Kính huynh ra, Kim Phi Dao trình bày ý nghĩ của mình. Chuyện làm một truyền tống trận nhỏ ở ngoài cửa thánh địa, dùng linh thạch khởi động, chuyên dụng truyền vật vào là không thành vấn đề. Hơn nữa, dựa vào kỹ thuật của hắn thì còn có thể không cho bất luận kẻ nào theo truyền tống trận đi vào trong. Tuy nhiên, chuyện không dâng cung phụng liền đóng cửa Nhuận Thổ pháp trận thì hắn không làm.

Hắn còn chờ Kim Phi Dao mở Cửu Trọng Linh Áp trận, nếu đóng lại chỗ này thì sau này sẽ phải quay lại. Kim Phi Dao cười cười bảo hắn yên tâm, bản thân nàng chỉ hù dọa Địa tộc thôi, làm sao có thể làm loại chuyện đó được. Tuy nhiên, làm thế nào để bảo vệ thành Thiện Nhân thì còn cần bàn bạc một phen.

“Hiện tại trong thành Thiện Nhân không có đại trận tốt, chỉ cần tùy tiện đánh là sẽ tan tành, những Địa tộc kia tu vi rất thấp, căn bản không ngăn cản được. Nhưng quan trọng hơn là nơi này mỗi năm sẽ cho ta một món tài vật không nhỏ, ta không muốn buông tha, sau này Kim Khôn môn của ta biết đâu lại cần đến số tài sản này để phát triển lớn mạnh.” Kim Phi Dao tận tình khuyên nhủ, ý đồ thuyết phục Kính huynh giúp đỡ làm ra pháp trận nào đó.

“Ngươi không phải là pháp trận chí tôn sao? Làm cho ta một pháp trận có thể sử dụng khoáng thạch của nơi này, phải phòng ngự cường đại lại có thể phản kích. Tài liệu có thể nhiều nhưng không quá quý, cuối cùng tất cả đều phải là nơi này làm ra được. Đại chí tôn, tiên trưởng cường đại, ngươi ra tay giúp đỡ cái đi. Ngươi xem, đám Địa tộc kia thật đáng thương, trong đó còn có không ít người già trẻ em, nếu ngươi không nể mặt đám oa nhi còn đang bú sữa thì cũng nể tình những thiếu nữ Địa tộc như hoa như ngọc kia, giúp bọn hắn một phen.” Kim Phi Dao ra sức nịnh nọt, lấy lòng Kính huynh.

Kính huynh hừ hừ, tức giận nói: “Vừa rồi lúc đánh ta thì quên mất ta là chí tôn cường đại, hiện tại cần ta lại nhớ ra? Còn thiếu nữ Địa tộc như hoa như ngọc cái gì, có xinh đẹp thì cũng chỉ cao bằng nửa người, có sức hấp dẫn gì với ta chứ!”

“Ta biết Kính huynh tốt nhất, đợi đến khi tới Linh giới khác ta sẽ cướp công chúa của Yêu tộc nào đó về cho ngươi, để nàng ôm ngươi ở trong ngực, ngay cả lúc ngủ cũng ôm.” Kim Phi Dao cười rất đáng khinh.

“Hừ! Ngươi cho rằng ta chỉ là thần thức, lại nhốt trong kính nên không có cách nào sao? Đến lúc đó nếu ngươi không tìm được cho ta một công chúa Yêu tộc xinh đẹp, để nàng ôm ta trong ngực thì lần sau ta sẽ không giúp ngươi bất kỳ việc gì nữa.” không biết có phải là bị mỹ nhân dụ dỗ không mà Kính huynh lại đồng ý.

Kim Phi Dao vui sướng thông báo cho hắn các loại khoáng thạch có ở Trọng Thổ Linh giới, sau đó còn đặc biệt dặn dò nhất định phải tiết kiệm, số khoáng thạch này còn phải giữ lại để đổi đồ.

Nếu Kính huynh không phải chỉ là một tia thần thức thì thật sự vô cùng muốn ra ngoài mà khinh bỉ nàng một phen, muốn tốt lại còn phải tiết kiệm, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy. Tuy nhiên, hắn vẫn tận lực điều chỉnh, mỗi loại dùng một ít, sửa chữa tài liệu, cuối cùng đưa cho nàng một pháp trận.

“Cầm đi, toàn bộ pháp trận này được tạo thành từ khoáng thạch, có thể công có thể thủ. Thành Thiện Nhân của ngươi có hai tầng, một trên mặt đất, một dưới lòng đất, vì thế ta cố ý làm một tổ hợp trận. Đặt ở tầng trên là trận công, tầng dưới là phòng ngự, mau mau đi bày đi.” Kính huynh chế trận cho Kim Phi Dao chỉ mất vỏn vẹn nửa ngày, thật không hổ là thiên tài chế trận, động tác quá nhanh.

Kim Phi Dao đang lúc cảm thán năng lực của hắn còn không quên hỏi thêm một câu: “Kính huynh, trận này tên là gì?”

“Tên?” Trận này vừa được làm ra, pháp trận hai tầng, nếu trực tiếp gọi như vậy thì thật hỗn tạp, vì thế Kính huynh thuận miệng nói: “Tường Kép Bánh Nướng trận.”

“Ngươi có thể nghiêm túc chút không?” Kim Phi Dao lườm, loại tên này nói ra cũng không sợ mất mặt?

Kính huynh mất kiên nhẫn nói: “Thật lắm chuyện, vậy thì Tường Kép Công Phòng trận.”

Quên đi, tuy rằng vẫn rất khó nghe nhưng dù sao còn tốt hơn bánh nướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.