Trên bầu trời đầy sương mù đột nhiên phá ra một lỗ hổng, một dòng khí cường đại xuất hiện, Kim Phi Dao bị hút vào lỗ hổng, trực tiếp bị ném
xuống mặt đất. Sau đó, lỗ hổng trên không trung lập tức tan hợp, mặc kệ
là công kích hay trăm tên tu sĩ Hóa Thần, bao gồm cả Hùng Thiên Khôn
cũng toàn bộ biến mất bên kia lỗ hổng.
Kim Phi Dao đứng lên, nhìn
bốn phía rồi nhẹ nhàng thở ra, “Lại đánh ra cả khe không gian, ta đúng
là người có phúc. Không biết Hùng ca thế nào, tuy nhiên hắn có thể thuấn di ba lần, mà Vân lão kia cũng không thể nhìn hắn bị người ta đánh chết được.”
Nghĩ thế, nàng yên tâm, quay sang đánh giá mảnh không gian bị phá mở này. Dưới chân là mặt cỏ xanh ngắt mênh mông vô bờ, sương mù
trắng xóa bao phủ chung quanh, nhìn không rõ tình cảnh phía xa. Ngoài cỏ xanh, trên mặt đất chỉ có thể nhìn thấy vài cái cây đứng cô độc.
Ngẩng đầu nhìn không trung, không thấy mặt trời, nơi này phi thường yên tĩnh, làm cho người ta có cảm giác âm lãnh đè nén.
Chỗ bị phá vỡ trên bầu trời chảy nước xuống khắp mặt nàng. Kim Phi Dao lấy
tay áo lau đi, dùng thần thức xem xét bốn phía. Rất an toàn, không có
bất cứ thứ gì, không có chim cũng không có sâu, ngay cả loài ếch vốn
thích nơi ẩm ướt như mặt cỏ này cũng không có.
Nàng liền lấy tiểu
đảo nổi ra, loại không khí ẩm thấp yên tĩnh này khiến người ta rất không thoải mái, vẫn là trong tiểu đảo nổi tương đối thoải mái, an toàn. Vào
tiểu đảo nổi, Kim Phi Dao nhìn thấy Hoa Uyển Ti đang ngơ ngác đứng không nhúc nhích nhìn hai bàn tay.
“Ngươi tỉnh?” Kim Phi Dao sửng sốt, sao lại có phản ứng này? Chẳng lẽ là bị pháp trận của Kính huynh làm cho choáng váng rồi?
Hoa Uyển Ti ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt nói: “Cám ơn!”
“Có bệnh à? Mau mau xem thức hải của mình đi, ngươi hiện tại hẳn là lợi hại hơn trước chứ.” Kim Phi Dao mắng một tiếng, bảo nàng nhanh chóng kiểm
tra một lượt, nếu không có vấn đề liền cùng nàng ra ngoài xem rốt cục
nơi ẩm thấp này là nơi nào, còn phải nhanh chóng tìm đường ra ngoài.
Hoa Uyển Ti thở dài, lại nhìn hai tay, “Ta đã kiểm tra rồi, hiện tại đã có
thức hải, nhưng lại không có tu vi. Kỳ thực một chút thức hải ấy và
Nguyên Anh chỉ tương đương linh lực của tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Năng lực của
ta hiện tại còn không bằng lúc trước ăn Cổ Linh Tâm, chỉ có thể phóng
vài pháp thuật Trúc Cơ kỳ.”
“Vậy sao…” không ngờ không những không lợi hại hơn mà lại còn biến yếu, Kim Phi Dao cào cào đầu phiền não. Bên ngoài quá âm lạnh, sương mù lại nhiều, riêng mình nàng có chút lười đi
tìm đường ra.
Thấy bộ dáng khó xử của nàng, Hoa Uyển Ti liền nói: “Tuy nhiên vẫn có khí lực, cảm giác có tinh thần hơn trước kia.”
“Mặc kệ đi, hiện tại chúng ta đang ở một nơi không biết tên. Vừa rồi ta bị
trăm tên tu sĩ Hóa Thần kỳ đuổi giết, bọn họ thừa dịp ta chưa chuẩn bị
mà công kích, ta chỉ đánh lại một đòn, lực đánh như vậy mà lại xé rách
không gian. Bên ngoài rất âm lãnh, cảm giác rất đè nén, ta không muốn
một mình ra ngoài tìm đường. Nếu ngươi có sức thì chúng ta cùng đi.”
Không biết vì sao, Kim Phi Dao rất chán ghét không khí bên ngoài, không
đồng ý đi một mình.
Hoa Uyển Ti đầu tiên sửng sốt, sau đó cười
nói: “Ngươi lại có thể trêu chọc nhiều người như vậy, mà lại có thể an
toàn đào tẩu, vận khí cũng không phải may bình thường. Nhưng ngươi trở
nên nhát gan như thế từ bao giờ vậy, lại cảm thấy bên ngoài âm lãnh,
không dám đi ra.”
