Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 493: Chương 493: Tuyển chọn tử quyền




Kim Phi Dao không để ý vẻ mặt khiếp sợ của Bạch Giản Trúc, chạy lên vui mừng nói: “Bạch sư huynh, ta trong lúc vô ý tiến vào nơi này, cảm giác rất sợ hãi. Phía trước ta còn gặp rất nhiều thi thể, đang lo lắng nơi này có yêu thú đáng sợ gì đó, cứ bất an mãi, không ngờ lại gặp được ngươi, thật sự là quá tốt, ngươi nhất định phải đưa ta ra ngoài.”

Không chỉ Bạch Giản Trúc, ngay cả Hoa Uyển Ti nghe xong lời này của nàng cũng cảm thấy toàn thân nổi lên một tầng da gà, lông tơ sau lưng dựng đứng, mồ hôi lạnh toát ra. Tuy nhiên, Hoa Uyển Ti sửng sốt, ta không có mồ hôi nha, vì sao cũng có loại cảm giác này?

Đầu óc Bạch Giản Trúc trống rỗng, hoàn toàn không có bất luận phản ứng gì. Kim Phi Dao lúc này đã tới gần hắn, đưa tay quơ quơ trước mặt hắn, “Bạch sư huynh, ngươi làm sao vậy? Nhìn thấy ta lại kinh hỉ vậy sao?”

Giang Hi nhìn hai nữ nhân đột nhiên xuất hiện này, liền dùng thần thức đánh giá một lần. Nữ tử cực mỹ kia là Nguyên Anh hậu kỳ, còn người đã gần như dính vào Bạch sư huynh, thoạt nhìn vô cùng thân mật lại đã Hóa Thần sơ kỳ.

Nàng chạy nhanh qua đó, kéo tay Bạch Giản Trúc, sau đó lắc lắc tay hắn, vẻ mặt tò mò hỏi: “Bạch sư huynh, vị tiền bối này là ai?”

Bạch Giản Trúc bị cú lay này làm tỉnh lại, phát hiện Giang Hi lôi kéo tay mình, hắn liền vội vàng rút ra, sau đó kích động nói: “Đây là sư muội của sư tổ ta.”

“Đúng, ta cũng là sư muội hắn. Bạch sư huynh, vị này là ai? Các ngươi thân mật như vậy, chẳng lẽ là song tu đạo lữ?” Kim Phi Dao che miệng cười nói.

“Không phải, ngươi đừng hiểu lầm. Đây là thiên kim của đường chủ lục đường trong Nhật Nguyệt môn, không phải như ngươi nghĩ đâu.” Bạch Giản Trúc có chút hoảng hốt, vội vàng giải thích, không còn vẻ bình tĩnh ngày thường. Hiện tại đầu óc hắn rất loạn, không biết mình phải làm gì.

Giang Hi khó hiểu, nào có sư muội của sư tổ gọi đồ tôn là sư huynh? Đây không phải là hoàn toàn rối loạn sao? Hơn nữa, rốt cục người này và Bạch sư huynh có quan hệ gì mà Bạch sư huynh lại kích động như thế, chẳng lẽ cô gái này trước kia đã khi dễ hắn?

Kim Phi Dao tò mò nhìn Bạch Giản Trúc, thế này thực không giống hắn, làm sao có thể hoảng thành như vậy? Vì thế, nàng hỏi thẳng: “Bạch sư huynh, ngươi hoảng cái gì vậy?”

Thái độ bình tĩnh của nàng rốt cục cũng làm Bạch Giản Trúc trấn định lại, trong lòng càng thêm nghi hoặc. Vừa rồi sở dĩ hắn kích động như vậy là vì nhìn thấy Kim Phi Dao xuất hiện, phản ứng đầu tiên của hắn là nghĩ rằng độc của hắn do nàng giải. Nhưng hiện tại thấy Kim Phi Dao quá bình tĩnh, không hề có loại cảm giác không được tự nhiên sau khi giúp người khác giải độc, chẳng lẽ là bản thân đa tâm?

Đúng rồi! Bạch Giản Trúc đột nhiên nghĩ ra, lúc tỉnh lại vì hắn đã nghĩ quá nhiều chuyện cho nên quên mất việc kiểm tra tình trạng bản thân. Vì thế hắn cũng không chú ý đến người khác, mau chóng dùng thần thức xem xét một lần, nhất thời liền như rơi xuống hầm băng, toàn thân lạnh lẽo cứng ngắc.

Ở chỗ đan điền của hắn có một quang đoàn màu hồng nhạt, bên trong giữ linh lực nồng đậm. Bên ngoài quang đoàn bị một tầng linh lực mỏng màu đen bao lấy, không để cho chúng nó tán loạn, Bạch Giản Trúc rõ ràng có thể ảm giác được trong quang đoàn hồng nhạt kia có cực âm khí. Đây chẳng lẽ chính là nguyên âm?

Linh lực màu đen… ngoài Kim Phi Dao ra hắn chưa từng gặp Nhân tộc nào có linh khí màu này, chẳng lẽ đây là sự thật?

Kim Phi Dao tò mò nhìn Bạch Giản Trúc, hắn đang dại ra giống như mất hết cả hồn phách, rốt cục là chuyện gì dọa hắn thành như vậy? Chẳng lẽ kỳ thực là hắn cố tình trúng tình độc, mục đích là muốn ngủ với nữ tu sĩ này, hiện tại chuyện tốt bị ta quấy rầy, hơn nữa lại sợ ta phát hiện gian tình của hắn, truyền ra ngoài cho nên mới kích động?

Không khí hiện trường phi thường quái dị, Giang Hi nhìn chung quanh, lại duỗi tay giữ chặt Bạch Giản Trúc, nhất định hai người này có chuyện gì đó.

“Ngươi tới đây, ta có việc hỏi ngươi!” đột nhiên, Bạch Giản Trúc giãy tay ra, kéo Kim Phi Dao đi sang bên cạnh. Giang Hi bị ném sang một bên, ấm ức cắn cắn môi.

“Chuyện gì vậy?” Kim Phi Dao bị hắn kéo tới bên cạnh, nhìn hắn thả một cái cách âm che phủ ra liền mờ mịt hỏi.

Bạch Giản Trúc thả tay ra, do dự một chút, rốt cục hạ quyết tâm hỏi: “Vừa rồi có phải ngươi đã đến đây?”

“Tới đây? Không có, ta vẫn luôn ở bên kia, căn bản chưa đi tới bên này.” Kim Phi Dao lắc đầu, biểu cảm vô cùng chân thành.

“Ta hỏi lại lần nữa, có phải ngươi giải độc cho ta không?” Bạch Giản Trúc hít sâu vào một hơi, phi thường nghiêm túc hỏi lại một lần.

Nhìn biểu hiện của hắn thật sự quá thận trọng, Kim Phi Dao liền ngoáy ngoáy tai, không chút để ý nói: “Đúng, là ta giúp ngươi giải.”

“Thật là ngươi!” tuy Bạch Giản Trúc đã có tư tưởng chuẩn bị nhưng lúc biết được chân tướng này, thân hình vẫn lung lay một cái.

Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hắn, thế này thì cũng quá khoa trương rồi. Không phải chỉ là giúp một việc nhỏ thôi sao, sao lại giống như đả kích rất lớn vậy? Chẳng lẽ hắn tưởng ta tự mình ra trận, giải độc cho hắn? Không thể nào… xem ra phải giải thích thôi.

Lúc này, Bạch Giản Trúc nhắm mắt lại, tựa hồ đã hạ quyết tâm, sau đó đột nhiên mở to mắt, lạnh lùng nói: “Ngươi giết ta đi!”

“A, ngươi nói cái gì?” Kim Phi Dao sửng sốt, người này lại muốn làm gì?