“Ai không dám? Ta chỉ cảm thấy bên ngoài làm cho người ta cứ có cảm giác sa sút, ta không quá thích. Người nhiều hơn sẽ
náo nhiệt hơn, nếu một người thích bận rộn mà ra ngoài đó, ta hoài nghi
sẽ bị không khí cảm nhiễm, lập tức đi tự sát. Hơn nữa, không nói đến yêu thú, ngay một con sâu cũng không có, ta hoài nghi mấy thứ này cũng đều
tự sát cả rồi.” Kim Phi Dao lắc đầu, cảm thấy không khí bên ngoài rất
tệ, khẳng định có cái gì cổ quái.
“Ngươi nói quá dọa người, ta
không có cảm xúc cảm giác gì, ta đi cùng ngươi. Đúng rồi, Hùng Thiên
Khôn đâu? Bị trăm tên tu sĩ vây giết, hắn bỏ ngươi mà chạy?” Hoa Uyển Ti cười cười, đột nhiên nhớ ra Hùng Thiên Khôn không đi cùng Kim Phi Dao,
liền tò mò hỏi.
Kim Phi Dao nhún vai, chẳng hề để ý nói: “Cũng
không bị giết, hiện tại có khả năng là đang chạy trối chết. Có lẽ hắn sẽ cho là ta đã chết mà chạy đến góc nào đó ngồi khóc rồi. Như vậy là hay
nhất, hắn nhìn thấy ta liền không có chủ kiến, nếu cho rằng ta đã chết
thì chắc chắn có thể nỗ lực làm cho tâm chí kiên định hơn.”
Hoa Uyển Ti nhìn nàng, “Ngươi thực tàn nhẫn, loại sự tình này cũng làm ra được.”
“Ta đâu có cách nào khác, cũng đâu phải ta muốn chạy vào đây. Hơn nữa, ta
lại không phải nương hắn, không thể ngày nào cũng đi theo hắn được, mọi
người đều đã trưởng thành cả rồi, quá biến thái là không tốt.” Kim Phi
Dao chau mày nói.
“Ngươi đó, người ta thích ngươi chứ đâu phải coi ngươi làm lão mẫu.” Hoa Uyển Ti lắc đầu, sao lại không thể nói rõ ràng
với người như nàng chứ.
Kim Phi Dao lại nghiêm trang đáp: “Nương hắn là do ta giết, ta luôn luôn cảm thấy hắn hẳn là biết là ta làm.”
“Ngươi có ý gì?” Hoa Uyển Ti không ngờ lại còn có chuyện này, kinh ngạc nhìn nàng.
Kim Phi Dao lại sờ sờ tóc, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Không có ý gì, chỉ là
nghe ngươi nhắc tới chuyện đó ta liền nhớ ra, thuận miệng nói thôi.
Không có chuyện gì đáng ngại cả, ngươi cứ yên tâm, kể cả hắn thật sự
biết cũng sẽ không tới tìm ta báo thù.”
“Vì sao?” Hoa Uyển Ti khó hiểu hỏi.
“Ngươi hỏi cái gì? Là ta vì sao lại giết người hay là hỏi hắn vì sao không báo thù?” Kim Phi Dao hỏi ngược lại.
Hoa Uyển Ti trầm mặc, sau đó lắc đầu nói: “Không hỏi. Ta đại khái có thể
hiểu vì sao. Chúng ta đi thôi, có lẽ bên ngoài quả thật có cái gì đó cổ
quái.”
“Uhm.” Kim Phi Dao cũng không nhắc lại chuyện này, đi xem
xét tình hình Mập Mạp, phát hiện nó vẫn đang hô hấp đều đặn liền cứ để
nó tiếp tục ngủ, sau đó hai người đi ra tiểu đảo nổi.
Thu hồi tiểu đảo nổi, dẫm lên nền cỏ ẩm ướt, Kim Phi Dao hỏi: “Thế nào, có cảm giác gì?”
Hoa Uyển Ti ngẩng đầu nhìn bốn phía, thành thành thật thật nói: “Nhìn ra
thì quả thật rất âm lãnh ẩm ướt, tuy nhiên ta không có cảm giác cảm xúc
gì, hẳn là do vấn đề của thân thể.” Tuy nhiên, nàng lại hiếu kỳ nhìn
sang Kim Phi Dao: “Người như ngươi cũng cảm thấy cảm xúc sa sút, điều
này quả thực quá thần kỳ.”
Kim Phi Dao thở dài, nói: “Ta cũng
không phải đầu gỗ, loại không khí này làm ta có cảm tưởng muốn ngâm thơ, có muốn ta ngâm một đoạn cho ngươi nghe không?”
“Thơ gì?” Hoa Uyển Ti chấn động nhìn nàng, Kim Phi Dao lại đọc thơ? Điều này còn đáng sợ hơn việc nàng muốn lập gia đình.
“Trong sương mưa, trong mưa sương. Lục thảo thanh, thanh thảo lục. Hai cái
người, nhân hai cái” Kim Phi Dao mở miệng đọc, đọc xong còn cảm thấy rất có ý thơ.
Hoa Uyển Ti lăng lăng nhìn nàng, đột nhiên phẫn nộ quát: “Ngươi là người phương nào?”
Kim Phi Dao tức giận, trừng mắt lườm nàng, mắng: “Cút sang một bên, ta cũng không phải bị đoạt xá, được không hả?”
“Làm ta sợ nhảy dựng!” thấy nàng mắng chửi người, Hoa Uyển Ti mới yên tâm
lại, như vậy mới bình thường nha. Đột nhiên lại đọc thơ gì chứ, sắp dọa
chết người rồi. Nghĩ nghĩ, nàng nói với với Kim Phi Dao: “Phía trước đều đúng, nhưng câu cuối cùng lại có chút không đúng. Hai cái người, nhân
hai cái. Nếu tính theo những câu phía trước thì hẳn phải là Hai cái
người, nhân cái lưỡng mới đúng, tuy nhiên như vậy đọc lại không xuôi.”
“…” Kim Phi Dao tà tà liếc nàng một cái, hừ hừ một tiếng rồi đi về phía trước.
Bỏ qua chuyện thơ, các nàng đi rất lâu trong sương mù, quả nhiên càng đi
càng cảm thấy có chút không thích hợp. Quá yên tĩnh, ngoài thanh âm của
các nàng ra thì không có bất kỳ một thanh âm nào khác, tĩnh đến mức làm
người ta cảm thấy da đầu run lên, cảm giác như đây là một thế giới chết, nếu không thì không thể tĩnh đến độ như vậy.
Đi tới đi lui, Hoa
Uyển Ti đột nhiên mở miệng: “Ta cảm thấy ngươi vẫn nên đọc mấy bài thơ
nghe đi. Nơi này quá yên tĩnh, yên tĩnh làm người ta sợ hãi.”
“Không đọc, ta không thèm ngâm thơ gì hết. Hay là ngươi hát mấy tiểu khúc học
được trong Bách Hoan các cho ta nghe đi, loại khẩu vị nặng mà các nam tu sĩ thích nghe ấy.” Kim Phi Dao nhẹ nhàng nói, ánh mắt vẫn quét bốn
phía, thần thức không hạ xuống chỗ nào.
“Đáng ghét, ta là dùng roi da để đám nam tu sĩ đó hát cho ta nghe, bản thân ta chưa từng học.” Hoa Uyển Ti cười, đánh nàng một cái, cuối cùng cũng làm cho cảm giác đè nén bớt đi một chút.
Lại đi tiếp nửa canh giờ, Kim Phi Dao đột nhiên dừng chân, hấp hấp cái mũi, nói: “Có mùi máu tươi!”
“Hả? Máu người hay máu thú?” Hoa Uyển Ti hỏi.
“Máu người.” Kim Phi Dao chậc lưỡi, xác định xem là máu gì.
Hai người dè dặt cẩn trọng đi theo mùi máu về phía trước gần nửa canh giờ,
Hoa Uyển Ti tính thử lộ trình, mũi Kim Phi Dao thực quá khoa trương, mùi máu xa như vậy mà cũng ngửi thấy được.
Mùi máu tươi ngày càng
nặng, rốt cục hai nàng cũng nhìn thấy có hai người nằm trên mặt cỏ,
trong màn sương mù, tuy nhiên bọn họ đã khí tuyệt bỏ mình từ lâu, máu
tươi tràn ra, nhuộm đỏ cả một mảng đất.
“Bị chết có chút thảm, tu
vi Nguyên Anh trung kỳ, ngực bị đánh xuyên qua.” Kim Phi Dao dùng thần
thức nhìn lướt qua, nhàn nhạt nói. Y phục của hai người nọ giống nhau,
xem ra là cùng môn phái, hơn nữa hai người đều là Nhân tộc.
“Phía
trước còn có một người, cũng Nguyên Anh kỳ, tuy nhiên quần áo thì khác.” Hoa Uyển Ti ngẩng đầu nhìn lên, cách đó không xa còn có một người, cũng đã chết.
Kim Phi Dao nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ có hai đội nhân mã
tranh cướp thứ gì đó ở đây cho nên mới giết chóc thành như vậy? Ít nhất
cũng phải có người còn sống chứ.” Đột nhiên, nàng ngẩng đầu cẩn thận
nghe ngóng: “Phía trước có tiếng động, giống như có người đang rên, nghe qua có vẻ như sắp chết. Chúng ta mau đi qua, biết đâu còn có thể hỏi
thăm chút tin tức.”
Hai người nhanh chóng bay tới chỗ phát ra
thanh âm, trên đường đi thấy còn có sáu thi thể, đều là người mặc hai
loại trang phục kia. Đến lúc bay tới chỗ phát ra thanh âm, cảnh tượng
trước mắt nhất thời làm hai người ngây ngẩn cả người. Làm gì có ai sắp
chết hừ hừ, rõ ràng là người ta ân ái rên rỉ.
Kim Phi Dao bất đắc dĩ nói: “Ngay bên cạnh thi thể cũng có thể dã hợp?”