Hai mắt Bạch Giản Trúc nhìn nàng, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt: “Ngươi dùng bản thân mình cứu ta, nhưng ta không thể chịu trách nhiệm với ngươi, nếu bảo ta cưới ngươi ta làm không được. Cho nên ta nợ ngươi một mạng, Bạch Giản Trúc ta không làm loại chuyện không chịu trách nhiệm cho nên ta đem mệnh này cho ngươi.”

Kim Phi Dao ngẩn người, thu hồi vẻ tươi cười bình thường vẫn treo trên mặt, nghiêm nghị hỏi: “Nếu cứu ngươi không phải ta mà là tên nữ tu sĩ kia thì sao?”

“Ta chỉ có thể trở về bẩm báo sư phụ, tới cửa cầu hôn, mở song tu đại lễ, cùng nàng kết làm song tu đạo lữ. Tuy việc lúc trước không phải là tự nguyện nhưng ta cũng phải chịu trách nhiệm, không thể phụ nàng.” Bạch Giản Trúc nghiêm túc nói, sự kiên nghị trong mắt chứng tỏ hắn rất nghiêm cẩn.

“Ha ha ha ha…” Kim Phi Dao đột nhiên cười, cười mãi đến lúc bụng phát đau nàng mới ngẩng đầu lên nhìn Bạch Giản Trúc, nói: “Ý ngươi là, nếu là nàng ta ngủ với ngươi thì ngươi sẽ cưới nàng. Còn ta ngủ với ngươi thì ngươi cảm thấy nhục nhã muốn chết, cho nên chỉ có thể đem mệnh trả lại cho ta? Ngươi cảm thấy nữ nhân giống như ta không xứng với ngươi, kể cả có cứu ngươi cũng chỉ làm dơ bẩn sự trong sạch của ngươi? Vì sự trong sạch và đạo đức quân tử của ngươi cho nên ngươi muốn để ta giết ngươi sao?”

Kim Phi Dao bước từng bước đến gần hắn, trên mặt mang theo nụ cười quái dị.

Bạch Giản Trúc nâng cằm lên, kiên quyết nói: “Ngươi giết ta đi!”

“Muốn chết thì quá dễ dàng, ta hiện tại có thể ăn ngươi, Nguyên Anh kỳ Bạch Giản Trúc!” Kim Phi Dao đi đến trước mặt hắn, đột nhiên vươn tay nắm chặt cằm hắn, lạnh lùng nói.

Nàng nhìn thẳng vào mắt Bạch Giản Trúc, sát ý trực tiếp trào ra. Kim Phi Dao rất phẫn nộ, hắn lại cảm thấy nàng là sự nhục nhã của hắn, hắn cho rằng hắn là ai chứ? Còn lấy cái chết để đền lại, một cái mạng quèn ta không thèm! Ngươi muốn chết có phải không? Vậy phải xem ta có đồng ý hay không.

Đột nhiên, Kim Phi Dao nâng một quyền đánh vào mặt hắn, Bạch Giản Trúc bị đánh bay ra ngoài, nện xuống mặt cỏ. Sau đó, Kim Phi Dao mang một thân sát ý chậm rãi đi tới chỗ Bạch Giản Trúc, cách âm che phủ đã biến mất, nàng đi tới bên người Bạch Giản Trúc thì ngừng lại.

“Kẻ yếu thì không có tư cách lựa chọn mình chết.” Nàng nở nụ cười, lộ ra răng nanh nho nhỏ, một cước giẫm lên người Bạch Giản Trúc.

“Bạch sư huynh!” Giang Hi la hoảng lên, sao đột nhiên lại đánh nhau chứ!

“Câm miệng cho ta!” Kim Phi Dao trừng mắt, một luồng sát ý liền xông đến, trực tiếp hất ngã Giang Hi. Giang Hi chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, sát ý này cực kỳ sắc bén, còn mang theo sát lục chi khí vô cùng vô tận, nàng cảm thấy có vô số oan hồn thê lương quấn quýt lấy mình, tùy thời có thể kéo nàng xuống hoàng tuyền.

Bạch Giản Trúc chưa từng thấy một Kim Phi Dao như vậy, ngay cả Hoa Uyển Ti cũng không tự chủ lui lại mấy bước, Kim Phi Dao tức giận!

Kim Phi Dao lạnh lùng nhìn Bạch Giản Trúc dưới đất, lộ ra nụ cười đáng sợ, “Ngươi nhớ kỹ lời ta nói, mạng của ngươi hiện tại là của ta, muốn chết cũng phải xem ta có cao hứng hay không. Nếu ngươi dám tự sát, ta sẽ chôn tất cả mọi người Hư Thanh điện cùng ngươi. Nếu ngươi chết trên tay người khác, ta cũng để người Hư Thanh điện đi cùng ngươi. Nhớ kỹ, kẻ yếu không có quyền chọn lựa cái chết, muốn lấy lại quyền chết thì ngươi hãy đánh thắng ta trước đi đã.”

Nhục nhã! Đây là nỗi nhục lớn nhất mà đời này Bạch Giản Trúc phải chịu, hắn nghiến răng, hai mắt đỏ sẫm, muốn nổi giận, kể cả phải liều một mạng cũng không thể để bản thân chịu nhục như vậy.

“Rắc!” Kim Phi Dao nâng chân, dẫm đứt xương đùi phải của hắn, sau đó cười lạnh nói: “Thực lực của ngươi hiện tại không đủ. Đừng nghĩ đến chuyện liều mạng đánh cuộc gì đó với ta, tu vi hiện tại của ngươi còn chưa đủ tư cách đâu. Quân tử chi đạo? Thật sự là đáng chê cười, không có thực lực thì ngươi không thể có một thân ngông nghênh, quân tử cho ai xem? Nếu ngươi thật sự là quân tử thì hãy bảo vệ cái mạng cho tốt, bởi vì cái mạng đó là của ta.”

“Uyển Ti, chúng ta đi!” Kim Phi Dao hừ lạnh một tiếng, không quay đầu lại gọi Hoa Uyển Ti ngồi lên phi thảm rời đi. Lão hổ không phát uy, ngươi lại coi ta là mèo bệnh, nói quân tử chi đạo với ta, ta dùng quyền đầu cho ngươi nếm thử cái gì mới là đạo.

Thấy Kim Phi Dao đi rồi, sát ý đầy trời thối lui, Giang Hi vội vàng ngồi dậy chạy tới, hai mắt rưng rưng nâng Bạch Giản Trúc lên, “Bạch sư huynh, ngươi sao rồi? A, xương đùi nát rồi, sao người này lại xuống tay nặng như vậy, để ta băng bó cho ngươi.”

Mặt Bạch Giản Trúc không biểu cảm, đưa tay đẩy nàng ra, dùng linh lực hung hăng rót vào chân, sau đó đứng lên. Cắn răng nuốt một viên đan dược, hắn lạnh lùng nói: “Đi! Trở về!”

“Bạch sư huynh…” Giang Hi không biết làm thế nào, lúc này Bạch Giản Trúc cũng một thân sát lục chi khí, tuy còn kém nữ tu sĩ vừa rồi rất nhiều nhưng cũng làm cho nàng không dám tới gần.

Bạch Giản Trúc cũng không để ý đến Giang Hi, lấy Vạn Lúc Lắc ra đứng lên, kể cả chân đau muốn chết hắn cũng không ngồi. Kẻ yếu! Kẻ yếu! Lời nói của Kim Phi Dao không ngừng vang lên trong đầu hắn, hắn nắm chặt tay lại.

Kim Phi Dao, ta không phải là kẻ yếu. Cái mạng này, ta sẽ cướp về từ tay ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.